Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão
Chương 27:
“Vậy tôi buông tay nhá.”
“Ấy ấy ấy, đừng buông tay, hay là thế này, anh giúp tôi đuổi con chó đi, tôi xuống liền.” Lương Thanh Thanh thấy tốt thì nhận, phụ nữ mà, phải biết nhu biết cương, cô cũng không ngoại lệ.
Nghĩ thông suốt điểm này, lập tức ho nhẹ một tiếng, dịu giọng nói: “Người ta sợ thật, anh giúp tôi một chút được không?”
Phạm Diễn Hành đang định đưa tay đuổi chó: “…”
“Nói chuyện cho đàng hoàng!” Ăn gì mà giọng nói giả tạo thế?
“…” Quả nhiên, cái thứ này căn bản không xứng với giọng nói ngọt ngào của nữ thần, câu nói kia nói thế nào nhỉ? Lợn rừng không ăn được cám mịn!
Lương Thanh Thanh trợn trắng mắt, không muốn đôi co với anh ta về việc có đang nói chuyện đàng hoàng hay không, quả thực là lãng phí thời gian, hơn nữa sau khi bình tĩnh lại, cô cũng sợ nán lại lâu sẽ bị người khác nhìn thấy tư thế mờ ám của hai người.
Lỡ như bị người ta nhìn thấy, có mười cái miệng cũng không giải thích rõ ràng.
Thời buổi này, vấn đề nam nữ là vấn đề lớn! Xử lý không tốt là phải đi “ăn cơm nhà nước” đấy.
Thấy cô rốt cuộc cũng im lặng, Phạm Diễn Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng gọi: “Đại Hoàng, ăn cơm, về nhà thôi, đi đi.”
Con chó Đại Hoàng dạo một vòng tại chỗ, sau đó tè một bãi rồi chạy về hướng nó đến, không bao lâu đã không thấy bóng dáng đâu.
Lương Thanh Thanh chứng kiến toàn bộ quá trình: “???”
Chỉ đơn giản như vậy đã giải quyết được vấn đề khiến cô lay hoay nãy giờ sao???
Xem ra thời buổi này, không chỉ con người khó mà được ăn no, chó cũng vậy, nhìn xem, vừa nghe thấy ăn cơm là chạy nhanh hơn ai hết!
“Xuống đi.”
Phạm Diễn Hành dùng sức hơn cộng thêm sự phối hợp của Lương Thanh Thanh, rất nhanh “cặp đôi dính như sam” đã tách ra.
Cô đưa tay chỉnh lại quần áo bị xộc xệch, có chút mất tự nhiên né tránh ánh mắt của người đàn ông, hùng hổ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy ai sợ chó à?”
“Chưa từng thấy ai sợ chó đến mức nhào lên người đàn ông cả.” Phạm Diễn Hành không chút khách khí đáp trả, vừa nói vừa cúi người nhặt cái sọt không biết rơi xuống đất từ lúc nào.
Lương Thanh Thanh tinh mắt, liếc thấy bộ lông màu trắng xám lướt qua dưới lớp lá xanh.
“Này, anh dám lên núi bắt thỏ!” Sau khi thốt ra lời này, cả hai đều sững sờ.
Thời buổi này, dù là chạy trên núi hay bơi dưới sông, đều là của công, nếu tự ý chiếm làm của riêng không những phải bồi thường theo giá quy định, mà còn phải đứng trước mặt toàn thôn kiểm điểm tư tưởng, tổ chức đại hội phê bình.
“Ấy ấy ấy, đừng buông tay, hay là thế này, anh giúp tôi đuổi con chó đi, tôi xuống liền.” Lương Thanh Thanh thấy tốt thì nhận, phụ nữ mà, phải biết nhu biết cương, cô cũng không ngoại lệ.
Nghĩ thông suốt điểm này, lập tức ho nhẹ một tiếng, dịu giọng nói: “Người ta sợ thật, anh giúp tôi một chút được không?”
Phạm Diễn Hành đang định đưa tay đuổi chó: “…”
“Nói chuyện cho đàng hoàng!” Ăn gì mà giọng nói giả tạo thế?
“…” Quả nhiên, cái thứ này căn bản không xứng với giọng nói ngọt ngào của nữ thần, câu nói kia nói thế nào nhỉ? Lợn rừng không ăn được cám mịn!
Lương Thanh Thanh trợn trắng mắt, không muốn đôi co với anh ta về việc có đang nói chuyện đàng hoàng hay không, quả thực là lãng phí thời gian, hơn nữa sau khi bình tĩnh lại, cô cũng sợ nán lại lâu sẽ bị người khác nhìn thấy tư thế mờ ám của hai người.
Lỡ như bị người ta nhìn thấy, có mười cái miệng cũng không giải thích rõ ràng.
Thời buổi này, vấn đề nam nữ là vấn đề lớn! Xử lý không tốt là phải đi “ăn cơm nhà nước” đấy.
Thấy cô rốt cuộc cũng im lặng, Phạm Diễn Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng gọi: “Đại Hoàng, ăn cơm, về nhà thôi, đi đi.”
Con chó Đại Hoàng dạo một vòng tại chỗ, sau đó tè một bãi rồi chạy về hướng nó đến, không bao lâu đã không thấy bóng dáng đâu.
Lương Thanh Thanh chứng kiến toàn bộ quá trình: “???”
Chỉ đơn giản như vậy đã giải quyết được vấn đề khiến cô lay hoay nãy giờ sao???
Xem ra thời buổi này, không chỉ con người khó mà được ăn no, chó cũng vậy, nhìn xem, vừa nghe thấy ăn cơm là chạy nhanh hơn ai hết!
“Xuống đi.”
Phạm Diễn Hành dùng sức hơn cộng thêm sự phối hợp của Lương Thanh Thanh, rất nhanh “cặp đôi dính như sam” đã tách ra.
Cô đưa tay chỉnh lại quần áo bị xộc xệch, có chút mất tự nhiên né tránh ánh mắt của người đàn ông, hùng hổ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy ai sợ chó à?”
“Chưa từng thấy ai sợ chó đến mức nhào lên người đàn ông cả.” Phạm Diễn Hành không chút khách khí đáp trả, vừa nói vừa cúi người nhặt cái sọt không biết rơi xuống đất từ lúc nào.
Lương Thanh Thanh tinh mắt, liếc thấy bộ lông màu trắng xám lướt qua dưới lớp lá xanh.
“Này, anh dám lên núi bắt thỏ!” Sau khi thốt ra lời này, cả hai đều sững sờ.
Thời buổi này, dù là chạy trên núi hay bơi dưới sông, đều là của công, nếu tự ý chiếm làm của riêng không những phải bồi thường theo giá quy định, mà còn phải đứng trước mặt toàn thôn kiểm điểm tư tưởng, tổ chức đại hội phê bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất