Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 13:
Suốt dọc đường, Lâm Nam Tích đều nghĩ tới nghĩ lui, thường thường sẽ nhìn về phía bóng dáng của hoàng đế.
Lý Thừa Tiển vẫn còn đang mặc Long bào khi thượng triều, lúc tới đây có chút sốt ruột, từ bên mặt trái mà xem, tóc tai có hơi hỗn độn. Mặc dù là vậy, bộ dáng vẫn rất ngăn nắp gọn gàng.
—— dù sao cũng là vai ác trog tiểu thuyết, không thể nào xấu được.
Hơn nữa, mấy thế hệ hoàng đế của Đại Tề gien đều không tệ lắm.
Còn có tâm nhãn.
Lâm Nam Tích đột nhiên cảm thấy công việc ở ngự tiền cũng không phải dễ làm như vậy.
【Có khi nào sáng nay mình quỳ chậm một bước không?】
【Mình híp mắt ngủ gật không bị bắt được đi!!! 】
Lâm Nam Tích giống nhân viên đi làm trễ bị lãnh đạo điểm danh vậy, bắt đầu nghĩ lại bản thân, sau một lúc lâu mới đưa ra một kết luận.
【—— hì hì, sao có thể được chứ, tâm tình của cẩu hoàng đế thất thường như vậy, nếu nhìn thấy hắn ngủ gật đã sớm kêu người trượng đánh hắn rồi, còn có thể nhẫn đến bây giờ sao? 】
Dọc theo đường đi, Lý Thừa Tiển liền nghe tiếng lòng của Lâm Nam Tích giải buồn, nghe đến đây, khóe miệng không khỏi nhẹ giương lên.
Ngón tay vuốt ve vài cái, thầm nghĩ, nếu không cho tên nô tài này một ít giáo huấn, hắn thật đúng là không coi chính mình là hoàng đế.
Lý Thừa Tiển vừa đi vừa nghĩ, trog lúc không hay biết, khóe môi đã giương lên một độ cung nhất định.
Uông Đức Hải đột nhiên nhấc đầu, liền nhìn thấy biểu tình khó có thể miêu tả trên mặt Lý Thừa Tiển, bước chân hơi khựng lại.
Không nên như vậy mới đúng.
Mới vừa bị hai cha con Lưu thị lang cho đội nón xanh lớn như vậy, hiện tại còn cười được sao?
Phát hiện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Uông Đức Hải đang nhìn mình, Lý Thừa Tiển ho nhẹ một tiếng, cũng khôi phục thần thái uy nghiêm lúc đầu.
Nghe tiếng lòng của tiểu thái giám lâu rồi, chính mình đều có chút bị lây bệnh.
Đường đi đến Tử Thần Điện nói gần không gần, nói xa cũng không xa.
Không biết vì sao, Lâm Nam Tích luôn cảm thấy cả người không thích hợp, còn nhịn không được liên tục hắt xì vài cái.
Giống như có người đang nói xấu sau lưng hắn vậy!
Loại cảm giác này giằng co suốt một ngày, ngay khi Lâm Nam Tích cảm thấy chính mình nên tìm một cái miếu để vái lạy, hắn đã bị Uông Đức Hải dẫn theo hai tiểu thái giám lôi đi.
Lâm Nam Tích ngây ngốc hỏi: “Uông công công, ngài muốn mang ta đi nơi nào vậy?”
Uông Đức Hải nhìn Lâm Nam Tích từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, xem đến ánh mắt Lâm Nam Tích đều phát ngốc, mới vừa lòng mà “Ừ” một tiếng.
Lâm Nam Tích hỏi dò: “Công công, ngài đây là có ý gì?”
Trên mặt Uông Đức Hải cười tủm tỉm, trog lòng nghĩ gì một chút cũng chưa lộ ra: “Được rồi, đừng hỏi, đi theo ta thôi.”
Lâm Nam Tích bị đưa tới thiên điện, Hà Tu cùng một thái giám khác tên là Lương Dần đi lên muốn lột quần áo hắn, Lâm Nam Tích sợ tới mức dùng hai tay ôm chặt chính mình nói: "Các người muốn làm gì!”
Đừng lột quần hắn!
Một kiện áo váy được đặt trước mặt Lâm Nam Tích, Hà Tu đồng tình mà nhìn hắn nói: “Ngươi tự đổi đi?”
Lâm Nam Tích:!!!
【Ta liền biết cẩu hoàng đế nghẹn một bụng ý nghĩ xấu mà! 】
Sau nửa nén nhang...
Lâm Nam Tích rốt cuộc cũng chậm rì rì đổi xong.
Đám người Uông Đức Hải nhìn thấy, hai mắt sáng ngời vỗ đùi nói: “Tốt lắm!”
Sắc mặt Lâm Nam Tích cứng đờ, nhìn thấy Hà Tu và Lương Dần khe khẽ cười trộm, không khỏi trừng mắt nhìn bọn họ.
Lý Thừa Tiển vẫn còn đang mặc Long bào khi thượng triều, lúc tới đây có chút sốt ruột, từ bên mặt trái mà xem, tóc tai có hơi hỗn độn. Mặc dù là vậy, bộ dáng vẫn rất ngăn nắp gọn gàng.
—— dù sao cũng là vai ác trog tiểu thuyết, không thể nào xấu được.
Hơn nữa, mấy thế hệ hoàng đế của Đại Tề gien đều không tệ lắm.
Còn có tâm nhãn.
Lâm Nam Tích đột nhiên cảm thấy công việc ở ngự tiền cũng không phải dễ làm như vậy.
【Có khi nào sáng nay mình quỳ chậm một bước không?】
【Mình híp mắt ngủ gật không bị bắt được đi!!! 】
Lâm Nam Tích giống nhân viên đi làm trễ bị lãnh đạo điểm danh vậy, bắt đầu nghĩ lại bản thân, sau một lúc lâu mới đưa ra một kết luận.
【—— hì hì, sao có thể được chứ, tâm tình của cẩu hoàng đế thất thường như vậy, nếu nhìn thấy hắn ngủ gật đã sớm kêu người trượng đánh hắn rồi, còn có thể nhẫn đến bây giờ sao? 】
Dọc theo đường đi, Lý Thừa Tiển liền nghe tiếng lòng của Lâm Nam Tích giải buồn, nghe đến đây, khóe miệng không khỏi nhẹ giương lên.
Ngón tay vuốt ve vài cái, thầm nghĩ, nếu không cho tên nô tài này một ít giáo huấn, hắn thật đúng là không coi chính mình là hoàng đế.
Lý Thừa Tiển vừa đi vừa nghĩ, trog lúc không hay biết, khóe môi đã giương lên một độ cung nhất định.
Uông Đức Hải đột nhiên nhấc đầu, liền nhìn thấy biểu tình khó có thể miêu tả trên mặt Lý Thừa Tiển, bước chân hơi khựng lại.
Không nên như vậy mới đúng.
Mới vừa bị hai cha con Lưu thị lang cho đội nón xanh lớn như vậy, hiện tại còn cười được sao?
Phát hiện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Uông Đức Hải đang nhìn mình, Lý Thừa Tiển ho nhẹ một tiếng, cũng khôi phục thần thái uy nghiêm lúc đầu.
Nghe tiếng lòng của tiểu thái giám lâu rồi, chính mình đều có chút bị lây bệnh.
Đường đi đến Tử Thần Điện nói gần không gần, nói xa cũng không xa.
Không biết vì sao, Lâm Nam Tích luôn cảm thấy cả người không thích hợp, còn nhịn không được liên tục hắt xì vài cái.
Giống như có người đang nói xấu sau lưng hắn vậy!
Loại cảm giác này giằng co suốt một ngày, ngay khi Lâm Nam Tích cảm thấy chính mình nên tìm một cái miếu để vái lạy, hắn đã bị Uông Đức Hải dẫn theo hai tiểu thái giám lôi đi.
Lâm Nam Tích ngây ngốc hỏi: “Uông công công, ngài muốn mang ta đi nơi nào vậy?”
Uông Đức Hải nhìn Lâm Nam Tích từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, xem đến ánh mắt Lâm Nam Tích đều phát ngốc, mới vừa lòng mà “Ừ” một tiếng.
Lâm Nam Tích hỏi dò: “Công công, ngài đây là có ý gì?”
Trên mặt Uông Đức Hải cười tủm tỉm, trog lòng nghĩ gì một chút cũng chưa lộ ra: “Được rồi, đừng hỏi, đi theo ta thôi.”
Lâm Nam Tích bị đưa tới thiên điện, Hà Tu cùng một thái giám khác tên là Lương Dần đi lên muốn lột quần áo hắn, Lâm Nam Tích sợ tới mức dùng hai tay ôm chặt chính mình nói: "Các người muốn làm gì!”
Đừng lột quần hắn!
Một kiện áo váy được đặt trước mặt Lâm Nam Tích, Hà Tu đồng tình mà nhìn hắn nói: “Ngươi tự đổi đi?”
Lâm Nam Tích:!!!
【Ta liền biết cẩu hoàng đế nghẹn một bụng ý nghĩ xấu mà! 】
Sau nửa nén nhang...
Lâm Nam Tích rốt cuộc cũng chậm rì rì đổi xong.
Đám người Uông Đức Hải nhìn thấy, hai mắt sáng ngời vỗ đùi nói: “Tốt lắm!”
Sắc mặt Lâm Nam Tích cứng đờ, nhìn thấy Hà Tu và Lương Dần khe khẽ cười trộm, không khỏi trừng mắt nhìn bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất