Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá

Chương 22:

Trước Sau
"Anh chỉ hơi chóng mặt chút thôi, không khó chịu." Triệu Đại Quân đẩy tay vợ ra, xoa xoa bụng: "Dạ dày anh không sao."

Lý Hồng cảm thấy chồng mình đang cố tỏ ra mạnh mẽ: "Lần nào uống rượu về mà anh không khó chịu?"

"Thật sự không khó chịu." Triệu Đại Quân uống một ngụm nước, không uống thuốc: "Lần này anh cũng không hiểu sao, dạ dày anh không sao cả, không giống như trước đây, uống ba ly rượu là bắt đầu khó chịu rồi."

Lý Hồng vẫn không tin: "Thật hay giả đấy?"

"Hay là anh uống phải rượu giả?" Lý Hồng vừa nói vừa sờ trán Triệu Đại Quân, sợ ông say đến hồ đồ rồi.

Triệu Đại Quân bất lực nói: "Anh không sao, thật sự không sao mà."

Bà cụ Triệu, cũng chính là bà dì của Cố Dĩ Nam đang ngồi xem tivi bên cạnh, nghe vậy bèn lên tiếng: "Có phải do ăn rau nhà dì cả con không?"

Lý Hồng khó hiểu: "Mẹ, chuyện này thì có liên quan gì đến rau?"

Bà cụ Triệu nhìn con trai: "Đại Quân, con nói rau nhà dì cả con là rau sạch, không ô nhiễm, là rau hữu cơ đúng không? Còn có thể điều dưỡng cơ thể, thải độc, dưỡng nhan, còn có thể loại bỏ những thứ dơ bẩn trong cơ thể nữa."

Lý Hồng khịt mũi coi thường: "Mẹ, mẹ cũng tin lời Đại Quân nói hả? Chắc chắn Đại Quân bịa ra để giúp dì cả bán rau đấy."

Bà cụ Triệu không vui trừng mắt nhìn con dâu, nói ai xấu chứ không được nói chị gái bà: "Rau nhà dì cả con có vị gì, con ăn rồi mà, rau ngon như vậy, chắc chắn là có tác dụng đó."

"Để mẹ nói cho con biết, từ khi mẹ ăn rau đó, mẹ không còn hồi hộp, chóng mặt, khó thở nữa, ăn uống cũng ngon miệng hơn, hơn nữa, hôm nay mẹ đi đo huyết áp, bác sĩ còn khen huyết áp của mẹ giảm rồi đấy."

Lý Hồng nói: "Mẹ, huyết áp của mẹ giảm là do mẹ uống thuốc hạ huyết áp, không liên quan gì đến rau cả."

"Sao lại không liên quan? Mẹ thấy có liên quan đấy." Bà cụ cũng là người cố chấp, nói nhiều thêm mấy câu là không vui rồi: "Con không tin thì hỏi Đại Quân xem, mấy hôm nay quầng thâm mắt của Đại Quân cũng biến mất rồi."



Triệu Đại Quân đột nhiên bị gọi tên thì ngơ ngác, đưa tay sờ mắt: "Vợ, thật sự hết quầng thâm mắt rồi sao?"

Bình thường Triệu Đại Quân cũng không thức khuya, khoảng 11 giờ là đi ngủ rồi, nhưng chất lượng giấc ngủ không tốt, hay nằm mơ, một đêm tỉnh dậy mấy lần, ngủ không ngon nên dễ mệt mỏi, cũng có quầng thâm mắt.

Lý Hồng nhìn kỹ quầng mắt của Triệu Đại Quân: "Hình như là hết thật."

"Anh đã nói là dạo này sao anh ngủ ngon thế, ngủ một mạch đến sáng, gần như không hề nằm mơ, ban ngày cũng rất tỉnh táo." Triệu Đại Quân vừa cười lớn vừa vỗ đùi: "Xem ra rau đó thật sự có tác dụng."

Nghe chồng nhắc nhở, Lý Hồng cũng nhớ lại giấc ngủ của mình trong tuần này, phát hiện giấc ngủ của mình cũng tốt hơn trước nhiều, trước đây, mỗi sáng thức dậy, bà ấy luôn cảm thấy uể oải, mấy hôm nay lại tràn đầy năng lượng, sắc mặt cũng hồng hào hơn hẳn.

"Thấy chưa, mẹ đã nói là rau nhà dì cả con có tác dụng mà, con cứ không tin." Bà cụ Triệu đắc ý nói: "Không biết dì cả con trồng rau kiểu gì mà rau ngon như vậy."

Triệu Đại Quân hoàn hồn: "Là do Nam Nam trồng ạ."

"Nam Nam thật là giỏi giang." Bà cụ Triệu lại nói: "Theo mẹ thì 50 tệ một cân là rẻ rồi, bán 100, 200 tệ cũng đáng."

Triệu Đại Quân chột dạ: "Con còn tưởng con bé nói rau có thể điều dưỡng cơ thể chỉ là lời quảng cáo, không ngờ lại hiệu quả thật. Biết vậy, lúc đó con đã hét giá cao hơn rồi."

"Cái thằng ngốc này!" Bà cụ Triệu trừng mắt nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình: "Cần con phải làm vậy sao?"

Triệu Đại Quân kêu oan: "Mẹ, lúc đó con cũng đâu có biết."

Lý Hồng nhanh trí nói: "Mẹ, rau nhà mình sắp hết rồi, hay để Đại Quân đến đó hái thêm một ít về ăn thử, nếu thật sự là do loại rau đó thì sau này để Đại Quân giới thiệu cho khách hàng của anh ấy, đến lúc đó chắc chắn sẽ không để nhà dì cả thiệt thòi."

"Cũng được đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau