Trọng Sinh Hào Môn: Nữ Học Bá Đại Chiến Thương Trường
Chương 15: Thử Xem
Cố Mạn lớn lên xinh đẹp, cũng có không ít người theo đuổi Cố Mạn, nhưng là Cố Mạn sợ kết hôn lần hai làm Cố Ninh chịu ủy khuất, cho nên vẫn không có đồng ý.
Thế nhưng Cố Ninh hiện tại đã trưởng thành, cảm thấy Cố Mạn nên có một người ở bên, cho nên dự định chờ điều kiện tốt hơn, nhất định sẽ để Cố Mạn tìm một người đàn ông yêu bà, sống tốt nửa đời còn lại.
Về phần chuyện của cha ruột Cố Ninh, Cố Mạn chưa bao giờ muốn nhắc tới, cho nên ngay cả người của Cố gia cũng không biết cụ thể.
Cố Ninh chỉ biết, Cố Mạn mang thai lúc 19 tuổi, khi đó, bà đang học kỳ thứ hai của năm nhất. Sau khi mang thai, Cố Mạn liền không đi học nữa, trở về nhà.
Lúc ấy, người của Cố gia sau khi biết chuyện này đều sợ ngây người, ai cũng không thể tưởng tượng được, Cố Mạn ngoan ngoãn nhất trong nhà thế nhưng lại làm ra loại chuyện này.
Điều này đối với Cố gia mà nói, quả thực chính là sỉ nhục, cho nên người Cố gia đều ép Cố Mạn đi phá thai.
Cố Mạn không muốn, để giữ được đứa trẻ, Cố Mạn liền rời nhà trốn đi, tự mình đi làm công, thuê nhà ở bên ngoài.
Khoảng thời gian đó rất vất vả, bởi vì mang thai, không ai muốn thuê làm việc, đều là dựa vào Cố Tình hỗ trợ.
Bởi vì lúc ấy ông ngoại Cố Ninh đang còn sống, mà ông yêu thương con gái từ nhỏ, cho nên không thể đứng nhìn con gái mình chịu khổ, sau đó lại đón về nhà.
Trước khi ông ngoại Cố Ninh qua đời, đều là ông chăm sóc Cố Ninh, mà Cố Mạn, lại là đi ra ngoài làm công kiếm tiền.
Bởi vì ở trong nhà của cha mẹ, tiền lương mà Cố Mạn kiếm được đều là dùng cho gia đình.
Mười năm trước, ông ngoại Cố Ninh qua đời, bà ngoại Cố liền chuyển đến ở nhà con trai cả Cố Khánh Tường.
Bởi vì Cố Khánh Tường cùng Cố Khánh Dương không quen nhìn Cố Mạn một đứa con gái chiếm mất nhà ở của cha mẹ, liền xúi giục bà ngoại Cố thu tiền thuê nhà.
“Ninh Ninh, con lên giường đi ngủ trước đi, mẹ đi nấu cơm, con đi thay quần áo để lát nữa mẹ giặt.” Cố Mạn nói.
“Mẹ, vậy mẹ nấu cơm, để con giặt quần áo.” Nhìn Cố Mạn gầy yếu, Cố Ninh có chút không đành lòng, luôn nghĩ đến người mẹ ở kiếp trước, khiến Cố Ninh bất giác muốn làm cái gì đó cho bà.
“Không được, con là người bệnh.” Cố Mạn không chịu.
“Con đã không sao rồi.” Cố Ninh có chút dở khóc dở cười.
“Như vậy cũng không được.” Cố Mạn giả bộ tức giận, không chịu đồng ý.
“Vậy, được rồi!” Cố Ninh cũng không kiên trì nữa, chỉ có thể đồng ý.
Nửa tiếng sau, đồ ăn đã nấu xong.
Bởi vì điều kiện, thức ăn của mẹ con Cố Mạn rất đơn giản, ngày thường không có mấy bữa có thể ăn được thịt. Thế nhưng bởi vì Cố Ninh là người bệnh, cho nên hôm nay Cố Mạn cố ý mua thịt.
Lúc ăn cơm, Cố Mạn luôn là gắp thịt cho Cố Ninh, mà chính mình lại chưa từng gắp một miếng.
Chóp mũi Cố Ninh nhất thời chua xót, kỳ thật Cố Mạn còn cần nhiều dinh dưỡng hơn so với Cố Ninh.
“Mẹ, nhiều thịt như vậy, mẹ ăn thêm mấy miếng đi, thời tiết này nóng như vậy, nếu để đến bữa tối sẽ hư.” Cố Ninh lập tức gắp cho Cố Mạn vài miếng thịt.
Cố Mạn tự nhiên biết Cố Ninh suy nghĩ gì, không muốn làm cô khổ sở, cho nên cũng không từ chối.
Trong lòng, lại là một trận chua xót.
Đều do chính mình, không thể cho Ninh Ninh một cuộc sống tốt hơn.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Mạn liền lập tức đưa Cố Ninh về trong phòng nghỉ ngơi, nhưng Cố Ninh lại không muốn nghỉ ngơi, nhân tiện hôm nay là cuối tuần, Cố Ninh muốn đi dạo một vòng phố đồ cổ.
Thử một lần xem Ngọc Nhãn của cô có thể hay không nhặt của hời, kiếm tiền.
Thế nhưng Cố Ninh hiện tại đã trưởng thành, cảm thấy Cố Mạn nên có một người ở bên, cho nên dự định chờ điều kiện tốt hơn, nhất định sẽ để Cố Mạn tìm một người đàn ông yêu bà, sống tốt nửa đời còn lại.
Về phần chuyện của cha ruột Cố Ninh, Cố Mạn chưa bao giờ muốn nhắc tới, cho nên ngay cả người của Cố gia cũng không biết cụ thể.
Cố Ninh chỉ biết, Cố Mạn mang thai lúc 19 tuổi, khi đó, bà đang học kỳ thứ hai của năm nhất. Sau khi mang thai, Cố Mạn liền không đi học nữa, trở về nhà.
Lúc ấy, người của Cố gia sau khi biết chuyện này đều sợ ngây người, ai cũng không thể tưởng tượng được, Cố Mạn ngoan ngoãn nhất trong nhà thế nhưng lại làm ra loại chuyện này.
Điều này đối với Cố gia mà nói, quả thực chính là sỉ nhục, cho nên người Cố gia đều ép Cố Mạn đi phá thai.
Cố Mạn không muốn, để giữ được đứa trẻ, Cố Mạn liền rời nhà trốn đi, tự mình đi làm công, thuê nhà ở bên ngoài.
Khoảng thời gian đó rất vất vả, bởi vì mang thai, không ai muốn thuê làm việc, đều là dựa vào Cố Tình hỗ trợ.
Bởi vì lúc ấy ông ngoại Cố Ninh đang còn sống, mà ông yêu thương con gái từ nhỏ, cho nên không thể đứng nhìn con gái mình chịu khổ, sau đó lại đón về nhà.
Trước khi ông ngoại Cố Ninh qua đời, đều là ông chăm sóc Cố Ninh, mà Cố Mạn, lại là đi ra ngoài làm công kiếm tiền.
Bởi vì ở trong nhà của cha mẹ, tiền lương mà Cố Mạn kiếm được đều là dùng cho gia đình.
Mười năm trước, ông ngoại Cố Ninh qua đời, bà ngoại Cố liền chuyển đến ở nhà con trai cả Cố Khánh Tường.
Bởi vì Cố Khánh Tường cùng Cố Khánh Dương không quen nhìn Cố Mạn một đứa con gái chiếm mất nhà ở của cha mẹ, liền xúi giục bà ngoại Cố thu tiền thuê nhà.
“Ninh Ninh, con lên giường đi ngủ trước đi, mẹ đi nấu cơm, con đi thay quần áo để lát nữa mẹ giặt.” Cố Mạn nói.
“Mẹ, vậy mẹ nấu cơm, để con giặt quần áo.” Nhìn Cố Mạn gầy yếu, Cố Ninh có chút không đành lòng, luôn nghĩ đến người mẹ ở kiếp trước, khiến Cố Ninh bất giác muốn làm cái gì đó cho bà.
“Không được, con là người bệnh.” Cố Mạn không chịu.
“Con đã không sao rồi.” Cố Ninh có chút dở khóc dở cười.
“Như vậy cũng không được.” Cố Mạn giả bộ tức giận, không chịu đồng ý.
“Vậy, được rồi!” Cố Ninh cũng không kiên trì nữa, chỉ có thể đồng ý.
Nửa tiếng sau, đồ ăn đã nấu xong.
Bởi vì điều kiện, thức ăn của mẹ con Cố Mạn rất đơn giản, ngày thường không có mấy bữa có thể ăn được thịt. Thế nhưng bởi vì Cố Ninh là người bệnh, cho nên hôm nay Cố Mạn cố ý mua thịt.
Lúc ăn cơm, Cố Mạn luôn là gắp thịt cho Cố Ninh, mà chính mình lại chưa từng gắp một miếng.
Chóp mũi Cố Ninh nhất thời chua xót, kỳ thật Cố Mạn còn cần nhiều dinh dưỡng hơn so với Cố Ninh.
“Mẹ, nhiều thịt như vậy, mẹ ăn thêm mấy miếng đi, thời tiết này nóng như vậy, nếu để đến bữa tối sẽ hư.” Cố Ninh lập tức gắp cho Cố Mạn vài miếng thịt.
Cố Mạn tự nhiên biết Cố Ninh suy nghĩ gì, không muốn làm cô khổ sở, cho nên cũng không từ chối.
Trong lòng, lại là một trận chua xót.
Đều do chính mình, không thể cho Ninh Ninh một cuộc sống tốt hơn.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Mạn liền lập tức đưa Cố Ninh về trong phòng nghỉ ngơi, nhưng Cố Ninh lại không muốn nghỉ ngơi, nhân tiện hôm nay là cuối tuần, Cố Ninh muốn đi dạo một vòng phố đồ cổ.
Thử một lần xem Ngọc Nhãn của cô có thể hay không nhặt của hời, kiếm tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất