Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá
Chương 17:
Đó là điều đương nhiên, bởi vì rau nhà cô được trồng bằng linh khí.
Cố Dĩ Nam không lên tiếng, chờ bà nội lên tiếng.
"Mọi người thích ăn là được rồi." Bà nội Cố xách hai túi rau to ra: "Đại Quân, con xem chừng này đã đủ chưa, chưa đủ thì vào vườn hái thêm."
"Đủ rồi, đủ rồi, ít nhất cũng phải ba bốn chục cân." Triệu Đại Quân nhấc thử, thấy khá nặng: "Đủ chia cho mọi người rồi."
Triệu Đại Quân lại hỏi: "Rau này dì bán thế nào ạ?"
Bà nội Cố cũng không biết nên định giá thế nào: "Rau này do Nam Nam trồng, con hỏi Nam Nam đi."
"Rau này do Nam Nam trồng hả?" Triệu Đại Quân kinh ngạc nhìn Cố Dĩ Nam: "Không ngờ Nam Nam lại biết trồng rau đấy."
Cố Dĩ Nam cười nói: "Con học lỏm được chút ít, nên về trồng thử ít rau sạch, không ô nhiễm, giàu dinh dưỡng, thường xuyên ăn loại rau này có thể điều dưỡng cơ thể, hạ huyết áp, thải độc, dưỡng nhan, nhuận tràng."
Nghe Cố Dĩ Nam nói vậy, Triệu Đại Quân biết sau này, rau này chắc chắn sẽ không rẻ, trước đó dì cả đã mang đến cho nhà ông ấy hơn chục cân mà không lấy một đồng nào, tính ra ông ấy đã được lời rồi.
"Vậy Nam Nam định bán thế nào?"
Cố Dĩ Nam cũng không biết nên định giá bao nhiêu, đắt quá thì sợ chú họ nghĩ ngợi, rẻ quá thì trong lòng lại không thoải mái.
Sợ cháu gái nhỏ mặt mỏng, Triệu Đại Quân chủ động nói: "Rau nhà con ăn ngon hơn rau mua ở siêu thị lớn nhiều, hơn nữa bà dì ăn vào cũng thấy khỏe hơn nhiều, thứ tốt như vậy chắc chắn không thể bán rẻ được."
"Chú thấy ở siêu thị 30 tệ một cân, rau nhà mình ngon hơn, bán 50 tệ một cân cũng là rẻ rồi."
"50 tệ một cân? Đắt quá đấy." Bà nội Cố cảm thấy giật mình.
Thường xuyên ăn rau được linh khí nuôi dưỡng, có thể bài trừ tạp chất trong cơ thể, có tác dụng điều hòa cơ thể, 50 tệ một cân đã là rẻ lắm rồi.
Vì vậy, Cố Dĩ Nam lên tiếng: "Nể mặt chú, con bán cho các bà cụ ở cùng phòng bệnh với bà dì 50 tệ một cân."
Nhà Triệu Đại Quân không thiếu tiền, lại còn nằm viện tư, những bà cụ có thể nằm viện tư thì càng không thiếu tiền, vì vậy Cố Dĩ Nam không hề áy náy khi ra giá.
Triệu Đại Quân thầm cười trong lòng, cô cháu gái này thật biết nói chuyện, nhưng cũng phải thôi, nếu nhà ông ấy có loại rau ngon như vậy, ông ấy cũng không nỡ bán rẻ.
"Được, vậy Nam Nam cân cho chú đi."
Cố Dĩ Nam lấy riêng phần rau cho nhà Triệu Đại Quân ra, cân số rau còn lại: "Chỗ này tổng cộng 20 cân ạ."
Triệu Đại Quân chỉ vào chỗ rau của nhà mình: "Thế còn chỗ này?"
"Người nhà với nhau, lấy tiền làm gì." Bà nội Cố lại lấy thêm một túi lê mới hái, một túi trứng gà ra: "Đây là trứng gà nhà mình đấy, con mang về cho mẹ con bồi bổ sức khỏe."
"Dì cả, dì làm vậy thì lỗ vốn chết." Triệu Đại Quân nhìn túi lớn túi nhỏ này, chắc chắn phải bán được rất nhiều tiền.
"Người thân đến hái ít rau mà cũng lấy tiền, sẽ khiến người ta cười cho đấy?" Bà nội Cố không muốn nhận tiền của Triệu Đại Quân: "Sau này muốn ăn rau thì cứ đến hái, đừng khách sáo với dì."
Triệu Đại Quân gật đầu, nói một tiếng "Vâng ạ", sau đó đẩy xe ra đầu thôn, đợi sau khi chất rau lên xe xong, ông ấy lấy trong ví ra 1200 tệ đưa cho bà nội Cố.
"Dì cả, hôm nay con đến vội quá nên không mua gì bổ dưỡng cho dì, dì cầm số tiền này mua gì ngon ngon mà ăn."
Tuy Triệu Đại Quân là người khôn khéo, nhưng cũng không thể chiếm hời của người nhà, rau ngon như vậy, đưa tiền là chuyện đương nhiên.
Bà nội Cố không nhận.
"Dì cầm lấy đi, mẹ con mà biết con không đưa tiền cho dì, chắc chắn sẽ mắng con chết." Triệu Đại Quân nhét tiền vào túi áo bà nội Cố.
Bà nội Cố kiên quyết không nhận: "Mẹ con mà mắng con thì con cứ nói với dì, dì sẽ nói chuyện phải trái với bà ấy."
"Dì cứ cầm lấy đi, con cũng dễ ăn nói với mẹ." Triệu Đại Quân cao to lực lưỡng, nhét tiền vào túi áo bà nội Cố xong, lập tức chạy lên xe, lái xe vù một cái đã đi mất.
Cố Dĩ Nam không lên tiếng, chờ bà nội lên tiếng.
"Mọi người thích ăn là được rồi." Bà nội Cố xách hai túi rau to ra: "Đại Quân, con xem chừng này đã đủ chưa, chưa đủ thì vào vườn hái thêm."
"Đủ rồi, đủ rồi, ít nhất cũng phải ba bốn chục cân." Triệu Đại Quân nhấc thử, thấy khá nặng: "Đủ chia cho mọi người rồi."
Triệu Đại Quân lại hỏi: "Rau này dì bán thế nào ạ?"
Bà nội Cố cũng không biết nên định giá thế nào: "Rau này do Nam Nam trồng, con hỏi Nam Nam đi."
"Rau này do Nam Nam trồng hả?" Triệu Đại Quân kinh ngạc nhìn Cố Dĩ Nam: "Không ngờ Nam Nam lại biết trồng rau đấy."
Cố Dĩ Nam cười nói: "Con học lỏm được chút ít, nên về trồng thử ít rau sạch, không ô nhiễm, giàu dinh dưỡng, thường xuyên ăn loại rau này có thể điều dưỡng cơ thể, hạ huyết áp, thải độc, dưỡng nhan, nhuận tràng."
Nghe Cố Dĩ Nam nói vậy, Triệu Đại Quân biết sau này, rau này chắc chắn sẽ không rẻ, trước đó dì cả đã mang đến cho nhà ông ấy hơn chục cân mà không lấy một đồng nào, tính ra ông ấy đã được lời rồi.
"Vậy Nam Nam định bán thế nào?"
Cố Dĩ Nam cũng không biết nên định giá bao nhiêu, đắt quá thì sợ chú họ nghĩ ngợi, rẻ quá thì trong lòng lại không thoải mái.
Sợ cháu gái nhỏ mặt mỏng, Triệu Đại Quân chủ động nói: "Rau nhà con ăn ngon hơn rau mua ở siêu thị lớn nhiều, hơn nữa bà dì ăn vào cũng thấy khỏe hơn nhiều, thứ tốt như vậy chắc chắn không thể bán rẻ được."
"Chú thấy ở siêu thị 30 tệ một cân, rau nhà mình ngon hơn, bán 50 tệ một cân cũng là rẻ rồi."
"50 tệ một cân? Đắt quá đấy." Bà nội Cố cảm thấy giật mình.
Thường xuyên ăn rau được linh khí nuôi dưỡng, có thể bài trừ tạp chất trong cơ thể, có tác dụng điều hòa cơ thể, 50 tệ một cân đã là rẻ lắm rồi.
Vì vậy, Cố Dĩ Nam lên tiếng: "Nể mặt chú, con bán cho các bà cụ ở cùng phòng bệnh với bà dì 50 tệ một cân."
Nhà Triệu Đại Quân không thiếu tiền, lại còn nằm viện tư, những bà cụ có thể nằm viện tư thì càng không thiếu tiền, vì vậy Cố Dĩ Nam không hề áy náy khi ra giá.
Triệu Đại Quân thầm cười trong lòng, cô cháu gái này thật biết nói chuyện, nhưng cũng phải thôi, nếu nhà ông ấy có loại rau ngon như vậy, ông ấy cũng không nỡ bán rẻ.
"Được, vậy Nam Nam cân cho chú đi."
Cố Dĩ Nam lấy riêng phần rau cho nhà Triệu Đại Quân ra, cân số rau còn lại: "Chỗ này tổng cộng 20 cân ạ."
Triệu Đại Quân chỉ vào chỗ rau của nhà mình: "Thế còn chỗ này?"
"Người nhà với nhau, lấy tiền làm gì." Bà nội Cố lại lấy thêm một túi lê mới hái, một túi trứng gà ra: "Đây là trứng gà nhà mình đấy, con mang về cho mẹ con bồi bổ sức khỏe."
"Dì cả, dì làm vậy thì lỗ vốn chết." Triệu Đại Quân nhìn túi lớn túi nhỏ này, chắc chắn phải bán được rất nhiều tiền.
"Người thân đến hái ít rau mà cũng lấy tiền, sẽ khiến người ta cười cho đấy?" Bà nội Cố không muốn nhận tiền của Triệu Đại Quân: "Sau này muốn ăn rau thì cứ đến hái, đừng khách sáo với dì."
Triệu Đại Quân gật đầu, nói một tiếng "Vâng ạ", sau đó đẩy xe ra đầu thôn, đợi sau khi chất rau lên xe xong, ông ấy lấy trong ví ra 1200 tệ đưa cho bà nội Cố.
"Dì cả, hôm nay con đến vội quá nên không mua gì bổ dưỡng cho dì, dì cầm số tiền này mua gì ngon ngon mà ăn."
Tuy Triệu Đại Quân là người khôn khéo, nhưng cũng không thể chiếm hời của người nhà, rau ngon như vậy, đưa tiền là chuyện đương nhiên.
Bà nội Cố không nhận.
"Dì cầm lấy đi, mẹ con mà biết con không đưa tiền cho dì, chắc chắn sẽ mắng con chết." Triệu Đại Quân nhét tiền vào túi áo bà nội Cố.
Bà nội Cố kiên quyết không nhận: "Mẹ con mà mắng con thì con cứ nói với dì, dì sẽ nói chuyện phải trái với bà ấy."
"Dì cứ cầm lấy đi, con cũng dễ ăn nói với mẹ." Triệu Đại Quân cao to lực lưỡng, nhét tiền vào túi áo bà nội Cố xong, lập tức chạy lên xe, lái xe vù một cái đã đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất