Quân Hôn Ngọt Ngào: Xuyên 70 Được Khốc Soái Quân Nhân Bạo Sủng
Chương 50: Ra Ngoài Tản Bộ
Hai người đi xuống tầng, chậm rãi bước dọc theo đường nhỏ tản bộ. Trên đường đi cô cũng gặp được một số người, cũng phải chào hỏi.
Nhà máy sản xuất máy móc không nhỏ, chỉ đi bên khu sinh hoạt thôi đã đủ cho hai người đi nửa ngày.
Đột nhiên Lâm Thiên Nhất phát hiện, đi bộ thời điểm này đúng là không sáng suốt. Mặt trời quá chói chang, hẳn nên đợi chạng vạng ăn cơm tối xong hãy đi tản bộ, lúc ấy trời mát mẻ.
Mạnh Tuyển Xuyên cũng phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiên Nhất bị nắng chiếu đỏ ửng, lập tức cảm thấy ảo não.
Bọn họ huấn luyện dưới mặt trời chói chang đã quen, cũng không nghĩ tới điểm này.
Anh tranh thủ kéo Lâm Thiên Nhất trở về. Khó trách giờ này chẳng có mấy người đi phía ngoài, mọi người đều ở trong nhà tránh nắng rồi đây.
Về tới nhà, Mạnh Tuyển Xuyên lại tranh thủ tìm quạt quạt gió cho Lâm Thiên Nhất. Thấy cô mát mẻ trở lại, anh lại nhanh chân đi cắt dưa hấu.
“Đều do anh không tốt, hại mặt em đỏ rần lên rồi.”
Mạnh Tuyển Xuyên đưa một miếng dưa hấu tới trước mặt Lâm Thiên Nhất, trong lòng hối hận vô cùng, nhìn khuôn mặt đỏ ửng kia, anh lại thấy đau lòng.
“Không sao, chút nữa sẽ bình thường lại thôi.” Lâm Thiên Nhất nghĩ nghĩ, đợi chút nữa lại bôi ít kem dưỡng là được.
Nhưng mà nghĩ lại, hình như không cần kem dưỡng nha, dùng nước linh tuyền rửa mặt sơ qua, chẳng phải đã xong hết rồi sao?
Nhưng thực tế là cô còn chẳng cần dùng nước linh tuyền. Chẳng bao lâu, mạt đỏ ửng kia đã tiêu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiên Nhất lại trở nên trắng mịn.
“Anh xem, không sao rồi.” Lâm Thiên Nhất soi gương xong lại xoay người qua nói với Mạnh Tuyển Xuyên.
Mạnh Tuyển Xuyên gật đầu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau này không thể làm mấy chuyện không có đầu óc vậy nữa.
“Mệt không? Hay là em vào phòng ngủ một lát đi?” Mạnh Tuyển Xuyên hỏi Lâm Thiên Nhất, rất sợ cô mệt mỏi.
“Vậy anh cũng ngủ một lát đi.”
Lâm Thiên Nhất nghĩ tới mới sáng sớm anh đã phải lái xe tới đây, buổi tối còn phải lái về, cũng kêu anh đi nghỉ ngơi một hồi.
“Anh nằm trên sofa nhắm mắt một chút là được.” Mạnh Tuyển Xuyên gật đầu.
Lâm Thiên Nhất đi tới mở cửa nhà ra, chốt giữ cửa, lại kéo rèm lên.
Như vậy, trong phòng sẽ mát mẻ hơn, mà người ngoài thấy cửa mở cũng sẽ không nói gì nhiều.
Nếu không, hai người ở trong phòng nghỉ ngơi, mặc dù không ngủ cùng nhau nhưng ai biết người ta sẽ nói ra sao.
Có điều bố cục của tầng trệt này cũng rất ổn, không phải loại cửa đối cửa, cô với hàng xóm cũng không kề sát cửa nhà nhau.
Hơn nữa cả tầng này chỉ có ba nhà, hai nhà khác cách cầu thang với cô, mà nhà chị dâu Lan Hương ở gần nhà cô nhất cũng không phải nhà nhiều chuyện.
Lâm Thiên Nhất mang một cái gối ra cho Mạnh Tuyển Xuyên, bản thân thì vào phòng ngủ trưa.
Chờ khi Lâm Thiên Nhất ngủ dậy đi ra, thấy Mạnh Tuyển Xuyên đang ngồi trên sofa đọc sách.
“Dậy rồi?” Mạnh Tuyển Xuyên đặt cuốn sách trong tay xuống.
“Vâng, anh không ngủ ư?” Lâm Thiên Nhất nhìn dáng vẻ Mạnh Tuyển Xuyên không giống người mới ngủ dậy.
Nhà máy sản xuất máy móc không nhỏ, chỉ đi bên khu sinh hoạt thôi đã đủ cho hai người đi nửa ngày.
Đột nhiên Lâm Thiên Nhất phát hiện, đi bộ thời điểm này đúng là không sáng suốt. Mặt trời quá chói chang, hẳn nên đợi chạng vạng ăn cơm tối xong hãy đi tản bộ, lúc ấy trời mát mẻ.
Mạnh Tuyển Xuyên cũng phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiên Nhất bị nắng chiếu đỏ ửng, lập tức cảm thấy ảo não.
Bọn họ huấn luyện dưới mặt trời chói chang đã quen, cũng không nghĩ tới điểm này.
Anh tranh thủ kéo Lâm Thiên Nhất trở về. Khó trách giờ này chẳng có mấy người đi phía ngoài, mọi người đều ở trong nhà tránh nắng rồi đây.
Về tới nhà, Mạnh Tuyển Xuyên lại tranh thủ tìm quạt quạt gió cho Lâm Thiên Nhất. Thấy cô mát mẻ trở lại, anh lại nhanh chân đi cắt dưa hấu.
“Đều do anh không tốt, hại mặt em đỏ rần lên rồi.”
Mạnh Tuyển Xuyên đưa một miếng dưa hấu tới trước mặt Lâm Thiên Nhất, trong lòng hối hận vô cùng, nhìn khuôn mặt đỏ ửng kia, anh lại thấy đau lòng.
“Không sao, chút nữa sẽ bình thường lại thôi.” Lâm Thiên Nhất nghĩ nghĩ, đợi chút nữa lại bôi ít kem dưỡng là được.
Nhưng mà nghĩ lại, hình như không cần kem dưỡng nha, dùng nước linh tuyền rửa mặt sơ qua, chẳng phải đã xong hết rồi sao?
Nhưng thực tế là cô còn chẳng cần dùng nước linh tuyền. Chẳng bao lâu, mạt đỏ ửng kia đã tiêu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiên Nhất lại trở nên trắng mịn.
“Anh xem, không sao rồi.” Lâm Thiên Nhất soi gương xong lại xoay người qua nói với Mạnh Tuyển Xuyên.
Mạnh Tuyển Xuyên gật đầu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau này không thể làm mấy chuyện không có đầu óc vậy nữa.
“Mệt không? Hay là em vào phòng ngủ một lát đi?” Mạnh Tuyển Xuyên hỏi Lâm Thiên Nhất, rất sợ cô mệt mỏi.
“Vậy anh cũng ngủ một lát đi.”
Lâm Thiên Nhất nghĩ tới mới sáng sớm anh đã phải lái xe tới đây, buổi tối còn phải lái về, cũng kêu anh đi nghỉ ngơi một hồi.
“Anh nằm trên sofa nhắm mắt một chút là được.” Mạnh Tuyển Xuyên gật đầu.
Lâm Thiên Nhất đi tới mở cửa nhà ra, chốt giữ cửa, lại kéo rèm lên.
Như vậy, trong phòng sẽ mát mẻ hơn, mà người ngoài thấy cửa mở cũng sẽ không nói gì nhiều.
Nếu không, hai người ở trong phòng nghỉ ngơi, mặc dù không ngủ cùng nhau nhưng ai biết người ta sẽ nói ra sao.
Có điều bố cục của tầng trệt này cũng rất ổn, không phải loại cửa đối cửa, cô với hàng xóm cũng không kề sát cửa nhà nhau.
Hơn nữa cả tầng này chỉ có ba nhà, hai nhà khác cách cầu thang với cô, mà nhà chị dâu Lan Hương ở gần nhà cô nhất cũng không phải nhà nhiều chuyện.
Lâm Thiên Nhất mang một cái gối ra cho Mạnh Tuyển Xuyên, bản thân thì vào phòng ngủ trưa.
Chờ khi Lâm Thiên Nhất ngủ dậy đi ra, thấy Mạnh Tuyển Xuyên đang ngồi trên sofa đọc sách.
“Dậy rồi?” Mạnh Tuyển Xuyên đặt cuốn sách trong tay xuống.
“Vâng, anh không ngủ ư?” Lâm Thiên Nhất nhìn dáng vẻ Mạnh Tuyển Xuyên không giống người mới ngủ dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất