[Nông Gia Đoàn Sủng] Nhà Có Cá Chép Nhỏ Đáng Yêu

Chương 7: Lăn Xuống Núi Rồi

Trước Sau
Tiểu Thất Nguyệt nghe thấy tiếng động khẽ chớp mắt, nhíu mày, đạp tay chân, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Lão Đàm bưng trứng gà đường đỏ đến cho Đàm đại nương.

Đàm đại nương cẩn thận cầm trên tay, ngửi mùi thơm không nỡ uống.

Lão Đàm ghé lại thổi hộ bà, "Mẹ nó à, đừng tiếc, giờ nhà còn có trứng, bà cứ ăn đi."

Đàm đại nương cười: "Ôi chao, người có con gái, đúng là khác."

Lão Đàm ngượng ngùng cúi đầu, "Bao năm nay bà theo ta khổ cực rồi, tất nhiên phải ăn chút đồ tốt."

Đàm đại nương cay mũi, cầm trứng gà đường đỏ không kịp nóng miệng, uống từng ngụm lớn, uống xong đưa bát cho ông, "Cha nó, dù có khổ có cực, ta cũng không oán."

Các huynh đệ nhà họ Đàm đứa nào cũng đẹp trai, hoàn toàn thừa hưởng ưu điểm của Đàm đại nương.

Đàm đại nương tên thật là Vạn Xuân Mai, là con cả nhà họ Vạn ở thôn Dương Liễu bên cạnh, thừa hưởng nhan sắc của mẹ đẻ, xinh đẹp như hoa, nổi tiếng mười dặm tám hướng, sau đó cha bà tái hôn, mẹ kế khó tính muốn ép gả bà cho Trương viên ngoại năm sáu mươi tuổi làm tiểu thiếp.

Bà tính tình cương liệt, cứng đầu như con lừa, bất chấp gia đình phản đối, theo lão Đàm bỏ trốn đến thôn Phong Bình lập nghiệp, từ đó cắt đứt tình thân với nhà ngoại.

Hiện giờ nhà ngoại bà đã do mẹ kế làm chủ, sinh với cha bà hai đệ đệ hai muội muội, cuộc sống phất lên như diều gặp gió, bình thường cứ rảnh rỗi là đến chọc tức cả nhà họ.

Đúng vậy, trứng gà đỏ của lão Đàm còn chưa kịp mang sang, tam muội tứ muội gả đến cùng thôn của nhà ngoại bà đã đến.

"Ôi, đại tỷ ghê thật, một lần sinh đôi."

Họ không phải đến chúc mừng, mà là đến chế giễu.

Lão Đàm vẫn tính là khách sáo, kéo cho họ mỗi người một cái ghế, "Tam muội, Tứ muội, đến ngồi đi."



Vạn Tam muội liếc nhìn cái ghế gỗ, vẻ mặt chê bai nói: "Tỷ phu, ta và Tứ muội mặc váy lụa mới mua, không ngồi ghế nhà ngươi đâu."

Mặt lão Đàm trầm xuống, tuy không thích họ, nhưng vì nể mặt Đàm đại nương, nên không so đo với họ.

Đàm đại nương là người tính khí nóng nảy, ngồi dậy quát: "Các ngươi nếu chê thì về đi!"

Hai đứa muội muội này đã quen bị quát mắng, vẫn dày mặt nói lời châm chọc: "Đại tỷ, tỷ nói tỷ nuôi thế nào, sáu đứa con trai, sau này cưới vợ cho chúng sẽ tốn không ít bạc đâu, đừng đến lúc đó lại phải bán con gái nuôi con trai nhé!"

Đàm đại nương nhíu mày, lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, nhà chúng ta cho dù không cưới một nàng dâu nào, cũng sẽ không bán con gái, đừng tưởng ai cũng giống mẹ các người, bán con gái nuôi con trai!"

Hai đứa muội muội tức điên lên.

Tuy cả hai đều lấy chồng không tệ, nhưng sính lễ của nhà chồng bị mẹ đẻ cạo sạch không còn một xu, lấy cái danh là để cưới vợ cho đệ đệ, khiến họ ở nhà chồng đến giờ vẫn không ngẩng đầu lên được.

Họ tức giận chỉ vào Đàm đại nương mắng chửi, "Vạn Xuân Mai ngươi tưởng ngươi là cái gì, chẳng qua chỉ là một con lợn nái đẻ trứng, đáng đời ngươi nghèo khổ, khổ cả đời!"

"Im miệng!"

Lần này nổi giận là lão Đàm, ông cầm chổi đuổi người, "Cút cút, cút, cút hết cho ta!"

Hai đứa muội muội vội đứng dậy, bước ra ngoài, tiếp tục mắng, "Một ổ khố rách! Đáng chết nghèo! Chết đói!"

"Cút!"

Lão Đàm vung chổi ném, lại trượt vào khoảng không.

Đàm đại nương vội gọi ông dừng lại, "Thôi, đừng để ý họ, loại người này sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng."

Nói xong, ôm đứa con trai thứ sáu bị đánh thức vào lòng cho bú.



Đứa con trai thứ sáu này ăn giỏi lắm, mấy ngụm mấy ngụm là vắt kiệt Đàm đại nương.

Đàm đại nương nhíu mày, "Bây giờ vẫn phải nghĩ cách gọi sữa về, cho hai đứa trẻ ăn no mới là chuyện chính."

Lão Đàm nhặt chổi lên, nói: "Ao nước đất trống sau núi nhà mình tích được ít nước, để ta xem có vớt được lươn không."

Đàm đại nương đáp: "Vậy được, ông đi nhanh về nhanh."

"Ừ." lão Đàm vác thúng gỗ ra cửa.

Bên này, hai tỷ muội nhà họ Vạn vẫn chưa đi xa.

Trời vừa tạnh lại đột nhiên mưa to.

Nước mưa làm ướt đất bùn.

Hai tỷ muội nhà họ Vạn giẫm một bước bắn tung bùn lên người.

Váy lụa mới gì, toàn thành giẻ bẩn.

Mưa càng lúc càng to, hai tỷ muội vội về nhà, Vạn lão tam trượt chân, không đứng vững, lăn từ sườn núi xuống.

Vạn lão tứ đưa tay kéo, cũng bị lôi theo luôn.

Đường núi trong thôn vốn không bằng phẳng.

Vạn lão tam lăn một đường xuống chân núi, không biết va phải bao nhiêu tảng đá, đến chân sườn núi, đau bụng khó chịu, ôm bụng co rúm lại thành một đống.

Vạn lão tứ giật mình vô cùng, vội đỡ Vạn lão tam nói: "Tam tỷ, Tam tỷ, tỷ sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau