[Nông Gia Đoàn Sủng] Nhà Có Cá Chép Nhỏ Đáng Yêu
Chương 32: Ngọc Bội Trong Cung
Chưởng quỹ cầm đồ là một ông già trông chừng năm sáu mươi tuổi, ông vuốt chòm râu bạc trắng, lấy ra một cái kính lọc có viền vàng soi lại.
Mặt đầy nếp nhăn của ông nhăn lại năm sáu kiểu, không thấy rõ là vui hay không vui.
Lão Đàm ghé lại gần, nhìn ông nói: "Chưởng quỹ, ngọc bội này, ông đã từng thấy chưa?"
Vị chưởng quỹ này họ Bạch, tuy là một thương nhân điển hình, nhưng tốt hơn Tào huyện lệnh rất nhiều.
Ông thành thật nói: "Tuy ta chưa từng thấy ngọc bội này, nhưng chất ngọc này tuyệt đối là hàng thượng phẩm, ngươi có thể đưa ra một cái giá không tệ."
Lão Đàm vội vàng lắc đầu: "Chưởng quỹ, ta không phải tới cầm đồ, ta là mang ngọc bội tới tìm người."
Bạch chưởng quỹ nâng ngọc bội lên xem lại:
"Nếu ta nói ngọc bội này có thể trị giá năm trăm lượng thì sao?"
Lão Đàm nghe mà sững sờ, "Cái, cái gì? Năm trăm lượng?"
Bạch chưởng quỹ cười híp mắt gật đầu, "Đúng vậy, chính là năm trăm lượng."
Năm trăm lượng a, đối với gia đình nghèo khổ như nhà lão Đàm, đây là chuyện ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ tới, nếu có số bạc này, đừng nói là xây nhà, cho dù là mua đất mua trang viên cũng được, cả nhà cả đời này không phải lo ăn mặc.
Nhưng ngọc bội này đâu phải của ông.
Lão Đàm vội tỉnh lại, cau mày từ chối: "Không được, ngọc bội này không phải của ta, ta không thể cầm đồ."
Bạch chưởng quỹ mắt vẫn híp lại, "Nếu cho ngươi một ngàn lượng thì sao?"
Lão Đàm vốn ngồi trên ghế, nghe lời này trực tiếp ngã từ trên ghế xuống, "Gì?! Trời ơi! Một ngàn lượng!"
Một con số lớn như vậy, là lần đầu tiên từ miệng ông nói ra.
Đừng nói là trong mơ, cho dù ông luân hồi thêm hai kiếp nữa cũng không dám nghĩ tới.
Bạch chưởng quỹ đã thấy nhiều người nông dân nghèo khổ, không có mấy ai trước con số này mà không động lòng.
Hơn nữa, viên ngọc bội này tuyệt đối đáng giá một ngàn lượng.
Lão Đàm lại không nghĩ vậy, trên đời không có chuyện bánh rớt xuống từ trên trời, huống chi còn không phải đồ của mình, cho dù ông có thế nào cũng tuyệt đối không thể nhận số bất nghĩa tài này.
Nghĩ xong, ông đứng dậy, vung tay nói: "Chuyện này không phải chuyện tiền bạc, ta nói thẳng luôn, ngọc bội này cho dù ông cho ta nhiều bạc hơn nữa, ta cũng không đưa ông đâu, nếu ông không biết ngọc bội này xuất xứ từ đâu, thì trả lại cho ta."
Bạch chưởng quỹ sửng sốt, không khỏi có chút nhìn lão Đàm bằng con mắt khác, đưa viên ngọc bội trong tay cho ông và nói:
"Lão Đàm, chất ngọc của ngọc bội này là hàng thượng phẩm, không giống như loại đồ ở vùng quê nghèo nàn hẻo lánh này. Hôm nay ông cứ xem qua ở chỗ ta đây, ngàn vạn lần đừng đến các tiệm khác, khi mang trên người cũng phải giấu kỹ, nếu không sẽ mang lại tai họa vô cớ cho ông đấy."
Lão Đàm nghe ông ta nói mà thấy huyền hoặc, vội nhét ngọc bội vào túi và nói: "Được, được, đa tạ chưởng quỹ."
Bạch chưởng quỹ liếc nhìn ra ngoài, thấy không có ai, khẽ hỏi: "Lão Đàm, ta có thể hỏi ông một câu không, ngọc bội này ông lấy từ đâu ra?"
Lão Đàm nghe xong, ánh mắt trở nên dữ dằn, "Chứ còn từ đâu ra nữa, tất nhiên là của người khác, ta chỉ thay họ tới hỏi thăm thôi, ông đừng nghĩ bậy, nếu ta tham của thì đã cầm rồi."
Bạch chưởng quỹ thấy ông không muốn nói thì cũng không hỏi thêm nữa, đứng dậy quay về bàn, cười nói: "Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, loại chất ngọc này chỉ có trong cung mới có."
"Trong cung?" Lão Đàm chỉ cảm thấy càng lúc càng xa vời, huyện Bình Dương cách kinh thành xa tít mù khơi, là nơi mà những nhà nông như họ, có bò cũng không tới nổi, làm sao có thể dính dáng tới. Ông vung tay, cười nói:
"Không thể nào, chưởng quỹ đừng nói đùa nữa."
Bạch chưởng quỹ lắc đầu:
"Ta không nói đùa đâu, hồi nhỏ ta từng theo ông nội đi kinh thành, ở đó đã thấy ngọc bội có chất ngọc gần như vậy, chỉ là đã lâu quá rồi, ta hơi không nhớ rõ, nếu không ta có thể nói thẳng với ông là nó đến từ hoàng cung rồi."
Lão Đàm nghe ông nói vậy, càng không tin, cười nói:
"Thôi, thôi, lúc nào ông thật sự nhớ ra thì hãy nói với ta, dù sao hôm nay cũng phải cảm ơn Bạch chưởng quỹ."
Bạch chưởng quỹ cười nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, nói thật, hôm nay vừa gặp ông đã thấy có duyên, mấy hôm trước ông có phải dẫn theo con trai tới bán trứng gà không?"
Lão Đàm suy nghĩ một chút, vội đáp:
"Đúng vậy, mấy hôm trước quả thật có dẫn con trai đi bán trứng gà."
Bạch chưởng quỹ hơi xúc động:
"Đứa rao hàng đó là con trai thứ mấy của ông?"
Lão Đàm nghĩ một chút, đoán chừng là Đàm Nhị Tiền, đáp:
"Là con trai thứ hai của ta."
Bạch chưởng quỹ vỗ tay:
"Con trai ông đúng là có tài làm ăn, lão Đàm, nếu ông dằn lòng buông xuống được, thì để nó theo ta học buôn bán đi."
Mặt đầy nếp nhăn của ông nhăn lại năm sáu kiểu, không thấy rõ là vui hay không vui.
Lão Đàm ghé lại gần, nhìn ông nói: "Chưởng quỹ, ngọc bội này, ông đã từng thấy chưa?"
Vị chưởng quỹ này họ Bạch, tuy là một thương nhân điển hình, nhưng tốt hơn Tào huyện lệnh rất nhiều.
Ông thành thật nói: "Tuy ta chưa từng thấy ngọc bội này, nhưng chất ngọc này tuyệt đối là hàng thượng phẩm, ngươi có thể đưa ra một cái giá không tệ."
Lão Đàm vội vàng lắc đầu: "Chưởng quỹ, ta không phải tới cầm đồ, ta là mang ngọc bội tới tìm người."
Bạch chưởng quỹ nâng ngọc bội lên xem lại:
"Nếu ta nói ngọc bội này có thể trị giá năm trăm lượng thì sao?"
Lão Đàm nghe mà sững sờ, "Cái, cái gì? Năm trăm lượng?"
Bạch chưởng quỹ cười híp mắt gật đầu, "Đúng vậy, chính là năm trăm lượng."
Năm trăm lượng a, đối với gia đình nghèo khổ như nhà lão Đàm, đây là chuyện ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ tới, nếu có số bạc này, đừng nói là xây nhà, cho dù là mua đất mua trang viên cũng được, cả nhà cả đời này không phải lo ăn mặc.
Nhưng ngọc bội này đâu phải của ông.
Lão Đàm vội tỉnh lại, cau mày từ chối: "Không được, ngọc bội này không phải của ta, ta không thể cầm đồ."
Bạch chưởng quỹ mắt vẫn híp lại, "Nếu cho ngươi một ngàn lượng thì sao?"
Lão Đàm vốn ngồi trên ghế, nghe lời này trực tiếp ngã từ trên ghế xuống, "Gì?! Trời ơi! Một ngàn lượng!"
Một con số lớn như vậy, là lần đầu tiên từ miệng ông nói ra.
Đừng nói là trong mơ, cho dù ông luân hồi thêm hai kiếp nữa cũng không dám nghĩ tới.
Bạch chưởng quỹ đã thấy nhiều người nông dân nghèo khổ, không có mấy ai trước con số này mà không động lòng.
Hơn nữa, viên ngọc bội này tuyệt đối đáng giá một ngàn lượng.
Lão Đàm lại không nghĩ vậy, trên đời không có chuyện bánh rớt xuống từ trên trời, huống chi còn không phải đồ của mình, cho dù ông có thế nào cũng tuyệt đối không thể nhận số bất nghĩa tài này.
Nghĩ xong, ông đứng dậy, vung tay nói: "Chuyện này không phải chuyện tiền bạc, ta nói thẳng luôn, ngọc bội này cho dù ông cho ta nhiều bạc hơn nữa, ta cũng không đưa ông đâu, nếu ông không biết ngọc bội này xuất xứ từ đâu, thì trả lại cho ta."
Bạch chưởng quỹ sửng sốt, không khỏi có chút nhìn lão Đàm bằng con mắt khác, đưa viên ngọc bội trong tay cho ông và nói:
"Lão Đàm, chất ngọc của ngọc bội này là hàng thượng phẩm, không giống như loại đồ ở vùng quê nghèo nàn hẻo lánh này. Hôm nay ông cứ xem qua ở chỗ ta đây, ngàn vạn lần đừng đến các tiệm khác, khi mang trên người cũng phải giấu kỹ, nếu không sẽ mang lại tai họa vô cớ cho ông đấy."
Lão Đàm nghe ông ta nói mà thấy huyền hoặc, vội nhét ngọc bội vào túi và nói: "Được, được, đa tạ chưởng quỹ."
Bạch chưởng quỹ liếc nhìn ra ngoài, thấy không có ai, khẽ hỏi: "Lão Đàm, ta có thể hỏi ông một câu không, ngọc bội này ông lấy từ đâu ra?"
Lão Đàm nghe xong, ánh mắt trở nên dữ dằn, "Chứ còn từ đâu ra nữa, tất nhiên là của người khác, ta chỉ thay họ tới hỏi thăm thôi, ông đừng nghĩ bậy, nếu ta tham của thì đã cầm rồi."
Bạch chưởng quỹ thấy ông không muốn nói thì cũng không hỏi thêm nữa, đứng dậy quay về bàn, cười nói: "Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, loại chất ngọc này chỉ có trong cung mới có."
"Trong cung?" Lão Đàm chỉ cảm thấy càng lúc càng xa vời, huyện Bình Dương cách kinh thành xa tít mù khơi, là nơi mà những nhà nông như họ, có bò cũng không tới nổi, làm sao có thể dính dáng tới. Ông vung tay, cười nói:
"Không thể nào, chưởng quỹ đừng nói đùa nữa."
Bạch chưởng quỹ lắc đầu:
"Ta không nói đùa đâu, hồi nhỏ ta từng theo ông nội đi kinh thành, ở đó đã thấy ngọc bội có chất ngọc gần như vậy, chỉ là đã lâu quá rồi, ta hơi không nhớ rõ, nếu không ta có thể nói thẳng với ông là nó đến từ hoàng cung rồi."
Lão Đàm nghe ông nói vậy, càng không tin, cười nói:
"Thôi, thôi, lúc nào ông thật sự nhớ ra thì hãy nói với ta, dù sao hôm nay cũng phải cảm ơn Bạch chưởng quỹ."
Bạch chưởng quỹ cười nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, nói thật, hôm nay vừa gặp ông đã thấy có duyên, mấy hôm trước ông có phải dẫn theo con trai tới bán trứng gà không?"
Lão Đàm suy nghĩ một chút, vội đáp:
"Đúng vậy, mấy hôm trước quả thật có dẫn con trai đi bán trứng gà."
Bạch chưởng quỹ hơi xúc động:
"Đứa rao hàng đó là con trai thứ mấy của ông?"
Lão Đàm nghĩ một chút, đoán chừng là Đàm Nhị Tiền, đáp:
"Là con trai thứ hai của ta."
Bạch chưởng quỹ vỗ tay:
"Con trai ông đúng là có tài làm ăn, lão Đàm, nếu ông dằn lòng buông xuống được, thì để nó theo ta học buôn bán đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất