Chương 26: Gọi thân mật như vậy (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh muốn lén lút nhìn biểu cảm của Giản Trạch Xuyên nhưng lại không dám ngẩng đầu, chỉ vì anh cảm thấy nhiệt độ trong phòng làm việc hình như càng ngày càng thấp, anh rất muốn cầu xin Tân Ngải đừng nói nữa, muốn để anh đi cứu thì chí it đừng gọi “Anh Tứ” nữa được không?
Mỗi lần cô gọi một tiếng “Anh Tứ” thì Giản Tứ cảm thấy cổ của mình chặt hơn một chút.
Một bàn tay thon dài cầm lấy điện thoại, đưa về phía Giản tứ, đây là bảo anh nói chuyện.
“Được…tôi…khụ, biết rồi…tạm thời…như vậy đi…” Giản Tứ vội vàng tắt điện thoại, lưỡi của anh bị đông cứng luôn rồi.
“Tam gia, anh xem…”
Ngón tay thon dài của Giản Trạch Xuyên gõ nhẹ lên mặt bàn, bờ môi mỏng khẽ mở: “Anh Tứ? Đã gọi thân mật như thế rồi, không đi mà được sao?”
Đầu gối Giản Tứ mềm nhũn: “Tam gia, tôi…tôi và Tân tiểu thư không…chúng tôi không có gì cả…”
“Còn không đi?’
Trên miếng kính của Giản Trạch Xuyên lướt qua tia lạnh, giọng điệu bỗng nhiên thay đổi, Giản Tứ chỉ cảm thấy cả người giống như trong nháy mắt bị hàng ngàn mũi tên lạnh băng xuyên qua người.
“Tôi…” Giản Tứ cảm thấy bản thân thật sự sắp bị Tân Ngải hại chết rồi.
Lúc nãy có một giây, anh có cảm giác Tam gia nhìn anh giống như đang nhìn gian phu vậy, nhưng anh thật sự là bị oan uổng mà.
Ra khỏi cửa, Giản Tứ thề rằng anh gặp được Tân Ngải thì nhất định bảo cô đừng ăn nói lung tung nữa.
Nhưng mà, Tam gia hình như đối với cô nhóc càn quấy này cũng quá dung túng rồi.
Gọi điện thoại xong, tâm trạng Tân Ngải vô cùng phức tạp, cô không có điện thoại của Giản Trạch Xuyên, chỉ có số điện thoại của Giản tứ, cô biết nếu nói cho Giản Tứ biết đồng nghĩa với việc nói cho chủ của anh ta biết rồi.
Nhưng mà, Giản Trạch Xuyên rốt cuộc có đến cứu cô hay không, cô căn bản không biết được.
Cuộc điện thoại này là ngọn cỏ cuối cùng của cô, không đến thì cô thật sự bị đè chết rồi.
Điều duy nhất bây giờ Tân Ngải có thể làm chính là chờ đợi.
Nhưng cô cũng không biết rõ, cơ hội mong manh.
Người đàn ông như Giản Trạch Xuyên làm sao có thể sẽ đến cứu cô.
Phía sau cho dù cảnh sát có hỏi bao nhiêu câu hỏi thì Tân Ngải đều lắc đầu: “Tôi không biết, cái gì cũng không biết…”
Cô từ chối phối hợp, từ chối trả lời mọi câu hỏi.
Mặt mày Trần Minh dữ tợn: “Còn muốn đi ra, ông đây nói cho cô biết, đã vào rồi thì cô đừng nghĩ đi ra được. Lần náy nhất định để cô bị ngồi tù, đồ đáng chết, không ai có thể cứu được cô đâu.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên: “Kìa, Trần tiên sinh khẩu khí không nhỏ nha.”
Giọng nói mộc mạc mang theo lực xuyên thấu, Tân Ngải vừa nghe thì đôi mắt bỗng sáng lên, Giản Tứ đến rồi, cô đứng bật dậy, quay người nhìn thấy thân hình giống như ngọn núi nhỏ kia của Giản Tứ, mừng rỡ gọi: “Anh Tứ, anh đến rồi…”
Giản Tứ có thể đến vậy chứng tỏ lần này cô không có chuyện rồi.
Tảng đá đè trong lòng Tân Ngải trong chốc lát biến mất.
Trần Minh nhận ra Giản Tứ, chỉ là thân phận của anh ta thấp kém căn bản không thể nói chuyện được với Giản Tứ.
Nhìn thấy Giản Tứ đến, Trần Minh bị doạ ngã từ trên ghế xuống, nặng nề ngã xuống đất: “Tú…anh Tứ…”
Anh ta nhớ đến người bạn trai đẹp trai giàu có mà Tân Ngải nói! Lẽ nào…cô, cô bám được vào Tam gia rồi?
Trong đầu anh ta lúc này chỉ có một ý nghĩ, xong rồi!
Giản Tứ không có để ý đến Tân Ngải, nhìn Trần Minh: “Khách sáo quá, không dám nhận.”
Anh cao, thân thể cường tráng, khuôn mặt ngăm đen, đứng ở đó giống như một ngọn núi vậy, khí thế đặc biệt áp chế người khác.
Trần Minh ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm, thứ hiểu biết nhất chính là nịnh bợ lấy lòng, sau khi bò dậy thì lập tức tát mình hai bạt tai: “Anh Tứ, xin…xin lỗi, tôi…tôi đáng chết, tôi có mắt mà không thấy thái sơn, tôi có mắt không tròng, tôi không biết đây là…đây là người phụ nữ của Tam gia, nếu như tôi…biết, cho dù cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám làm gì cô ấy đâu, xin lỗi, xin lỗi…”
Anh ta lại hướng về phía Tân Ngải xin tha: “Tân tiểu thư thật là…thật là rất xin lỗi, tôi khốn nạn, tôi không phải thứ đồ gì, cô đừng so đo với tôi nha…”
Giản Tứ căn bản không xem Trần Minh ra gì, ánh mắt anh nhìn Tân Ngải có chút phức tạp, thấy mắt cô sưng đỏ, có lẽ là thật sự chịu uỷ khuất rồi nên cũng không nói gì khác, chỉ nói: “Tân tiểu thư chịu uỷ khuất rồi, ra ngoài trước đi, còn lại để tôi xử lý.”
Tân Ngải một giây cũng không muốn ở lại chỗ này: “Cám ơn anh Tứ…”
Anh muốn lén lút nhìn biểu cảm của Giản Trạch Xuyên nhưng lại không dám ngẩng đầu, chỉ vì anh cảm thấy nhiệt độ trong phòng làm việc hình như càng ngày càng thấp, anh rất muốn cầu xin Tân Ngải đừng nói nữa, muốn để anh đi cứu thì chí it đừng gọi “Anh Tứ” nữa được không?
Mỗi lần cô gọi một tiếng “Anh Tứ” thì Giản Tứ cảm thấy cổ của mình chặt hơn một chút.
Một bàn tay thon dài cầm lấy điện thoại, đưa về phía Giản tứ, đây là bảo anh nói chuyện.
“Được…tôi…khụ, biết rồi…tạm thời…như vậy đi…” Giản Tứ vội vàng tắt điện thoại, lưỡi của anh bị đông cứng luôn rồi.
“Tam gia, anh xem…”
Ngón tay thon dài của Giản Trạch Xuyên gõ nhẹ lên mặt bàn, bờ môi mỏng khẽ mở: “Anh Tứ? Đã gọi thân mật như thế rồi, không đi mà được sao?”
Đầu gối Giản Tứ mềm nhũn: “Tam gia, tôi…tôi và Tân tiểu thư không…chúng tôi không có gì cả…”
“Còn không đi?’
Trên miếng kính của Giản Trạch Xuyên lướt qua tia lạnh, giọng điệu bỗng nhiên thay đổi, Giản Tứ chỉ cảm thấy cả người giống như trong nháy mắt bị hàng ngàn mũi tên lạnh băng xuyên qua người.
“Tôi…” Giản Tứ cảm thấy bản thân thật sự sắp bị Tân Ngải hại chết rồi.
Lúc nãy có một giây, anh có cảm giác Tam gia nhìn anh giống như đang nhìn gian phu vậy, nhưng anh thật sự là bị oan uổng mà.
Ra khỏi cửa, Giản Tứ thề rằng anh gặp được Tân Ngải thì nhất định bảo cô đừng ăn nói lung tung nữa.
Nhưng mà, Tam gia hình như đối với cô nhóc càn quấy này cũng quá dung túng rồi.
Gọi điện thoại xong, tâm trạng Tân Ngải vô cùng phức tạp, cô không có điện thoại của Giản Trạch Xuyên, chỉ có số điện thoại của Giản tứ, cô biết nếu nói cho Giản Tứ biết đồng nghĩa với việc nói cho chủ của anh ta biết rồi.
Nhưng mà, Giản Trạch Xuyên rốt cuộc có đến cứu cô hay không, cô căn bản không biết được.
Cuộc điện thoại này là ngọn cỏ cuối cùng của cô, không đến thì cô thật sự bị đè chết rồi.
Điều duy nhất bây giờ Tân Ngải có thể làm chính là chờ đợi.
Nhưng cô cũng không biết rõ, cơ hội mong manh.
Người đàn ông như Giản Trạch Xuyên làm sao có thể sẽ đến cứu cô.
Phía sau cho dù cảnh sát có hỏi bao nhiêu câu hỏi thì Tân Ngải đều lắc đầu: “Tôi không biết, cái gì cũng không biết…”
Cô từ chối phối hợp, từ chối trả lời mọi câu hỏi.
Mặt mày Trần Minh dữ tợn: “Còn muốn đi ra, ông đây nói cho cô biết, đã vào rồi thì cô đừng nghĩ đi ra được. Lần náy nhất định để cô bị ngồi tù, đồ đáng chết, không ai có thể cứu được cô đâu.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên: “Kìa, Trần tiên sinh khẩu khí không nhỏ nha.”
Giọng nói mộc mạc mang theo lực xuyên thấu, Tân Ngải vừa nghe thì đôi mắt bỗng sáng lên, Giản Tứ đến rồi, cô đứng bật dậy, quay người nhìn thấy thân hình giống như ngọn núi nhỏ kia của Giản Tứ, mừng rỡ gọi: “Anh Tứ, anh đến rồi…”
Giản Tứ có thể đến vậy chứng tỏ lần này cô không có chuyện rồi.
Tảng đá đè trong lòng Tân Ngải trong chốc lát biến mất.
Trần Minh nhận ra Giản Tứ, chỉ là thân phận của anh ta thấp kém căn bản không thể nói chuyện được với Giản Tứ.
Nhìn thấy Giản Tứ đến, Trần Minh bị doạ ngã từ trên ghế xuống, nặng nề ngã xuống đất: “Tú…anh Tứ…”
Anh ta nhớ đến người bạn trai đẹp trai giàu có mà Tân Ngải nói! Lẽ nào…cô, cô bám được vào Tam gia rồi?
Trong đầu anh ta lúc này chỉ có một ý nghĩ, xong rồi!
Giản Tứ không có để ý đến Tân Ngải, nhìn Trần Minh: “Khách sáo quá, không dám nhận.”
Anh cao, thân thể cường tráng, khuôn mặt ngăm đen, đứng ở đó giống như một ngọn núi vậy, khí thế đặc biệt áp chế người khác.
Trần Minh ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm, thứ hiểu biết nhất chính là nịnh bợ lấy lòng, sau khi bò dậy thì lập tức tát mình hai bạt tai: “Anh Tứ, xin…xin lỗi, tôi…tôi đáng chết, tôi có mắt mà không thấy thái sơn, tôi có mắt không tròng, tôi không biết đây là…đây là người phụ nữ của Tam gia, nếu như tôi…biết, cho dù cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám làm gì cô ấy đâu, xin lỗi, xin lỗi…”
Anh ta lại hướng về phía Tân Ngải xin tha: “Tân tiểu thư thật là…thật là rất xin lỗi, tôi khốn nạn, tôi không phải thứ đồ gì, cô đừng so đo với tôi nha…”
Giản Tứ căn bản không xem Trần Minh ra gì, ánh mắt anh nhìn Tân Ngải có chút phức tạp, thấy mắt cô sưng đỏ, có lẽ là thật sự chịu uỷ khuất rồi nên cũng không nói gì khác, chỉ nói: “Tân tiểu thư chịu uỷ khuất rồi, ra ngoài trước đi, còn lại để tôi xử lý.”
Tân Ngải một giây cũng không muốn ở lại chỗ này: “Cám ơn anh Tứ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất