Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão

Chương 14:

Trước Sau
Nhưng cậu bé đứng bên cạnh cô không biết tại sao cô lại khó chịu, thoáng thấy biểu cảm đột nhiên thay đổi của cô, lập tức như thể bị dọa một trận, động tác quạt gió trong tay càng thêm mạnh mẽ, không dám có chút lơ là, từng cơn gió mát liên tục đưa tới trước mặt cô, vì không ngừng nghỉ, chẳng mấy chốc trên mặt cậu đã đầy những giọt mồ hôi li ti.

Phải đến nửa ngày sau Lương Thanh Thanh mới không còn động tĩnh, cậu mới dám dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Cậu bé trông khoảng năm, sáu tuổi, độ tuổi này thích nhất là nghịch ngợm, không thể nhàn rỗi một phút nào, bình thường chạy khắp làng, da đen nhẻm, nhưng may mà có khuôn mặt cũng đáng yêu khôi khô, trông không đến nỗi quê mùa, đôi mắt to như hạt nho đảo qua đảo lại, thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài sân, không biết đang nghĩ quỷ kế gì.

Ngay lúc này, cửa sân đột nhiên xuất hiện một bóng người nhỏ bé, thò đầu thò cổ một lúc sau, hai người cuối cùng cũng chạm mắt nhau.

"Tùng Tử, mau ra đây." Như thể kiêng dè điều gì, giọng cậu bé rất nhỏ.

Tùng Tử lắc đầu như trống bỏi, thầm đọc khẩu hình: "Cô út của tôi đang ngủ..."

"Hôm nay cậu không ra, lần sau tôi không gọi cậu nữa." Hổ Đầu làm mặt quỷ với Tùng Tử, nhưng chân thì không nhúc nhích nửa bước.

"Hừ, không gọi tôi? Trong số các cậu ai trèo cây giỏi? Còn không phải……" nhờ tôi.



Ba chữ sau còn chưa kịp thốt ra, một giọng nói trong trẻo pha chút khàn khàn đã nhẹ nhàng cắt ngang lời cậu.

“Lương Trường Tùng, gan càng ngày càng to ra rồi phải không? Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, cái thằng nhóc này vậy mà còn dám trèo cây moi trứng chim, đợi đấy tao méc bà nội cho mày ăn dép lào bây giờ!”

Thằng Tùng giật bắn mình, quay phắt đầu lại thì nhìn thấy một đôi mắt đẹp long lanh, mái tóc đen dài hơi rối tung xõa ngang lưng, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn hiện rõ vẻ tức giận đến mức bó tay.

“Hu hu hu, cô út, đều là do thằng Hổ con xúi giục con mà!”

Tuyệt chiêu "Chuyển Hỏa Thiêu Thân" vừa được thi triển nhưng vừa quay đầu lại thì đã chẳng thấy ai ở cổng nữa. Hừ, đúng là đồ phản bội!

Hai đứa nhỏ cố tình hạ giọng xuống vì sợ làm ầm ĩ đến Lương Thanh Thanh - Vị phật tổ đang yên giấc, nhưng nào ngờ cô căn bản là chưa hề ngủ say.

Thời tiết thì nóng nực, người cứ nhớp nháp khó chịu, lại nằm trên chiếc ghế tre cứng cũng không phải mà mềm cũng không xong, nằm lâu người cứ ê ẩm cả, ngủ được mới là lạ.

Không có điều hòa, không có ghế lười, không ngủ được mà cũng chẳng có trò giải trí hay thiết bị điện tử nào để giết thời gian, đúng là chán chết đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau