Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 42:
Một cây dao phay của Tần Y Lan bay đến trên cây cột bên cạnh Tần Phóng: “Không biết xấu hổ!”
“Huynh tồn loại tâm tư này, lại muốn ta gả cho Hoàng Thượng, đến tột cùng là huynh muốn gì đây!”
Tần Phóng vừa trốn vừa giải thích: “Nếu muội sinh hạ hoàng tử, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, về sau đều là người một nhà.”
Tần Y Lan tức giận đến phát run, đáy mắt đỏ hoe: "Huynh coi ta là gì chứ!”
Một cảm giác vớ vẩn đột nhiên sinh ra.
“Huynh có biết hay không, trước khi ta tiến cung, Ngọc Lang đã muốn tới nhà cầu hôn ta!”
“Tiến cung hai năm, số lần Hoàng Thượng tới Thừa Càn Cung có thể đếm được trên đầu ngón tay, huynh trưởng có biết ta phải chịu đựng thế nào không hả?”
Hai tay Tần Phóng chậm rãi rũ xuống nói: “Là Huynh trưởng có lỗi với muội.”
Tần Y Lan đem một cây dao khác hung hăng ném tới trước mặt Tần Phóng: “Huynh trưởng tự giải quyết cho tốt đi, ta tự mình tạo nghiệt cũng sẽ tự mình đi thỉnh tội với Hoàng Thượng.”
-------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, trước khi các đại thần thượng triều đều châu đầu ghé tai nói chuyện, trên đường đi thượng triều náo nhiệt vô cùng.
Công Bộ thượng thư cùng Hồng Lư Tự khanh đi cùng một chỗ khe khẽ nói nhỏ: “Nghe nói hôm qua Hoàng Thượng xông vào phủ đại tướng quân, đoạt mất tiểu thiếp hắn yêu nhất!”
Hai mắt Hồng Lư Tự khanh sáng lên: “Thật không đó?”
Bên cạnh là Vũ Khố Tư lang trung chen vào nói: “Không thể nào! Trong phủ Tần tướng quân một con chim mái đều không có, từ đâu ra tiểu thiếp?”
Công Bộ thượng thư đè thấp âm thanh nói: “Nghe nói —— tiểu thiếp kia là nam, cực kỳ xinh đẹp.”
Vũ Khố Tư lang trung: “!!!"
"Ta nói rồi mà, Tần tướng quân có chút không thích hợp!”
“Còn có, hôm qua Tần tướng quân bị Quý phi nương nương cầm dao phay đuổi theo khắp nhà, Hoàng Thượng muốn cản cũng cản không được!”
“Quý phi nương nương còn có võ nghệ như vậy nữa sao?”
“Một giới nữ lưu, lại ở trước mặt hoàng thượng chơi đao lộng thương, còn ra thể thống gì nữa.”
“Nghe nói còn cùng tiểu Thái Tử náo loạn không vui, sau đó, Quý phi nương nương đã tự động thỉnh tội đi lãnh cung ở.”
“Vậy Hoàng Thượng có cướp được không?”
“Cướp được, trực tiếp thay đổi quần áo thái giám mang về cung, nghe nói bộ dáng cực kỳ xinh đẹp!”
Rất nhanh, bát quái liền ở trong giới quần thần truyền bá rộng rãi, tới lúc triều hội, hơn phân nửa triều thần đều đã biết hành động hoang đường hôm qua của hoàng đế.
Các đại thần đã ở Điện Thái Hòa xếp hàng đứng ổn định, nhưng người trên Long Ỷ lại chậm chạp chưa xuất hiện.
Hôm nay Lý Thừa Tiển thức dậy trễ, bởi vì hắn làm một giấc mộng.
Trong mộng, hắn mơ thấy Tần Phóng tư tàng đồ vật riêng tư của hắn bị lộ ra ngoài, người trong thiên hạ đều biết chuyện này. Trên triều đình, các đại thần đối hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai nói thầm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười nhạo.
Vương Trung Thừa cùng đám người Ngự Sử Đài càng là mắng hắn đến máu chó phun đầu.
Lý Thừa Tiển ở trong mộng trằn trọc, lại thấy Lâm Nam Tích còn đem bức tranh khi còn nhỏ hắn lười biếng không chịu đọc sách đàng hoàng vẽ rùa đen lên mặt thái phó làm rớt ra ngoài, làm thái phó tức giận đến mức phải chỉ vào mũi hắn mà mắng.
Đột nhiên bừng tỉnh, cả người Lý Thừa Tiển đều là mồ hôi nhỏ giọt, khàn giọng kêu Uông Đức Hải: “Đem Lâm Nam Tích nhốt vào chiếu ngục.”
Uông Đức Hải ngẩn ra, tiểu tử kia lại phạm vào chuyện gì nữa vậy, thế nhưng phải bị nhốt vào chiếu ngục?
Lý Thừa Tiển lẩm bẩm nói: “Quá nguy hiểm.”
“Huynh tồn loại tâm tư này, lại muốn ta gả cho Hoàng Thượng, đến tột cùng là huynh muốn gì đây!”
Tần Phóng vừa trốn vừa giải thích: “Nếu muội sinh hạ hoàng tử, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, về sau đều là người một nhà.”
Tần Y Lan tức giận đến phát run, đáy mắt đỏ hoe: "Huynh coi ta là gì chứ!”
Một cảm giác vớ vẩn đột nhiên sinh ra.
“Huynh có biết hay không, trước khi ta tiến cung, Ngọc Lang đã muốn tới nhà cầu hôn ta!”
“Tiến cung hai năm, số lần Hoàng Thượng tới Thừa Càn Cung có thể đếm được trên đầu ngón tay, huynh trưởng có biết ta phải chịu đựng thế nào không hả?”
Hai tay Tần Phóng chậm rãi rũ xuống nói: “Là Huynh trưởng có lỗi với muội.”
Tần Y Lan đem một cây dao khác hung hăng ném tới trước mặt Tần Phóng: “Huynh trưởng tự giải quyết cho tốt đi, ta tự mình tạo nghiệt cũng sẽ tự mình đi thỉnh tội với Hoàng Thượng.”
-------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, trước khi các đại thần thượng triều đều châu đầu ghé tai nói chuyện, trên đường đi thượng triều náo nhiệt vô cùng.
Công Bộ thượng thư cùng Hồng Lư Tự khanh đi cùng một chỗ khe khẽ nói nhỏ: “Nghe nói hôm qua Hoàng Thượng xông vào phủ đại tướng quân, đoạt mất tiểu thiếp hắn yêu nhất!”
Hai mắt Hồng Lư Tự khanh sáng lên: “Thật không đó?”
Bên cạnh là Vũ Khố Tư lang trung chen vào nói: “Không thể nào! Trong phủ Tần tướng quân một con chim mái đều không có, từ đâu ra tiểu thiếp?”
Công Bộ thượng thư đè thấp âm thanh nói: “Nghe nói —— tiểu thiếp kia là nam, cực kỳ xinh đẹp.”
Vũ Khố Tư lang trung: “!!!"
"Ta nói rồi mà, Tần tướng quân có chút không thích hợp!”
“Còn có, hôm qua Tần tướng quân bị Quý phi nương nương cầm dao phay đuổi theo khắp nhà, Hoàng Thượng muốn cản cũng cản không được!”
“Quý phi nương nương còn có võ nghệ như vậy nữa sao?”
“Một giới nữ lưu, lại ở trước mặt hoàng thượng chơi đao lộng thương, còn ra thể thống gì nữa.”
“Nghe nói còn cùng tiểu Thái Tử náo loạn không vui, sau đó, Quý phi nương nương đã tự động thỉnh tội đi lãnh cung ở.”
“Vậy Hoàng Thượng có cướp được không?”
“Cướp được, trực tiếp thay đổi quần áo thái giám mang về cung, nghe nói bộ dáng cực kỳ xinh đẹp!”
Rất nhanh, bát quái liền ở trong giới quần thần truyền bá rộng rãi, tới lúc triều hội, hơn phân nửa triều thần đều đã biết hành động hoang đường hôm qua của hoàng đế.
Các đại thần đã ở Điện Thái Hòa xếp hàng đứng ổn định, nhưng người trên Long Ỷ lại chậm chạp chưa xuất hiện.
Hôm nay Lý Thừa Tiển thức dậy trễ, bởi vì hắn làm một giấc mộng.
Trong mộng, hắn mơ thấy Tần Phóng tư tàng đồ vật riêng tư của hắn bị lộ ra ngoài, người trong thiên hạ đều biết chuyện này. Trên triều đình, các đại thần đối hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai nói thầm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười nhạo.
Vương Trung Thừa cùng đám người Ngự Sử Đài càng là mắng hắn đến máu chó phun đầu.
Lý Thừa Tiển ở trong mộng trằn trọc, lại thấy Lâm Nam Tích còn đem bức tranh khi còn nhỏ hắn lười biếng không chịu đọc sách đàng hoàng vẽ rùa đen lên mặt thái phó làm rớt ra ngoài, làm thái phó tức giận đến mức phải chỉ vào mũi hắn mà mắng.
Đột nhiên bừng tỉnh, cả người Lý Thừa Tiển đều là mồ hôi nhỏ giọt, khàn giọng kêu Uông Đức Hải: “Đem Lâm Nam Tích nhốt vào chiếu ngục.”
Uông Đức Hải ngẩn ra, tiểu tử kia lại phạm vào chuyện gì nữa vậy, thế nhưng phải bị nhốt vào chiếu ngục?
Lý Thừa Tiển lẩm bẩm nói: “Quá nguy hiểm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất