Chương 92
/91/
Chuyện đến giờ phút này, Tiêu Nham đã không còn khả năng quay đầu chạy trốn.
Con tang thi kia há to miệng, rõ ràng muốn lao đến cắn vào cổ Tiêu Nham, rồi trong nháy mắt lại thay đổi động tác, vươn tay tới bấu vào ngực Tiêu Nham. Cậu đè cánh tay nó lại, mạnh mẽ bứt ra, nó lập tức mãnh liệt rút tay về, không cho Tiêu Nham cơ hội hoàn toàn bứt đứt tay nó.
Nó phì phò hổn hển, phát ra tiếng vang nặng nề.
Hai người lính đặc chủng còn lại đã bị dồn vào tình thế xấu, nếu Tiêu Nham không nhanh chóng giải quyết con tang thi trước mắt, hai người kia chỉ sợ sẽ bị chúng nó cắn đứt đầu.
Đám tang thi này đang không ngừng học tập, chúng nó tiếp thu các loại kỹ năng chiến đấu và kỹ xảo giết chóc từ nhóm bộ đội đặc chủng, Tiêu Nham biết nếu như muốn giết được chúng nó, nhất định phải một kích tất sát, không để chúng có cơ hội tiếp tục học tập nữa.
*Cỏ: trời má tang thi mà chăm học vậy luôn hả =]]]
Kỹ xảo chiến đấu chưa bao giờ là thứ quan trọng nhất, mà tốc độ cùng sự quyết đoán mới có thể quyết định thắng bại.
Trong đầu đột nhiên thoáng hiện ra bóng dáng của Hein, Tiêu Nham mãnh liệt đánh về phía con tang thi kia, mà nó cũng hưng phấn nhào tới, ngay trong chớp mắt đó, Tiêu Nham nhanh nhẹn cúi người xuống, trượt qua dưới người (aka háng =]]]) nó, rồi lại đột ngột lấy đầu gối làm điểm tựa chuyển người 360 độ, mạnh mẽ khống chế hai chân của nó, sau đó mãnh liệt vứt nó đập vào mặt tường, đầu nó vang lên một tiếng bốp, nứt ra.
Nó loạng choạng đứng dậy, có vẻ bị mất thăng bằng, Tiêu Nham không nói hai lời, một cú đá vòng cung đã khiến đầu nó một lần nữa tiếp xúc thân mật với mặt tường, nát bét ra.
Trong khoảnh khắc khi cậu xoay người, một con tang thi khác đã tiến đến trước mặt cậu lúc nào không hay, hai mắt đầy tham lam đói khát và biểu tình vui sướng vặn vẹo của đối phương hiện lên rõ ràng trước mắt Tiêu Nham.
Toi rồi!
Khoảng cách này quá gần, nó chỉ cần cúi đầu là có thể cắn trúng động mạch cổ của Tiêu Nham.
Tự như là ảo ảnh, đầu tang thi bị kéo ra, tốc độ nhanh như máy ly tâm trong phòng thí nghiệm, nó bị hất văng đập vào vách tường, sau đó chậm rãi trượt xuống, lưỡi đao quyết tuyệt vung lên, đầu nó liền lăn lốc trên mặt đất.
Hein Burton đứng trước mặt cậu, đôi mày lạnh lẽo nhíu lại, "Bọn họ bảo em đi, vì sao em lại không nghe?"
Tiêu Nham há miệng thở dốc, còn chưa kịp đáp lời, Hein đã xoay người, lưỡi đao đâm thẳng vào mắt một con tang thi đang nhào tới, nó như cảm nhận được nguy hiểm liền lập tức lùi về sau. Tốc độ khép lại vết thương trên mắt nó nhanh nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Lúc này, trong thông đạo truyền đến tiếng vang trầm đục khiến lòng người lạnh lẽo, lại có tang thi đang tiến về phía này.
Hein cùng hai người lính đặc chủng đồng thời tiêu diệt hai con tang thi còn lại, bọn họ không định ham chiến, mà lập tức chạy trốn về hướng phòng nghiên cứu của Tiêu Nham.
"Chỉ mong tên nhóc Lauren kia còn chưa rời đi!"
"Cậu ta chưa đi."
Bỗng nhiên Hein vươn một tay kéo lấy Tiêu Nham về phía mình, mãnh liệt ấn đầu cậu xuống, lưỡi đao cũng vung lên, hoá ra là một con tang thi xuất hiện ngay tiếp điểm của các thông đạo.
Nó linh hoạt né tránh công kích của Hein, mà con tang thi phía sau cũng sắp đuổi tới.
Bên cạnh cậu là cánh cửa trượt đang được mở rộng của một gian phòng nghiên cứu, Tiêu Nham tựa như nghĩ ra điều gì lập tức vội vàng chạy vào.
"Tiêu Nham!"
Con tang thi kia cũng theo sát phía sau cậu vọt vào trong.
Tốc độ của Hein cực kỳ nhanh, lưỡi đao vung lên nếu không chém vào bả vai thì cũng là chém ngang bụng của con tang thi, nhưng chúng nó có trí lực cao, vẫn luôn bảo hộ vị trí cổ họng của mình không để Hein chém đứt.
*Cỏ: cảm giác như đang xem Walking Dead SS9 =]] má ơi tang thi mà có trí lực thì méo ai đánh cho lại, huhu lại nhớ Daryl của mịiiiiii
Tiêu Nham không ngừng né tránh con tang thi đang đuổi theo phía sau, có vẻ đang tìm kiếm thứ gì đó. Ngay khi cậu vấp phải vật cản dưới chân sắp trượt té, con tang thi kia cũng cùng lúc đánh về phía cậu. Một chân Tiêu Nham hung mãnh đá vào bụng tang thi, hất nó văng lên không trung, lực độ tác động lên nó mạnh đến mức khiến người ta kinh hãi, mà ngay khoảnh khắc đó Tiêu Nham lại nâng tay lên, trong tay cậu là một cây súng đông lạnh, cậu lập tức bóp cò súng, đầu của con tang thi kia lập tức nở hoa, thân thể nó vô lực rơi xuống vang lên một tiếng nặng nề trầm đục.
"Tiêu Nham!"
Thanh âm Hein truyền đến, làm người ta vô cùng phấn chấn. Tiêu Nham cầm lấy hai cây súng đông lạnh khác, nhét vào hai bên thắt lưng của quân phục, rồi lập tức vọt tới trước cửa, nổ súng bắn liên tục.
Phát đầu tiên bắn trúng đùi một con tang thi, chân của nó lập tức bị đông lại mất khả năng hoạt động, sau đó vỡ vụn, mà Hein cũng quả quyết chặt đứt đầu nó. Có Tiêu Nham trợ giúp, tốc độ bọn họ thoát khỏi sự bao vây của đám tang thi này được đề cao lên rất nhiều.
Hein một phen túm lấy cổ tay Tiêu Nham, dẫn theo cậu chạy thật nhanh trong thông đạo.
Trái tim đập kinh hoàng, không phải vì khẩn trương khi đứng giữa lằn ranh sinh tử, mà là bởi vì bóng dáng của người đàn ông trước mắt.
Bả vai dưới lớp trang phục tác chiến tràn ngập lực độ, mỗi lần anh cất bước chạy tự như muốn xé rách không khí, cho dù đến khoảnh khắc cuối cùng, Tiêu Nham biết người đàn ông này vẫn sẽ không buông tay cậu ra.
Ngay lúc đó, một chuyện khiến người ta không dám nghĩ đến đã xảy ra, có tới bảy tám con tang thi biến dị lao về phía họ.
Tiêu Nham nâng súng đông lạnh lên, ngắm chuẩn, bóp cò, động tác liền mạch lưu loát, liên tiếp hai con tang thi bị cậu bắn hạ, chẳng qua đạn trong súng đông lạnh cũng vừa hết.
"Mẹ nó!"
Hein nắm chặt song đao, cổ tay khẽ chuyển động, anh quay đầu nhìn về phía Tiêu Nham, ánh mắt trầm ổn vững vàng như núi, không chút sợ hãi.
Tiêu Nham gật gật đầu, đọc hiểu ý nghĩa ẩn trong ánh mắt anh.
Nếu đám tang thi này biết phối hợp với nhau, Hein và Tiêu Nham cũng có thể làm được.
Khi hai ba con tang thi chạy đầu tiên vọt đến trước mặt bọn họ, Hein nhanh chóng vung chân lên đá văng một con trong số đó, lại vung tay chém một đao bức lùi một con khác, mà Tiêu Nham thì khống chế bả vai con còn lại, nâng đầu gối lên đánh qua, lực độ mạnh đến mức nội tạng của nó cũng bị đánh văng ra ngoài. Ngay lúc đó, lưỡi đao trên tay Hein từ phía sau cổ Tiêu Nham vung tới, vừa lúc đâm vào cổ nó, chuôi đao xoay tròn một cái, cắt phăng xương cổ của nó.
Lưỡi đao được rút ra, Tiêu Nham giữ chặt cánh tay Hein, mạnh mẽ lộn người một cái, gót chân hung hăng đá trúng đỉnh đầu một con tang thi vừa nhào tới, đầu nó lập tức bị cậu đạp bẹp.
Hai người lính đặc chủng kia đã giải quyết xong một con, mà ba con tang thi khác vẫn không có ý định rời đi, lại bao vây chung quanh bọn họ như thể đang nghĩ xem phải bắt giữ con mồi như thế nào.
Đột nhiên, toàn bộ đám tang thi đều nhằm về phía Tiêu Nham, ba con tang thi đồng loạt xuất hiện trên đỉnh đầu cậu, Tiêu Nham mở to hai mắt, nâng nắm đấm lên đấm nứt xương hàm của một con trong đó, mà Hein cũng vung đao muốn chém một con khác, nào ngờ con này bỗng nhiên nắm chặt lưỡi đao của Hein, lại xoay người một cái bấu chặt bả vai anh, một con khác thì hung hăng lao tới cắn vào đầu Hein.
Hoá ra tấn công Tiêu Nham chỉ là động tác giả của chúng nó để phân tán lực chú ý của Hein mà thôi.
Lúc này, lại có tang thi từ hướng khác chạy đến bao vây chỗ này.
Hai người lính đặc chủng chỉ có thể miễn cưỡng ứng chiến, mà hai trong số đám tang thi bắt đầu bao vây trước sau Tiêu Nham.
Chúng nó không phải là tang thi bình thường, mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều là mạo hiểm tránh né.
Mặc dù chiến đấu căng thẳng, nhưng Tiêu Nham lúc nào cũng chú ý Hein, đám tang thi rõ ràng phát hiện anh là người khó đối phó nhất trong toàn bộ bọn họ, cho nên đều sôi nổi đánh về phía anh. Hein đá văng một con, một con khác lại nhào lên, phía trước và phía sau không ngừng có tang thi lao tới muốn cắn đứt cổ anh. Mà con tang thi tấn công phía sau anh quả thật quá mức giảo hoạt, Hein có làm thế nào cũng không thể đâm trúng nó.
Ngay khi Tiêu Nham bị hai con tang thi kia dồn đến sát chân tường, Hein không chút do dự nâng tay lên, cầm đao đâm vào bụng mình, xuyên thẳng ra phía sau, cũng đâm vào người con tang thi ở đằng sau anh, nó lập tức phát ra tiếng gào bén nhọn, Tiêu Nham một trận kinh hãi, lại không thể phân tâm đề phòng hai con tang thi bên này lợi dụng thời cơ khống chế cậu, căn bản không thể xông về phía anh.
"Hein!"
Hein lưu loát quả quyết rút đao, máu đỏ tươi phún ra, cũng nhiễm đỏ hai mắt Tiêu Nham.
Mà Hein gần như không có cảm giác đau đớn, vết thương còn chưa kịp khép lại, anh đã quay đầu qua, chém bay đầu con tang thi kia, dưới chân cũng cực kỳ mạnh mẽ đá một cước về phía sau, cơ bắp buộc chặt tạo thành đường cong khiến người ta nhìn mà thấy da đầu run lên, mãnh liệt đá bay một con tang thi khác.
Ngay sau đó lại quay người, dồn lực nhảy lên không trung, khí thế bức người.
Tiêu Nham vô cùng ăn ý mà cúi thấp người xuống, cán đao của Hein hung hăng nện vào sau gáy một con tang thi, mà Tiêu Nham cũng lập tức đứng dậy, một tay vươn ra siết chặt xương hàm một con khác, lưu loát bẻ gãy cổ nó.
"Hein!"
Tiêu Nham kêu lên một tiếng kinh hãi, một con tang thi đã nhân cơ hội mà vung tay đâm vào miệng vết thương trên bụng Hein, muốn kéo nội tạng của anh ra ngoài (eo ơi
Chuyện đến giờ phút này, Tiêu Nham đã không còn khả năng quay đầu chạy trốn.
Con tang thi kia há to miệng, rõ ràng muốn lao đến cắn vào cổ Tiêu Nham, rồi trong nháy mắt lại thay đổi động tác, vươn tay tới bấu vào ngực Tiêu Nham. Cậu đè cánh tay nó lại, mạnh mẽ bứt ra, nó lập tức mãnh liệt rút tay về, không cho Tiêu Nham cơ hội hoàn toàn bứt đứt tay nó.
Nó phì phò hổn hển, phát ra tiếng vang nặng nề.
Hai người lính đặc chủng còn lại đã bị dồn vào tình thế xấu, nếu Tiêu Nham không nhanh chóng giải quyết con tang thi trước mắt, hai người kia chỉ sợ sẽ bị chúng nó cắn đứt đầu.
Đám tang thi này đang không ngừng học tập, chúng nó tiếp thu các loại kỹ năng chiến đấu và kỹ xảo giết chóc từ nhóm bộ đội đặc chủng, Tiêu Nham biết nếu như muốn giết được chúng nó, nhất định phải một kích tất sát, không để chúng có cơ hội tiếp tục học tập nữa.
*Cỏ: trời má tang thi mà chăm học vậy luôn hả =]]]
Kỹ xảo chiến đấu chưa bao giờ là thứ quan trọng nhất, mà tốc độ cùng sự quyết đoán mới có thể quyết định thắng bại.
Trong đầu đột nhiên thoáng hiện ra bóng dáng của Hein, Tiêu Nham mãnh liệt đánh về phía con tang thi kia, mà nó cũng hưng phấn nhào tới, ngay trong chớp mắt đó, Tiêu Nham nhanh nhẹn cúi người xuống, trượt qua dưới người (aka háng =]]]) nó, rồi lại đột ngột lấy đầu gối làm điểm tựa chuyển người 360 độ, mạnh mẽ khống chế hai chân của nó, sau đó mãnh liệt vứt nó đập vào mặt tường, đầu nó vang lên một tiếng bốp, nứt ra.
Nó loạng choạng đứng dậy, có vẻ bị mất thăng bằng, Tiêu Nham không nói hai lời, một cú đá vòng cung đã khiến đầu nó một lần nữa tiếp xúc thân mật với mặt tường, nát bét ra.
Trong khoảnh khắc khi cậu xoay người, một con tang thi khác đã tiến đến trước mặt cậu lúc nào không hay, hai mắt đầy tham lam đói khát và biểu tình vui sướng vặn vẹo của đối phương hiện lên rõ ràng trước mắt Tiêu Nham.
Toi rồi!
Khoảng cách này quá gần, nó chỉ cần cúi đầu là có thể cắn trúng động mạch cổ của Tiêu Nham.
Tự như là ảo ảnh, đầu tang thi bị kéo ra, tốc độ nhanh như máy ly tâm trong phòng thí nghiệm, nó bị hất văng đập vào vách tường, sau đó chậm rãi trượt xuống, lưỡi đao quyết tuyệt vung lên, đầu nó liền lăn lốc trên mặt đất.
Hein Burton đứng trước mặt cậu, đôi mày lạnh lẽo nhíu lại, "Bọn họ bảo em đi, vì sao em lại không nghe?"
Tiêu Nham há miệng thở dốc, còn chưa kịp đáp lời, Hein đã xoay người, lưỡi đao đâm thẳng vào mắt một con tang thi đang nhào tới, nó như cảm nhận được nguy hiểm liền lập tức lùi về sau. Tốc độ khép lại vết thương trên mắt nó nhanh nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Lúc này, trong thông đạo truyền đến tiếng vang trầm đục khiến lòng người lạnh lẽo, lại có tang thi đang tiến về phía này.
Hein cùng hai người lính đặc chủng đồng thời tiêu diệt hai con tang thi còn lại, bọn họ không định ham chiến, mà lập tức chạy trốn về hướng phòng nghiên cứu của Tiêu Nham.
"Chỉ mong tên nhóc Lauren kia còn chưa rời đi!"
"Cậu ta chưa đi."
Bỗng nhiên Hein vươn một tay kéo lấy Tiêu Nham về phía mình, mãnh liệt ấn đầu cậu xuống, lưỡi đao cũng vung lên, hoá ra là một con tang thi xuất hiện ngay tiếp điểm của các thông đạo.
Nó linh hoạt né tránh công kích của Hein, mà con tang thi phía sau cũng sắp đuổi tới.
Bên cạnh cậu là cánh cửa trượt đang được mở rộng của một gian phòng nghiên cứu, Tiêu Nham tựa như nghĩ ra điều gì lập tức vội vàng chạy vào.
"Tiêu Nham!"
Con tang thi kia cũng theo sát phía sau cậu vọt vào trong.
Tốc độ của Hein cực kỳ nhanh, lưỡi đao vung lên nếu không chém vào bả vai thì cũng là chém ngang bụng của con tang thi, nhưng chúng nó có trí lực cao, vẫn luôn bảo hộ vị trí cổ họng của mình không để Hein chém đứt.
*Cỏ: cảm giác như đang xem Walking Dead SS9 =]] má ơi tang thi mà có trí lực thì méo ai đánh cho lại, huhu lại nhớ Daryl của mịiiiiii
Tiêu Nham không ngừng né tránh con tang thi đang đuổi theo phía sau, có vẻ đang tìm kiếm thứ gì đó. Ngay khi cậu vấp phải vật cản dưới chân sắp trượt té, con tang thi kia cũng cùng lúc đánh về phía cậu. Một chân Tiêu Nham hung mãnh đá vào bụng tang thi, hất nó văng lên không trung, lực độ tác động lên nó mạnh đến mức khiến người ta kinh hãi, mà ngay khoảnh khắc đó Tiêu Nham lại nâng tay lên, trong tay cậu là một cây súng đông lạnh, cậu lập tức bóp cò súng, đầu của con tang thi kia lập tức nở hoa, thân thể nó vô lực rơi xuống vang lên một tiếng nặng nề trầm đục.
"Tiêu Nham!"
Thanh âm Hein truyền đến, làm người ta vô cùng phấn chấn. Tiêu Nham cầm lấy hai cây súng đông lạnh khác, nhét vào hai bên thắt lưng của quân phục, rồi lập tức vọt tới trước cửa, nổ súng bắn liên tục.
Phát đầu tiên bắn trúng đùi một con tang thi, chân của nó lập tức bị đông lại mất khả năng hoạt động, sau đó vỡ vụn, mà Hein cũng quả quyết chặt đứt đầu nó. Có Tiêu Nham trợ giúp, tốc độ bọn họ thoát khỏi sự bao vây của đám tang thi này được đề cao lên rất nhiều.
Hein một phen túm lấy cổ tay Tiêu Nham, dẫn theo cậu chạy thật nhanh trong thông đạo.
Trái tim đập kinh hoàng, không phải vì khẩn trương khi đứng giữa lằn ranh sinh tử, mà là bởi vì bóng dáng của người đàn ông trước mắt.
Bả vai dưới lớp trang phục tác chiến tràn ngập lực độ, mỗi lần anh cất bước chạy tự như muốn xé rách không khí, cho dù đến khoảnh khắc cuối cùng, Tiêu Nham biết người đàn ông này vẫn sẽ không buông tay cậu ra.
Ngay lúc đó, một chuyện khiến người ta không dám nghĩ đến đã xảy ra, có tới bảy tám con tang thi biến dị lao về phía họ.
Tiêu Nham nâng súng đông lạnh lên, ngắm chuẩn, bóp cò, động tác liền mạch lưu loát, liên tiếp hai con tang thi bị cậu bắn hạ, chẳng qua đạn trong súng đông lạnh cũng vừa hết.
"Mẹ nó!"
Hein nắm chặt song đao, cổ tay khẽ chuyển động, anh quay đầu nhìn về phía Tiêu Nham, ánh mắt trầm ổn vững vàng như núi, không chút sợ hãi.
Tiêu Nham gật gật đầu, đọc hiểu ý nghĩa ẩn trong ánh mắt anh.
Nếu đám tang thi này biết phối hợp với nhau, Hein và Tiêu Nham cũng có thể làm được.
Khi hai ba con tang thi chạy đầu tiên vọt đến trước mặt bọn họ, Hein nhanh chóng vung chân lên đá văng một con trong số đó, lại vung tay chém một đao bức lùi một con khác, mà Tiêu Nham thì khống chế bả vai con còn lại, nâng đầu gối lên đánh qua, lực độ mạnh đến mức nội tạng của nó cũng bị đánh văng ra ngoài. Ngay lúc đó, lưỡi đao trên tay Hein từ phía sau cổ Tiêu Nham vung tới, vừa lúc đâm vào cổ nó, chuôi đao xoay tròn một cái, cắt phăng xương cổ của nó.
Lưỡi đao được rút ra, Tiêu Nham giữ chặt cánh tay Hein, mạnh mẽ lộn người một cái, gót chân hung hăng đá trúng đỉnh đầu một con tang thi vừa nhào tới, đầu nó lập tức bị cậu đạp bẹp.
Hai người lính đặc chủng kia đã giải quyết xong một con, mà ba con tang thi khác vẫn không có ý định rời đi, lại bao vây chung quanh bọn họ như thể đang nghĩ xem phải bắt giữ con mồi như thế nào.
Đột nhiên, toàn bộ đám tang thi đều nhằm về phía Tiêu Nham, ba con tang thi đồng loạt xuất hiện trên đỉnh đầu cậu, Tiêu Nham mở to hai mắt, nâng nắm đấm lên đấm nứt xương hàm của một con trong đó, mà Hein cũng vung đao muốn chém một con khác, nào ngờ con này bỗng nhiên nắm chặt lưỡi đao của Hein, lại xoay người một cái bấu chặt bả vai anh, một con khác thì hung hăng lao tới cắn vào đầu Hein.
Hoá ra tấn công Tiêu Nham chỉ là động tác giả của chúng nó để phân tán lực chú ý của Hein mà thôi.
Lúc này, lại có tang thi từ hướng khác chạy đến bao vây chỗ này.
Hai người lính đặc chủng chỉ có thể miễn cưỡng ứng chiến, mà hai trong số đám tang thi bắt đầu bao vây trước sau Tiêu Nham.
Chúng nó không phải là tang thi bình thường, mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều là mạo hiểm tránh né.
Mặc dù chiến đấu căng thẳng, nhưng Tiêu Nham lúc nào cũng chú ý Hein, đám tang thi rõ ràng phát hiện anh là người khó đối phó nhất trong toàn bộ bọn họ, cho nên đều sôi nổi đánh về phía anh. Hein đá văng một con, một con khác lại nhào lên, phía trước và phía sau không ngừng có tang thi lao tới muốn cắn đứt cổ anh. Mà con tang thi tấn công phía sau anh quả thật quá mức giảo hoạt, Hein có làm thế nào cũng không thể đâm trúng nó.
Ngay khi Tiêu Nham bị hai con tang thi kia dồn đến sát chân tường, Hein không chút do dự nâng tay lên, cầm đao đâm vào bụng mình, xuyên thẳng ra phía sau, cũng đâm vào người con tang thi ở đằng sau anh, nó lập tức phát ra tiếng gào bén nhọn, Tiêu Nham một trận kinh hãi, lại không thể phân tâm đề phòng hai con tang thi bên này lợi dụng thời cơ khống chế cậu, căn bản không thể xông về phía anh.
"Hein!"
Hein lưu loát quả quyết rút đao, máu đỏ tươi phún ra, cũng nhiễm đỏ hai mắt Tiêu Nham.
Mà Hein gần như không có cảm giác đau đớn, vết thương còn chưa kịp khép lại, anh đã quay đầu qua, chém bay đầu con tang thi kia, dưới chân cũng cực kỳ mạnh mẽ đá một cước về phía sau, cơ bắp buộc chặt tạo thành đường cong khiến người ta nhìn mà thấy da đầu run lên, mãnh liệt đá bay một con tang thi khác.
Ngay sau đó lại quay người, dồn lực nhảy lên không trung, khí thế bức người.
Tiêu Nham vô cùng ăn ý mà cúi thấp người xuống, cán đao của Hein hung hăng nện vào sau gáy một con tang thi, mà Tiêu Nham cũng lập tức đứng dậy, một tay vươn ra siết chặt xương hàm một con khác, lưu loát bẻ gãy cổ nó.
"Hein!"
Tiêu Nham kêu lên một tiếng kinh hãi, một con tang thi đã nhân cơ hội mà vung tay đâm vào miệng vết thương trên bụng Hein, muốn kéo nội tạng của anh ra ngoài (eo ơi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất