Chương 9: Vẫn Là A Bảo Quen Rồi, Không Kháng Cự (1)
Editor: Hye Jin
_____________
"Haizzz ..." Nghĩ đến những chuyện phiền phức mà Tần Võ nói, Cố Kim không khỏi thở dài thườn thượt, khi bắt gặp bao nhiêu cặp mắt mong đợi, trên mặt chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo.
“Không được chọn sao anh cả?" Cố Bảo trong lòng nhảy dựng, lông mày nhếch lên: "Người có thể đảm nhận được chức vị đội trưởng thôn Đại Truân Tử cùng Đại Câu Tử không nhiều lắm, anh cả tuy hơi khờ, được cái làm việc ổn trọng, kiên định ..."
Cố Bảo nhún vai: "Nếu mà đổi thành em chọn á, em khẳng định chọn anh cả nhà ta nha."
“Đúng không, Khanh Khanh?” Hắn nháy mắt với Cố Khanh Khanh, đang ngồi lột khoai lang, ý bảo cháu mau an ủi Cố Kim cha cháu vài câu đi kìa.
“Đúng vậy, cha à, không được chọn thì thôi, mau ăn cơm đi ha." Cố Khanh Khanh mặc dù có chút xíu mất mát, cơ mà cô biết, làm đội trưởng đội sản xuất việc nhiều, trách nhiệm lại lớn, hơn nữa nếu cha được chọn, cha phải làm việc với lại chú Tần Võ, hai người ân ân oán oán viết một trang giấy viết không xong."
“Đúng, đúng, đúng, ăn cơm, ăn cơm.” Trương Thúy Phân cầm lấy một cái bánh màn thầu đưa cho Cố Thiết Trụ: “Cũng không phải chuyện đại sự gì, ăn nhanh rồi ra đất bón phân."
Nghe đến đây, Hàn Liên Tâm nhớ đến việc không ai thổi còi cho nên buổi sáng cả nhà dậy muộn, thăm dò hỏi Cố Kim: "Anh cả à, vậy lần này là chọn ai vậy anh? Ngày mai có thể đúng giờ mà kêu mọi người rời giường xuống công không?"
Cố Kim đầu óc hỗn loạn một mảnh, hai tay chống lên trên bàn đá, nắm tóc: " .... Hẳn là có thể đi, anh được chọn."
“À.” Hàn Liên Tâm gật đật đầu, một giây sau hai mắt trừng thật lớn: "A, anh cả anh nói cái gì, em nghe không rõ nha?!"
Cố Thiết Trụ suýt chút nữa thì bị sặc bánh màn thầu, vỗ ngực cố nuốt xuống, vẫn là bà vợ tri kỷ nhanh chóng đưa chén canh sang mới nuốt trôi được.
"Cái gì? Lão đại con được chọn?" Cố Thiết Trụ mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm con trai, thấy con trai gật đầu xác nhận xong thì mới tức giận mà trừng mắt một cái: "Vậy con mắc cái mới thì mà ủ rũ như gà mắc tốc, dọa lão tử nhảy dựng."
"Ban đầu con cũng rất là vui, sau đó đụng phải Tần Võ, cùng hắn tiếp thanh niên trí thức vào thôn."
Cố Kim cau mày: "Cha ơi, công việc này thật sự rất phiền phức. Con từng nghĩ chú Từ trước kia mỗi ngày không có làm cái gì, ai biết nơi này nhiều chuyện như vậy chứ?"
“Cha, chú Tần Võ nói với cha cái gì vậy a?" Cố Khanh Khanh nhét khoai sọ vào trong tay của cha: "Cha vừa ăn vừa nói đi, ông nội với mấy chú đều ở đây nghe, nghe xong cùng nhau đưa ra cách giải quyết cho cha."
"Đúng vậy, chú cả à, có câu một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao!"
Cố Hùng vừa nói chuyện đã hự hự ăn hai củ khoai lang đỏ, bốn năm củ khoai sọ, Hàn Liên Tâm lại múc cho con trai một chén cơm đầy.
"Chủ yếu là chuyện phân phối lương thực, con xem thấy tình huống ngoài ruộng muộn nhất ngày kia là có thể thu hoạch hết cả thảy, giao lương cho quốc gia xong, dư lại phải phân. Mà phân như thế nào là một chuyện phiền toái, không phân thì mọi người không có tâm tư đâu mà cày bừa vụ thu."
Tưởng tượng đến mấy việc này Cố Kim liền sầu: "Rồi xong cái vụ cấy lúa vụ sau, thì đến việc phân công mà đi tu sửa đê điều, cha ơi, nếu không cái chức vụ đội trưởng này, con nhường cho ngài đi."
“Nói cái lời khùng điên gì vậy." Cố Thiết Trụ tán một phán vào trán con trai cả, bang môt cái làm trái tim Cố Bảo run run.
Sau đó Cố Bảo nghĩ thầm.
Anh cả lớn vậy còn bị lão cha đánh nữa, hắn còn nhỏ, đánh đánh đá đá cũng chẳng có việc gì mất mặt, nhỉ?
_____________
"Haizzz ..." Nghĩ đến những chuyện phiền phức mà Tần Võ nói, Cố Kim không khỏi thở dài thườn thượt, khi bắt gặp bao nhiêu cặp mắt mong đợi, trên mặt chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo.
“Không được chọn sao anh cả?" Cố Bảo trong lòng nhảy dựng, lông mày nhếch lên: "Người có thể đảm nhận được chức vị đội trưởng thôn Đại Truân Tử cùng Đại Câu Tử không nhiều lắm, anh cả tuy hơi khờ, được cái làm việc ổn trọng, kiên định ..."
Cố Bảo nhún vai: "Nếu mà đổi thành em chọn á, em khẳng định chọn anh cả nhà ta nha."
“Đúng không, Khanh Khanh?” Hắn nháy mắt với Cố Khanh Khanh, đang ngồi lột khoai lang, ý bảo cháu mau an ủi Cố Kim cha cháu vài câu đi kìa.
“Đúng vậy, cha à, không được chọn thì thôi, mau ăn cơm đi ha." Cố Khanh Khanh mặc dù có chút xíu mất mát, cơ mà cô biết, làm đội trưởng đội sản xuất việc nhiều, trách nhiệm lại lớn, hơn nữa nếu cha được chọn, cha phải làm việc với lại chú Tần Võ, hai người ân ân oán oán viết một trang giấy viết không xong."
“Đúng, đúng, đúng, ăn cơm, ăn cơm.” Trương Thúy Phân cầm lấy một cái bánh màn thầu đưa cho Cố Thiết Trụ: “Cũng không phải chuyện đại sự gì, ăn nhanh rồi ra đất bón phân."
Nghe đến đây, Hàn Liên Tâm nhớ đến việc không ai thổi còi cho nên buổi sáng cả nhà dậy muộn, thăm dò hỏi Cố Kim: "Anh cả à, vậy lần này là chọn ai vậy anh? Ngày mai có thể đúng giờ mà kêu mọi người rời giường xuống công không?"
Cố Kim đầu óc hỗn loạn một mảnh, hai tay chống lên trên bàn đá, nắm tóc: " .... Hẳn là có thể đi, anh được chọn."
“À.” Hàn Liên Tâm gật đật đầu, một giây sau hai mắt trừng thật lớn: "A, anh cả anh nói cái gì, em nghe không rõ nha?!"
Cố Thiết Trụ suýt chút nữa thì bị sặc bánh màn thầu, vỗ ngực cố nuốt xuống, vẫn là bà vợ tri kỷ nhanh chóng đưa chén canh sang mới nuốt trôi được.
"Cái gì? Lão đại con được chọn?" Cố Thiết Trụ mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm con trai, thấy con trai gật đầu xác nhận xong thì mới tức giận mà trừng mắt một cái: "Vậy con mắc cái mới thì mà ủ rũ như gà mắc tốc, dọa lão tử nhảy dựng."
"Ban đầu con cũng rất là vui, sau đó đụng phải Tần Võ, cùng hắn tiếp thanh niên trí thức vào thôn."
Cố Kim cau mày: "Cha ơi, công việc này thật sự rất phiền phức. Con từng nghĩ chú Từ trước kia mỗi ngày không có làm cái gì, ai biết nơi này nhiều chuyện như vậy chứ?"
“Cha, chú Tần Võ nói với cha cái gì vậy a?" Cố Khanh Khanh nhét khoai sọ vào trong tay của cha: "Cha vừa ăn vừa nói đi, ông nội với mấy chú đều ở đây nghe, nghe xong cùng nhau đưa ra cách giải quyết cho cha."
"Đúng vậy, chú cả à, có câu một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao!"
Cố Hùng vừa nói chuyện đã hự hự ăn hai củ khoai lang đỏ, bốn năm củ khoai sọ, Hàn Liên Tâm lại múc cho con trai một chén cơm đầy.
"Chủ yếu là chuyện phân phối lương thực, con xem thấy tình huống ngoài ruộng muộn nhất ngày kia là có thể thu hoạch hết cả thảy, giao lương cho quốc gia xong, dư lại phải phân. Mà phân như thế nào là một chuyện phiền toái, không phân thì mọi người không có tâm tư đâu mà cày bừa vụ thu."
Tưởng tượng đến mấy việc này Cố Kim liền sầu: "Rồi xong cái vụ cấy lúa vụ sau, thì đến việc phân công mà đi tu sửa đê điều, cha ơi, nếu không cái chức vụ đội trưởng này, con nhường cho ngài đi."
“Nói cái lời khùng điên gì vậy." Cố Thiết Trụ tán một phán vào trán con trai cả, bang môt cái làm trái tim Cố Bảo run run.
Sau đó Cố Bảo nghĩ thầm.
Anh cả lớn vậy còn bị lão cha đánh nữa, hắn còn nhỏ, đánh đánh đá đá cũng chẳng có việc gì mất mặt, nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất