Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão

Chương 26:

Trước Sau
Vài phần mập mờ nóng bỏng len lỏi vào không khí, không ngừng lên men rồi lan tỏa ra xung quanh.

Nhưng lúc này Lương Thanh Thanh nào còn tâm trí đâu mà bận tâm đến bầu không khí ái muội này, cô chỉ muốn nâng chân lên cao hơn nữa, để con chó kia mãi mãi không bao giờ với tới được.

Hình như nghe thấy tiếng lòng khinh bỉ của cô, con chó vàng sủa inh ỏi đầy bất mãn, cứ thế chạy vòng quanh hai người nhưng lại không có ý định tấn công, thế nhưng chỉ cần như vậy thôi là Lương Thanh Thanh đã sợ đến mức vừa hét chói tai vừa rúc vào lòng anh, hai cục bông kia cũng vì thế mà lắc lư dữ dội hơn.

“Gâu gâu gâu.”

“Đại Hoàng, im nào!” Giọng trầm khàn xen lẫn chút khàn khàn vang lên có phần luống cuống ngăn cản.

Ngay sau đó, càng trở nên kinh hãi hơn.

“Lương Thanh Thanh!”

Bởi vì sau khi bị anh quát, tiếng sủa của Đại Hoàng tuy nhỏ hơn nhưng nó lại như thể đang nghi ngờ tại sao không cho nó sủa nên đã nhảy lên hai cái, mà cái đầu chó kia lại đúng lúc chạm vào ống quần của Lương Thanh Thanh.

“Á á á á á á.”

Để tránh né Đại Hoàng, Lương Thanh Thanh quả thực đã sử dụng hết những gì học được trong đời, cái mông tròn trịa không ngừng cọ lên trên, nếu cứ cọ lên cọ xuống như vậy mà lên trời được thì chắc giờ này cô đã ngồi trước cổng Nam Thiên Môn rồi.

Nghe tiếng hét chói tai thảm thiết kia, sắc mặt Phạm Diễn Hành đã không thể dùng từ khó coi để hình dung được nữa, anh vừa dùng tay kéo phần thân trên của cô ra để chừa cho mình chút không gian để hít thở, vừa nghiến răng nghiến lợi nói.



“Lương Thanh Thanh, xuống mau!”

“Không xuống!”

Giọng nói của cô gái thật là hùng hồn, nếu không phải giọng nói vẫn còn run rẩy, cộng thêm một loạt phản ứng sợ hãi chân thật vừa rồi, Phạm Diễn Hành thật sự cho rằng cô cố tình diễn trò, cố ý làm anh phát ốm.

“Cô mà ôm tôi như thế này, tôi có thể kiện cô tội quấy rối đấy.”

“Vậy còn tay anh sờ mông tôi thì sao?”

“Ai sờ…”

Lời còn chưa dứt, Phạm Diễn Hành cúi đầu, nhìn xuống bàn tay to lớn đang đặt trên mông cô từ lúc nào, sau khi nhìn rõ, hai mắt nhắm nghiền, hận không thể tự tát mình hai cái.

“Gâu gâu gâu.”

Tiếng chó sủa vang lên lần nữa khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng và kỳ quái.

“Tôi chỉ là sợ cô ngã sấp mặt nên mới theo bản năng đỡ cô thôi.” Phạm Diễn Hành biết lời giải thích này rất gượng gạo, nhưng vẫn nói ra.

Quả nhiên, một giây sau liền nghe thấy tiếng cười khẩy từ trên đỉnh đầu: “Miệng đàn ông còn cứng hơn cả đá.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau