Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 33:

Trước Sau
“Không tôn sư trọng đạo là chuyện thế nào?”

Tần Y Lan dùng khăn tay lau khóe mắt ướt át nói: “Hoàng Thượng tuyên thái phó của Thái Tử tiến cung hỏi là biết.”

Rất nhanh thái phó đã bị gọi tiến cung, thái phó Đường Nhược Xu năm nay đã 50 tuổi, tóc bạc hơn nửa đầu, râu dài bay bay, rất có phong độ của một đại nho.

Sau khi nghe xong lý do, Đường thái phó lặp tức thổi râu trừng mắt nói: “Thái Tử điện hạ quả thật rất khó dạy dỗ!”

Lý Thừa Tiển không nghĩ tới, ngay cả thái phó cũng đánh giá Thái Tử như vậy.

Nếu nói trong lòng Tần Y Lan có tư tâm, thì Đường Nhược Xu chính là một người ngay thẳng.

“Mỗi lần đến giờ dạy học, Thái Tử điện hạ một chữ cũng nghe không vào!”

“Chưa bao giờ viết công khoá!”

“Cũng chưa bao giờ xem sách!”

Nói xong lời cuối cùng, Được Nhược Xu còn có chút ủy khuất.

“Mỗi lần thần dạy dỗ Thái Tử, đều cảm thấy như đàn gảy tai trâu!”

Ông cũng coi như là người có học thức uyên thâm trong thời bấy giờ, ông cũng rất muốn dạy dỗ Thái Tử từ nhỏ, ai mà không muốn phụ tá Thái Tử trở thành một minh quân đâu!

Đó là ước mơ của rất nhiều người!

Ai không muốn đem tất cả kinh, sử và đạo lý của nho học giảng cho người thừa kế tương lai của Đại Tề nghe, trong vô thức dạy dỗ Thái Tử trở nên yêu nước thương dân.

Nhưng Thái Tử căn bản là không nghe vào tai!

Đường Nhược Xu vô cùng đau đớn nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, thần tình nguyện ra cung đến thư viện dạy học, cũng có thể nhiều dạy dỗ thêm một ít học sinh nhà nghèo!”

Lý Thừa Tiển bị Đường Nhược Xu lên án một hồi, lần đầu tiên cảm thấy không nhịn được.



“Thái phó nói đúng, là trẫm không quản giáo tốt, nhưng bản tính của Du Nhi là tốt, đã từng bệnh nặng một trận, có lẽ là do việc học quá nặng.”

“Hoàng Thượng!” Đường Nhược Xu không tán đồng thốt lên, “Thái Tử là tương lai của đất nước, sao Hoàng Thượng có thể cưng chiều ngài ấy như vậy!”

Lâm Nam Tích:【A!】

【Kỳ thật tiểu Thái Tử rất thông minh.】

【Không đúng, phải nói là cực kỳ thông minh mới đúng.】

【Bởi vì ngài ấy có thiên phú gặp qua là không quên được, nghe qua là không quên được.】

Lý Thừa Tiển:???

【Đáng tiếc, tiểu Thái Tử lười mở miệng nói chuyện, nếu không, là có thể hù chết Đường thái phó. 】

Lý Thừa Tiển vô cùng chờ mong nhìn về phía tiểu Thái Tử, đột nhiên dâng lên một ý tưởng: “Du nhi, nếu con chịu nói chuyện, phụ hoàng sẽ cho tiểu thái giám con thích nhất chơi với con.”

Lâm Nam Tích:???

【Liên quan gì tới ta chứ!】

Tiểu Thái Tử nghe xong, đột nhiên hai mắt sáng ngời.

Tình huống đang trong lúc giằng co, tiểu Thái Tử đột nhiên mở miệng.

“Giàu có và phú quý, là thứ mà mọi người đều hướng tới, nhưng lại không thể có được theo cách của họ, cũng không phải ở mọi nơi. Nghèo đói và bần cùng, sẽ làm cho con người trở nên độc ác, nếu bọn họ không có được thứ họ muốn, sẽ không từ bỏ.”

"Chiêm bỉ Kỳ úc,

Lục trúc y y.

Hữu phỉ quân tử.



Như thiết như tha.

Như trác như ma.

Sắt hề, hạn hề!

Hách hề, hoán hề!

Hữu phỉ quân tử,

Chung bất khả huyến (huyên) hề!"

Nghĩa là:

Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ,

Bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha.

Có người quân tử tài ba,

Như lo cắt dũa để mà lập thân.

Dồi mài dốc chí siêng cần.

Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.

Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng,

Có vua văn nhã hiên ngang đây rồi.

Cuối cùng dân chẳng quên người.

(Kỳ Úc 1- đây là bài thơ mà người dân nước Vệ khen ngợi đức hạnh của Vệ Vũ Công)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau