[Nông Gia Đoàn Sủng] Nhà Có Cá Chép Nhỏ Đáng Yêu
Chương 40: Hà Lão Gia Tử Đại Phản Chuyển
Vạn lão tứ đột nhiên nghĩ mình nghe nhầm, nghiêng đầu nhìn Hà lão gia tử:
"Cha, khách, phủ này có khách nào đâu?"
Hà lão gia tử giật giật chòm râu bạc, trừng mắt với nàng ta, lại mắng:
"Đôi mắt kia của ngươi mọc ra mà vô dụng thì tự móc ra ném xuống sông cho cá ăn đi!"
Vạn lão tứ rất kinh ngạc, trong lòng cực kỳ không phục:
"Cha, trong nhà này chẳng phải chỉ có đại tỷ con thôi sao? Đâu có khách nào!"
Nói xong còn lườm Đàm đại nương một cái.
Hà lão gia tử nhìn thấy hết, đập mạnh tay lên bàn, quát lên:
"Đồ vô giáo dưỡng, đại tỷ ngươi chẳng lẽ không phải khách sao? Còn không mau đi rót trà cho ta, còn lải nhải nữa xem ta có đánh chết ngươi không!"
Giọng nói hung dữ làm Vạn lão tứ giật mình, Hà lão gia tử này tính tình vốn nóng nảy như vậy, trong nhà không ai dám chống đối, nên những nàng dâu nhỏ như Vạn lão tứ chỉ có thể nghe theo ông ta.
Nàng ta cứng đờ cổ nhìn vào trong nhà, nơi Đàm đại nương đang ngồi, trong lòng vạn phần khó hiểu, Hà lão gia tử bị làm sao vậy, hôm qua còn nói muốn dạy dỗ vợ chồng nhà họ Đàm một trận, sao giờ lại đột nhiên thay đổi?!
Đàm đại nương liếc nhìn nàng ta, hiếm khi thấy muội muội "ngoan" bị mắng đến nỗi không nói nên lời, trong lòng rất vui.
"Tứ muội à, cha chồng của muội gọi chúng ta đến, nên muội cũng đừng ghét bỏ chúng ta."
Lão Đàm ở bên cạnh phụ họa rất hợp tình hợp lý: "Nếu Tứ muội thực sự ghét bỏ chúng ta, vậy ta và đại tỷ của muội sẽ đi."
Nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hà lão gia tử vội vàng đi đến, ngăn ông ta lại và nói: "Tiểu Đàm à, đừng đi, đừng đi, đã là người thân, ở lại dùng bữa tối."
Lão Đàm nhìn Vạn lão tứ vẫn còn đang sửng sốt ở đó, nói:
"Hà lão gia tử, chúng ta cũng không phải là không muốn ở lại, chính ông cũng đã thấy rồi đấy, có người không muốn gặp chúng ta."
Hà lão gia tử hiểu ông ta nói về ai, vội vàng quay đầu quát mắng Vạn lão tứ:
"Còn không mau đi!"
Vạn lão tứ giật mình, chợt tỉnh táo gật đầu đáp:
"Vâng, cha, con đi ngay đây."
Nói xong, quay người rời đi.
Hà lão gia tử vẫn không quên gọi:
"Cắt một miếng thịt muối, xào với một ít lá tỏi, đại tỷ của con ở lại dùng bữa tối!"
Bước chân Vạn lão tứ khựng lại, mặt lập tức tái xanh, trong nhà chỉ có mấy miếng thịt muối như thế, lại còn phải đưa cho đại tỷ ăn, đây đâu phải cắt thịt muối, mà là đang cắt vào tim gan nàng ta!
Nàng ta nghiến răng, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng lại sợ Hà lão gia tử, dậm chân một cái, đi vào sau bếp rót trà.
Đàm đại nương thực sự hơi sửng sốt vì được sủng ái, đứng dậy nói:
"Hà lão gia tử, nhà chúng ta còn mấy đứa trẻ, không thể ở lại dùng bữa tối, nếu ông có việc gì thì nói thẳng với chúng ta luôn đi."
Hà lão gia tử hoàn toàn không ngờ hai người mình muốn dạy dỗ lại là con gái và con rể của cố nhân, lúc này trong chốc lát cũng không biết nên trả lời thế nào, sửng sốt hồi lâu không đáp.
Đàm đại nương đợi một lúc, hỏi:
"Nếu không có việc gì, vậy chúng ta đi ngay được chứ?"
Hà lão gia tử hoàn hồn cười nói:
"Có việc, có việc, chẳng phải trước kia con dâu lớn nhà chúng ta vẫn luôn làm khó ngươi sao? Lần này gọi các người đến, chỉ muốn để nó xin lỗi ngươi."
"Hơn nữa, chúng ta vốn là người thân, sau này chuyện qua lại, vẫn phải qua lại chứ."
Nói xong, cúi đầu nhìn đứa bé Tiểu Thất Nguyệt trong tay Đàm đại nương, cười híp mắt: "Ngươi mới sinh con, chúng ta vẫn chưa đến chúc mừng, lát nữa con dâu cả đến, ta sẽ bảo nó may cho đứa bé nhà ngươi mỗi đứa hai bộ quần áo."
Đàm đại nương không hề muốn qua lại với Vạn lão tứ, vội từ chối:
"Thôi ạ, Hà lão gia tử."
Hà lão gia tử giả vờ không nghe thấy, cười nói: "Nha đầu à, đứa nhỏ của ngươi chưa đầy tháng phải không?"
Đàm đại nương thờ ơ đáp: "Vâng, nhưng cũng sắp rồi."
Hà lão gia tử tiếp tục cười: "Ở nhà còn mấy đứa nữa?"
"Sáu đứa." lão Đàm thay Đàm đại nương trả lời.
Hà lão gia tử gật gật đầu, "Con nhiều phúc nhiều, con nhiều phúc nhiều, đứa lớn nhất nhà các người là con trai hay con gái, bao nhiêu tuổi rồi?"
Lão Đàm tiếp tục đáp: "Con trai, mười lăm tuổi rồi."
Hà lão gia tử ứng: "Con trai tốt, con trai tốt."
Đàm đại nương tiếp lời: "Con trai con gái đều tốt."
Hà lão gia tử lập tức đổi giọng: "Phải, phải, đều tốt."
Đâu cũng tốt, Hà lão gia tử này vốn rất trọng nam khinh nữ, luôn mong mấy nàng dâu trong nhà sinh con trai, giờ đổi thành Đàm đại nương thì lại là một thái độ khác.
Đàm đại nương không thích sự nhiệt tình đột ngột của người này, kéo kéo lão Đàm chuẩn bị đi.
Lúc này, Vạn lão tứ bưng hai tách trà đến.
"Cha, khách, phủ này có khách nào đâu?"
Hà lão gia tử giật giật chòm râu bạc, trừng mắt với nàng ta, lại mắng:
"Đôi mắt kia của ngươi mọc ra mà vô dụng thì tự móc ra ném xuống sông cho cá ăn đi!"
Vạn lão tứ rất kinh ngạc, trong lòng cực kỳ không phục:
"Cha, trong nhà này chẳng phải chỉ có đại tỷ con thôi sao? Đâu có khách nào!"
Nói xong còn lườm Đàm đại nương một cái.
Hà lão gia tử nhìn thấy hết, đập mạnh tay lên bàn, quát lên:
"Đồ vô giáo dưỡng, đại tỷ ngươi chẳng lẽ không phải khách sao? Còn không mau đi rót trà cho ta, còn lải nhải nữa xem ta có đánh chết ngươi không!"
Giọng nói hung dữ làm Vạn lão tứ giật mình, Hà lão gia tử này tính tình vốn nóng nảy như vậy, trong nhà không ai dám chống đối, nên những nàng dâu nhỏ như Vạn lão tứ chỉ có thể nghe theo ông ta.
Nàng ta cứng đờ cổ nhìn vào trong nhà, nơi Đàm đại nương đang ngồi, trong lòng vạn phần khó hiểu, Hà lão gia tử bị làm sao vậy, hôm qua còn nói muốn dạy dỗ vợ chồng nhà họ Đàm một trận, sao giờ lại đột nhiên thay đổi?!
Đàm đại nương liếc nhìn nàng ta, hiếm khi thấy muội muội "ngoan" bị mắng đến nỗi không nói nên lời, trong lòng rất vui.
"Tứ muội à, cha chồng của muội gọi chúng ta đến, nên muội cũng đừng ghét bỏ chúng ta."
Lão Đàm ở bên cạnh phụ họa rất hợp tình hợp lý: "Nếu Tứ muội thực sự ghét bỏ chúng ta, vậy ta và đại tỷ của muội sẽ đi."
Nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hà lão gia tử vội vàng đi đến, ngăn ông ta lại và nói: "Tiểu Đàm à, đừng đi, đừng đi, đã là người thân, ở lại dùng bữa tối."
Lão Đàm nhìn Vạn lão tứ vẫn còn đang sửng sốt ở đó, nói:
"Hà lão gia tử, chúng ta cũng không phải là không muốn ở lại, chính ông cũng đã thấy rồi đấy, có người không muốn gặp chúng ta."
Hà lão gia tử hiểu ông ta nói về ai, vội vàng quay đầu quát mắng Vạn lão tứ:
"Còn không mau đi!"
Vạn lão tứ giật mình, chợt tỉnh táo gật đầu đáp:
"Vâng, cha, con đi ngay đây."
Nói xong, quay người rời đi.
Hà lão gia tử vẫn không quên gọi:
"Cắt một miếng thịt muối, xào với một ít lá tỏi, đại tỷ của con ở lại dùng bữa tối!"
Bước chân Vạn lão tứ khựng lại, mặt lập tức tái xanh, trong nhà chỉ có mấy miếng thịt muối như thế, lại còn phải đưa cho đại tỷ ăn, đây đâu phải cắt thịt muối, mà là đang cắt vào tim gan nàng ta!
Nàng ta nghiến răng, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng lại sợ Hà lão gia tử, dậm chân một cái, đi vào sau bếp rót trà.
Đàm đại nương thực sự hơi sửng sốt vì được sủng ái, đứng dậy nói:
"Hà lão gia tử, nhà chúng ta còn mấy đứa trẻ, không thể ở lại dùng bữa tối, nếu ông có việc gì thì nói thẳng với chúng ta luôn đi."
Hà lão gia tử hoàn toàn không ngờ hai người mình muốn dạy dỗ lại là con gái và con rể của cố nhân, lúc này trong chốc lát cũng không biết nên trả lời thế nào, sửng sốt hồi lâu không đáp.
Đàm đại nương đợi một lúc, hỏi:
"Nếu không có việc gì, vậy chúng ta đi ngay được chứ?"
Hà lão gia tử hoàn hồn cười nói:
"Có việc, có việc, chẳng phải trước kia con dâu lớn nhà chúng ta vẫn luôn làm khó ngươi sao? Lần này gọi các người đến, chỉ muốn để nó xin lỗi ngươi."
"Hơn nữa, chúng ta vốn là người thân, sau này chuyện qua lại, vẫn phải qua lại chứ."
Nói xong, cúi đầu nhìn đứa bé Tiểu Thất Nguyệt trong tay Đàm đại nương, cười híp mắt: "Ngươi mới sinh con, chúng ta vẫn chưa đến chúc mừng, lát nữa con dâu cả đến, ta sẽ bảo nó may cho đứa bé nhà ngươi mỗi đứa hai bộ quần áo."
Đàm đại nương không hề muốn qua lại với Vạn lão tứ, vội từ chối:
"Thôi ạ, Hà lão gia tử."
Hà lão gia tử giả vờ không nghe thấy, cười nói: "Nha đầu à, đứa nhỏ của ngươi chưa đầy tháng phải không?"
Đàm đại nương thờ ơ đáp: "Vâng, nhưng cũng sắp rồi."
Hà lão gia tử tiếp tục cười: "Ở nhà còn mấy đứa nữa?"
"Sáu đứa." lão Đàm thay Đàm đại nương trả lời.
Hà lão gia tử gật gật đầu, "Con nhiều phúc nhiều, con nhiều phúc nhiều, đứa lớn nhất nhà các người là con trai hay con gái, bao nhiêu tuổi rồi?"
Lão Đàm tiếp tục đáp: "Con trai, mười lăm tuổi rồi."
Hà lão gia tử ứng: "Con trai tốt, con trai tốt."
Đàm đại nương tiếp lời: "Con trai con gái đều tốt."
Hà lão gia tử lập tức đổi giọng: "Phải, phải, đều tốt."
Đâu cũng tốt, Hà lão gia tử này vốn rất trọng nam khinh nữ, luôn mong mấy nàng dâu trong nhà sinh con trai, giờ đổi thành Đàm đại nương thì lại là một thái độ khác.
Đàm đại nương không thích sự nhiệt tình đột ngột của người này, kéo kéo lão Đàm chuẩn bị đi.
Lúc này, Vạn lão tứ bưng hai tách trà đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất