Tra Công Muốn Giết Tôi

Chương 42: Phiên ngoại 6

Trước Sau
Quý Khúc xoay người, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. “Thẩm Ý Chu?” Hắn lẩm bẩm.

Thẩm Ý Chu mỉm cười gật đầu.

Bấy giờ, Quý Khúc mới chú ý thấy bên cạnh anh còn một người đàn ông mặt mũi ngả ngớn nhưng trên người lại mang khí chất trầm ổn. Thẩm Ý Chu cảm nhận được tầm mắt hắn, bèn giới thiệu: “Đây là Lục Hải, anh chồng cũ của tôi.”

Quý Khúc “à” một tiếng. Hắn thấy tay người đàn ông này đang dìu một bà lão điên điên khùng khùng, trong lòng không khỏi khinh bỉ cái kẻ tên Lục Hải này một cách đầy ác ý, hoặc là nói, tất cả người họ Lục đều xấu xa trong mắt Quý Khúc.

“Gió bên ngoài lớn như vậy, dẫn mẹ đi tản bộ chắc vất vả lắm nhỉ?” Quý Khúc dò xét hỏi.

Lục Hải nhìn hắn, cảm thấy khó hiểu tại sao người xa lạ mới gặp mặt lại hỏi vấn đề này. Rồi gã như nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn Thẩm Ý Chu và thở dài khi đã biết nguyên nhân.

“Vẫn tốt.” Thẩm Ý Chu trả lời.

Anh khẳng định việc bọn họ vừa cùng ra ngoài đi dạo. Nhưng mà, Quý Khúc nghĩ, khi hắn đi vào cũng có cẩn thận quan sát, trên đồng cỏ và bên ngoài các tòa nhà chẳng hề có ai cả.

Thẩm Ý Chu giúp Lục Hải dìu mẹ gã lên giường, trong lúc đó bọn họ có đi qua giường bệnh của Lạc Du. Tiếng thét của cậu ta càng trở nên chói tai, còn liều mạng giãy giụa muốn chạy trốn, song lại bị xiềng xích buộc chặt xung quanh.



Thẩm Ý Chu ngoái đầu liếc cậu ta, trong khoảnh khắc ấy Quý Khúc nhìn thấy vẻ mặt anh không mang cảm xúc gì, trông cực kỳ âm u. Sau khi bị trừng, Lạc Du ngậm miệng như bị chẹn cổ họng, cậu ta sợ hãi rụt rè núp trong chăn.

Quan hệ của bọn họ không đơn giản, Quý Khúc nghĩ. Từ phản ứng của Lạc Du, hắn nhìn thấy nỗi sợ Thẩm Ý Chu của cậu ta. Trực giác của hắn cảm thấy vụ án kia tuyệt đối không đơn giản như trên internet nói. Vậy thì…

Lúc hắn đang trầm tư, Thẩm Ý Chu nhẹ giọng gọi tên hắn và bảo: “Khi trở về, anh nhớ lên diễn đàn nhé.”

Quý Khúc “hả” một tiếng rồi gật gật đầu.



Khi đi ra khỏi phòng bệnh, Quý Khúc bị một người mặc đồ y tá va phải, sau đó kẻ nọ chưa hề xin lỗi một câu mà đã vội vã đi mất. Quý Khúc xoay người nhặt tấm thẻ nhân viên rơi trên đất lên.

Quý Khúc cẩn thận nhớ lại hình ảnh mình vừa bắt gặp, người đàn ông ấy mặc một bộ đồng phục màu trắng, hơn nửa khuôn mặt bị che bởi lớp khẩu trang khiến người khác không nhìn rõ vẻ bề ngoài, trông rất khả nghi.

Hắn ngắm nghía chiếc thẻ, người đàn ông tên là Trang Du, vào làm từ ba năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau