Niên Đại: Thiên Kim Thật Được Binh Vương Cao Lãnh Nuông Chiều
Chương 41: Mọc Lẹo Mắt Rồi
Lục Tây Từ bưng đĩa thức ăn vào nhà chính, nhìn thấy trên bàn còn có một đĩa thịt, anh công nhận ánh mắt vừa rồi của Dư Bối Bối, ừm, anh có bệnh.
Anh đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Lục Tây Từ đặt đĩa thức ăn xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống, chân thành khen ngợi: "Nấu nhiều món vậy!"
Lục Tây Từ vốn còn định nói thêm một câu, hai người bọn họ, nhiều món như vậy, chắc là ăn không hết.
Thật ra, món dưa chuột đập kia không cần làm cũng được, anh không thích ăn.
Anh thích ăn thịt.
Kết quả, anh vừa dứt lời, Dư Bối Bối liền liếc nhìn anh một cái: "Ít hơn chút nữa cũng không đủ cho anh ăn!"
Lục Tây Từ "..."
Lục Tây Từ im lặng tắt đi ý định giao tiếp vô ích vừa nảy sinh trong lòng.
Ngoan ngoãn bưng bát, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Anh không thể nào giao tiếp được với Dư Bối Bối.
Dù sao thì Dư Bối Bối phát điên cũng không phải ngày một ngày hai.
Là do anh tự chuốc lấy, ăn cơm không chịu ăn cho đàng hoàng, lại còn nói chuyện.
Sau đó là im lặng ăn cơm.
Sự thật chứng minh, lời Dư Bối Bối nói cũng không sai, thực sự là nếu như làm ít đi một chút thì sẽ không đủ ăn.
Chỉ nhiêu đây thôi, Dư Bối Bối còn nghi ngờ Lục Tây Từ có ăn no hay không.
Bởi vì ngay cả đĩa dưa chuột đập kia, cô ăn một nửa, nửa còn lại cũng bị Lục Tây Từ ăn hết.
Còn khoai mỡ hấp thịt, tuy rằng lúc cắt khoai mỡ, Dư Bối Bối đã cố gắng cắt dày một chút, nhưng bởi vì cô dùng loại khoai mỡ ruột tím, cho nên khi hấp xong, nó rất mềm.
Thực sự là rất khó gắp.
Nhưng mà, bởi vì Dư Bối Bối ăn không nhiều, cho nên khó gắp hay không, thật ra cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Nhưng Lục Tây Từ thì khác.
Lục Tây Từ ăn rất nhiều, khoai mỡ mềm, khó gắp, khiến anh rất phiền phức.
Dư Bối Bối liền nhìn thấy Lục Tây Từ trực tiếp bưng đĩa lên.
Nhưng mà, anh là một người rất lịch sự, trước khi gắp thức ăn vào bát mình, anh còn hỏi Dư Bối Bối: "Để lại một nửa cho em có đủ ăn không?"
Dư Bối Bối lắc đầu.
Lục Tây Từ vốn dĩ đã định gắp thức ăn, vội vàng điều chỉnh lại vị trí: "Vậy anh gắp ít một chút."
Dư Bối Bối lại nói: "Anh gắp nhiều một chút đi, em ăn không nhiều như anh đâu."
Lục Tây Từ "..."
Anh im lặng gắp thịt và khoai mỡ, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Dư Bối Bối đang ngồi đó, trong lòng rất không phục.
Anh thầm nghĩ: Phụ nữ thì hiểu cái gì, nếu như anh ăn ít như cô, chẳng phải là eo sẽ nhỏ như cô sao?
Vậy còn cầm súng được nữa không?
Hơn nữa, trong quân đội không chỉ có một mình anh ăn nhiều như vậy, còn có người ăn nhiều hơn anh nữa!
Bọn họ còn ăn bằng chậu nữa!
Anh cảm thấy, khi nào rảnh rỗi phải dẫn Dư Bối Bối đi mở mang tầm mắt.
Cho cô xem thế nào là ăn nhiều, đừng có lúc nào cũng làm như anh là một thùng cơm.
Hừ, đúng là phụ nữ chưa từng thấy qua việc đời.
Đoàn trưởng Lục nghĩ vậy, ngồi trên ghế, bưng bát cơm, lặng lẽ nghiêng người sang một bên, sau đó tiếp tục ăn cơm ngon lành.
Thơm quá!
Phải thừa nhận, Dư Bối Bối thực sự rất biết nấu ăn!
Quay đầu, gắp thịt bò.
Ngon, ngon thật.
Quay đầu, gắp thịt bò.
Ngon.
——
Tóm lại, ba món ăn, ngoại trừ dưa chuột đập Dư Bối Bối ăn nhiều hơn một chút.
Hai món còn lại, Dư Bối Bối có thể thề rằng, thực sự cô không ăn mấy.
Dưới sự nỗ lực của một mình Lục Tây Từ, hai món đó đã hết sạch.
Sau đó, anh dường như vẫn chưa thỏa mãn, nhìn đĩa dưa chuột đập, liếc nhìn Dư Bối Bối, hỏi: "Dưa chuột em còn ăn không?"
Dư Bối Bối chỉ nói một câu: "Anh ăn đi!"
Lục Tây Từ "..."
Anh cố gắng biện minh một câu: "Món nào em nấu cũng rất ngon."
Dư Bối Bối: "Nhìn ra rồi."
Lục Tây Từ "..."
Im lặng ăn đi, không mở miệng là lựa chọn tốt nhất của anh.
Anh đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Lục Tây Từ đặt đĩa thức ăn xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống, chân thành khen ngợi: "Nấu nhiều món vậy!"
Lục Tây Từ vốn còn định nói thêm một câu, hai người bọn họ, nhiều món như vậy, chắc là ăn không hết.
Thật ra, món dưa chuột đập kia không cần làm cũng được, anh không thích ăn.
Anh thích ăn thịt.
Kết quả, anh vừa dứt lời, Dư Bối Bối liền liếc nhìn anh một cái: "Ít hơn chút nữa cũng không đủ cho anh ăn!"
Lục Tây Từ "..."
Lục Tây Từ im lặng tắt đi ý định giao tiếp vô ích vừa nảy sinh trong lòng.
Ngoan ngoãn bưng bát, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Anh không thể nào giao tiếp được với Dư Bối Bối.
Dù sao thì Dư Bối Bối phát điên cũng không phải ngày một ngày hai.
Là do anh tự chuốc lấy, ăn cơm không chịu ăn cho đàng hoàng, lại còn nói chuyện.
Sau đó là im lặng ăn cơm.
Sự thật chứng minh, lời Dư Bối Bối nói cũng không sai, thực sự là nếu như làm ít đi một chút thì sẽ không đủ ăn.
Chỉ nhiêu đây thôi, Dư Bối Bối còn nghi ngờ Lục Tây Từ có ăn no hay không.
Bởi vì ngay cả đĩa dưa chuột đập kia, cô ăn một nửa, nửa còn lại cũng bị Lục Tây Từ ăn hết.
Còn khoai mỡ hấp thịt, tuy rằng lúc cắt khoai mỡ, Dư Bối Bối đã cố gắng cắt dày một chút, nhưng bởi vì cô dùng loại khoai mỡ ruột tím, cho nên khi hấp xong, nó rất mềm.
Thực sự là rất khó gắp.
Nhưng mà, bởi vì Dư Bối Bối ăn không nhiều, cho nên khó gắp hay không, thật ra cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Nhưng Lục Tây Từ thì khác.
Lục Tây Từ ăn rất nhiều, khoai mỡ mềm, khó gắp, khiến anh rất phiền phức.
Dư Bối Bối liền nhìn thấy Lục Tây Từ trực tiếp bưng đĩa lên.
Nhưng mà, anh là một người rất lịch sự, trước khi gắp thức ăn vào bát mình, anh còn hỏi Dư Bối Bối: "Để lại một nửa cho em có đủ ăn không?"
Dư Bối Bối lắc đầu.
Lục Tây Từ vốn dĩ đã định gắp thức ăn, vội vàng điều chỉnh lại vị trí: "Vậy anh gắp ít một chút."
Dư Bối Bối lại nói: "Anh gắp nhiều một chút đi, em ăn không nhiều như anh đâu."
Lục Tây Từ "..."
Anh im lặng gắp thịt và khoai mỡ, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Dư Bối Bối đang ngồi đó, trong lòng rất không phục.
Anh thầm nghĩ: Phụ nữ thì hiểu cái gì, nếu như anh ăn ít như cô, chẳng phải là eo sẽ nhỏ như cô sao?
Vậy còn cầm súng được nữa không?
Hơn nữa, trong quân đội không chỉ có một mình anh ăn nhiều như vậy, còn có người ăn nhiều hơn anh nữa!
Bọn họ còn ăn bằng chậu nữa!
Anh cảm thấy, khi nào rảnh rỗi phải dẫn Dư Bối Bối đi mở mang tầm mắt.
Cho cô xem thế nào là ăn nhiều, đừng có lúc nào cũng làm như anh là một thùng cơm.
Hừ, đúng là phụ nữ chưa từng thấy qua việc đời.
Đoàn trưởng Lục nghĩ vậy, ngồi trên ghế, bưng bát cơm, lặng lẽ nghiêng người sang một bên, sau đó tiếp tục ăn cơm ngon lành.
Thơm quá!
Phải thừa nhận, Dư Bối Bối thực sự rất biết nấu ăn!
Quay đầu, gắp thịt bò.
Ngon, ngon thật.
Quay đầu, gắp thịt bò.
Ngon.
——
Tóm lại, ba món ăn, ngoại trừ dưa chuột đập Dư Bối Bối ăn nhiều hơn một chút.
Hai món còn lại, Dư Bối Bối có thể thề rằng, thực sự cô không ăn mấy.
Dưới sự nỗ lực của một mình Lục Tây Từ, hai món đó đã hết sạch.
Sau đó, anh dường như vẫn chưa thỏa mãn, nhìn đĩa dưa chuột đập, liếc nhìn Dư Bối Bối, hỏi: "Dưa chuột em còn ăn không?"
Dư Bối Bối chỉ nói một câu: "Anh ăn đi!"
Lục Tây Từ "..."
Anh cố gắng biện minh một câu: "Món nào em nấu cũng rất ngon."
Dư Bối Bối: "Nhìn ra rồi."
Lục Tây Từ "..."
Im lặng ăn đi, không mở miệng là lựa chọn tốt nhất của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất