Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão

Chương 36:

Trước Sau
“Vậy tớ về trước đây.”

“Ừ, tạm biệt.”

Tiễn Khâu Tiểu Yến xong, Lương Thanh Thanh cảm giác cả người nhẹ nhõm hơn mấy ký.



Ngày tháng trôi qua bình lặng, đến sáng sớm ngày thứ tư Lương Thanh Thanh còn đang trong giấc mộng đẹp thì đã nghe thấy bên ngoài ồn ào náo nhiệt, mặc quần áo xong đứng ở cửa viện nhìn ra ngoài.

Quả nhiên là người từ huyện thành đến tặng cờ, tấm vải đỏ thắm phía trên là dòng chữ đen, buộc trên một cây sào tre bay phấp phới trong không trung.

Người dẫn đầu phất cờ chính là đội trưởng thôn Đại Bình - Tạ Khánh Bảo, gương mặt chất phác hiện rõ ý cười, cờ giương cao suốt dọc đường mà chẳng thấy mệt, cánh tay vung lên đầy hăng hái.

Mà bên cạnh ông ta là Từ Xảo, cô ta cài một bông hoa đỏ rực trước ngực, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh và quần tây đen thẳng thớm, mái tóc dài tết thành hai bím tóc gọn gàng, trông thật trẻ trung và tràn đầy sức sống.

Phía sau bọn họ là một đám đông dân làng hừng hực khí thế, ai nấy đều chen chúc muốn tiến lên phía trước để xem náo nhiệt.

"Thôn mình cũng coi như nở mày nở mặt rồi, lần đầu tiên được lãnh đạo lớn của huyện khen ngợi đấy."



"Ha ha ha, bây giờ đã lộ diện rồi thì còn sợ sau này có chuyện tốt gì mà không rơi vào tay chúng ta nữa chứ?"

"Theo tôi thấy là nhờ có Từ Tri thức cả đấy, nếu không phải cô ấy học tập Lôi Phong làm việc tốt, thì có cho vàng cũng chẳng đến lượt chúng ta được vinh dự thế này đâu."

Để xác minh xem có giống với những gì được viết trong cốt truyện hay không, Lương Thanh Thanh bèn chặn một bà dì lại để hỏi han đầu đuôi câu chuyện.

"Từ tri thức gặp vận may lớn rồi! Hai hôm trước, cô ấy đến bưu điện huyện gửi thư cho người nhà, vừa hay gặp phải một ông lão bị ngất xỉu, mọi người xung quanh sợ bị lừa gạt nên không ai dám động vào, chỉ có mình cô ấy kịp thời đưa ông ấy đến bệnh viện."

"Chậc chậc, ai ngờ đâu ông lão đó lại là lãnh đạo lớn của Cục Nông nghiệp thành phố chứ, vừa tỉnh lại đã sai người mang cờ thưởng, quà tạ ơn đến tận nơi rồi."

"May mắn thật đấy!"

Quả thực là may mắn lớn, chỉ hai ngày nữa thôi là trường tiểu học xã sẽ đến mời Từ Xảo đi dạy học rồi.

Lương Thanh Thanh thừa nhận lúc này đây cô vô cùng ghen tị!

Sau khi tức giận đi vòng vòng tại chỗ ba vòng, cô quyết đoán vào nhà dọn dẹp một chút, sau đó ăn hết chỗ cơm canh mà Mã Tú Chi để lại trên bếp, rồi nhanh chóng sải bước về phía đầu làng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau