Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 85

Trước Sau
Thời điểm Dư Kha cảm nhận được cỗ uy lực lớn đến thiên địa run sợ vì nó, trực tiếp đứng dậy từ trên ghế quý phi, khóe miệng nhếch lên nụ cười khi thực hiện được âm mưu.

Diên Thiệu Bách quả nhiên quá ngu!

Hiện tại đã đến thời điểm hắn nghiệm thu chiến lợi phẩm!

Ý niệm này vừa xuất hiên, thân ảnh Dư Kha lập tức biến mất ở Phiền Lâm, thời điểm xuất hiện trở lại đã là trước màn cửa của chủ trướng của Cửu Bác.

Hai vị lính đánh thuê thủ vệ đã sớm bị uy áp cấp chín làm cho bất tỉnh, Dư Kha như bước vào chỗ không người mà tiến vào trong lều, không nhanh không chậm mà bước vào cửa nội thất, chẳng qua thời điểm thấy rõ đến cuối cùng ai thành toàn cho kế hoạch của mình sắc mặt nhất thời như táo bón.

Không sai, Mạc Hoài Song thực sự hoàn thành chuyển đổi thành độc giác thú cấp chín, thế nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, thế nhưng uy áp cấp chín không phải phát ra từ Mạc Hoài Song, mà là Diên, Thiệu, Bách, đã tỉnh lại!

Dư Kha nhìn thấy vậy liền không chút nghĩ ngợi phát động công kích với Diên Thiệu Bách đang nằm trên mặt đất.

Diên Thiệu Bách nhảy lên một cái đẩy Mạc Hoài Song ra tiến lên nghênh tiếp.

Thời khắc này hắn có thể cảm nhận được khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn đầy sức mạnh, đây là một loại cảm giác trước nay chưa từng có, hắn có thể cảm nhận được bản thân mình mạnh mẽ, loại cảm giác mạnh mẽ này hoàn toàn không phải là lúc trên người có thạch giáp cấp chín có thể so sánh được.

Đây là một loại mạnh mẽ có thể bễ nghễ thiên hạ, là một loại uy năng thế giới vì nó mà thuần phục.

Diên Thiệu Bách không chút do dự mà vung một quyền với Dư Kha, cú đấm này có tốc độ như sấm sét, nặng như ngàn tấn.

Dư Kha không chút nghĩ ngợi mà vung quyền đánh trả.

Đây là va chạm của cấp chín với cấp chín, là va chạm đỉnh cao nhất thế giới, là va chạm của nhân loại cùng đỉnh cấp độc giác thú.

Mạc Hoài Song tại thời khắc bị Diên Thiệu Bách đẩy kia sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn, sợ đến mức thất hồn lạc vía chạy đến bên người Tông Tần cùng Vu Thấu, hắn cần phải đem hai tên bị hôn mê dưới uy áp của cấp chín này di dời trận địa. Để tránh khỏi thần tiên đánh nhau, tiểu yêu xui xẻo.

Nhưng trận chiến khốc liệt thiên địa biến dạng như trong tưởng tượng của Mạc Hoài Song cũng không có xuất hiện.

Chỉ thấy nháy mắt hai cỗ lực lượng kinh thiên động địa của Diên Thiệu Bách cùng Dư Kha đụng nhau, uy thế trên người Dư Kha đột nhiên tiêu sạch, nhận lấy đòn của Diên Thiệu Bách, bị đánh bay ra ngoài, sau khi đánh vỡ chủ trướng liền liên tục đụng gãy hai cái trụ đá thô mới ngừng lại.

Mạc Hoài Song: (⊙o⊙)

Ai tới nói cho hắn biết, xảy ra chuyện gì? Loại sự việc chuyển biến thần kỳ này vượt qua khả năng nhận biết của hắn có được không?

Sau khi Dư Kha có thể khống chế thân thể, đứng dậy, ngay tại thời điểm Mạc Hoài Song nghĩ hắn muốn tái chiến, lại ngoài dự đoán của mọi người, lắc người một cái, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Mạc Hoài Song ngốc vù vù mà nhìn về phía Diên Thiệu Bách.

Diên Thiệu Bách thu hồi uy thế của cấp chín, không quản Dư Kha, mà là đem Mạc Hoài Song ôm thật chặt vào trong lồng ngực.

Hiện tại Dư Kha ở trong mắt hắn đã là vai hề, căn bản không đáng sợ, hắn hiện tại chỉ muốn cảm tạ văn minh nguyên thủy, cảm tạ Mạc Hoài Song, cảm tạ tất cả nguyên nhân làm cho bọn họ còn sống

“Này, chuyện này…” Mạc Hoài Song có chút nói năng lộn xộn, muốn hiểu được tình hình làm cho mình không quá thanh tỉnh này.

Hắn không phải là nên chết rồi sao?

Diên Thiệu Bách hôn một cái vào đôi môi đỏ tươi của hắn, nặn nặn mũi, đem người thả ra, sau đó đánh thức hai người bị làm hôn mê dậy.

“Đoàn, đoàn trưởng? Chín, cấp chín?” Tông Tần trợn mắt thấy Diên Thiệu Bách.

Lực chú ý của Vu Thấu lập tức bị hấp dẫn bởi hang kim loại hình người ở chủ trướng

Diên Thiệu Bách gật gật đầu, thừa nhận thực lực mình trước mắt mọi người, cũng ra hiệu hai người bọn họ ngồi xuống nói chuyện.

Tông Tần hưng phấn đến nỗi tay cũng không biết nên để đây, chỉ có thể không ngừng xoa xoa, “Quá tốt rồi, quá tốt rồi, cấp chín, cấp chín.”

Vu Thấu mặt đầy sùng bái mà nhìn Diên Thiệu Bách.

Bây giờ Mạc Hoài Song mới giơ tay lau nước mắt, nước mũi  trên mặt mình, trải qua một trận này, suy nghĩ của hắn đã trở lại, cũng không dễ gạt như vừa nãy.

Nhìn Diên Thiệu Bách, nhắm thẳng vào vấn đề trung tâm, “Thành thật khai báo, quyển kia nhật ký kia đến cùng là viết cái gì?”

Diên Thiệu Bách không có trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại Mạc Hoài Song, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Mạc Hoài Song duỗi tay rồi lại nắm lại, “Tốt vô cùng, không có vấn đề gì.”

Diên Thiệu Bách gật đầu một cái, lúc này mới trở lại chuyện chính, “Trên quyển nhật ký kia ghi lại một kế hoạch siêu cấp, Mạc Hoài Song hoàn thành cái kế hoạch kia, ta là thành phẩm hoàn mỹ của kế hoạch, chiến sĩ cấp chín chân chính.”

Ngay tại thời điểm sức mạnh tràn đầy kia, Diên Thiệu Bách rốt cuộc cũng hiểu được cái gọi là kế hoạch “S” thực sự, chẳng trách trong quyển nhật ký kia sau khi thành công chuyển hóa ra độc giác thú lại vẫn nói kế hoạch thất bại, bởi vì độc giác thú xuất hiện căn bản không phải là điểm kết thúc của kế hoạch này.

Yêu cầu của văn minh nguyên thủy chưa bao giờ là nắm giữ huyết thống độc giác thú cấp chín dị chủng, bọn họ cần chính là chiến sĩ loài người chiếm đoạt toàn bộ lực lượng của độc giác thú cấp chín.



Đào tạo An tổ cấp chín, dùng sinh mệnh của chiến sĩ cấp tám chuyển hóa thành độc giác thú cấp chín, sau độc giác thú cấp chín lại tạo thành chiến sĩ cấp tám, kết quả tạo thành chiến sĩ cấp “S”.

Đây mới là toàn bộ khuôn mặt của kế hoạch cấp “S” của văn minh nguyên thủy.

Đây là một kế hoạch vượt qua tất cả tưởng tượng của văn minh nguyên thủy, cũng là kế hoạch khiến cho lòng người run sợ vì nó.

Không khó tưởng tượng, nếu như năm đó cái kế hoạch này đạt được thành công, như vậy văn minh nguyên thủy sẽ nghênh đón một thời đại huy hoàng như thế nào. Đáng tiếc trên đời lại không có nếu như, bọn họ  không có Mạc Hoài Song, cho nên nhất định chỉ có thể dừng lại với độc giác thú cấp chín.

Mạc Hoài Song đối với loại không nói tỉ mỉ như thế này của hắn vô cùng bất mãn, “Cụ thể một chút, đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Diên Thiệu Bách giơ tay ra, hời hợt nói, “Cái này phải hỏi ngươi, ta không biết.”

Mạc Hoài Song cắn răng nghiến lợi giơ một ngón giữa ra với hắn. Trong lòng thầm hạ quyết định nhất định phải học được chữ viết của văn minh nguyên thủy, tự mình nhìn quyển nhật ký kia một chút, đừng tưởng rằng hắn dễ gạt như vậy.

Tông Tần ngược lại lại hào phóng hơn Mạc Hoài Song nhiều lắm, thấy kết cục hoàn mỹ vượt quá tưởng tượng của hắn, cũng không có truy cứu quá trình, ngược lại cảm thấy thời đại phản công đã đến, “Đoàn trưởng, chúng ta suốt đêm tấn công Phiền Lâm.”

Diên Thiệu Bách gật gật đầu.

Nói là tấn công, mà quá trình thuận lợi lại khiến cho người ta cảm thấy được có chút khó có thể tin được. Dư Kha sau khi chịu một đòn của Diên Thiệu Bách cũng không trở lại Phiền Lâm, lại mất tích. Phủ thành chủ không có vị cấp chín Dư Kha này tọa trấn, tình huống hai bên lập tức đảo lộn, lúc này An tổ trong thành liền được phóng thích.

Tuy rằng khống chế Phiền Lâm không tốn chút sức lực nào, nhưng khống chế những An tổ này lại là một vấn đề lớn.

Bởi vì chính sách gây giống tàn bạo trước đây, hầu hết An tổ nữ đều bị xâm phạm, cũng có thai, còn bị nuôi nốt cùng nhau trong điều kiện cực kỳ tàn ác.

Sau khi bị cứu ra, những nữ An tổ này khóc thành một đoàn, có không ít người sinh ra tâm lý muốn chết.

(* Haizzzz, đọc đến đây cũng không thể nói là Dư Kha đáng giận hay đáng trách, bởi vì trước kia hắn cũng bị dùng phương thức này mà*)

Cách làm không có nhân tính này của Dư Kha khiến cho Mạc Hoài Song tức giận đến đầu ngón tay cũng phát run.

Dư Kha chính là súc sinh! Súc sinh!

Diên Thiệu Bách đem người ôm vào trong lòng, an ủi mà vỗ vỗ hắn lưng, dẫn người vào nhà bọn họ ở Phiền Lâm.

Sau khi Mạc Hoài Song uống chén nước nóng, lúc này mới cảm giác được toàn thân ấm áp lên chút.

“Sao hắn có thể làm như vậy!” Mạc Hoài Song thả chén nước xuống, xoa xoa thái dương.

Bởi vì đã lâu không ai ở, trong nhà ở Phiền Lâm phủ xuống một tầng bụi, Diên Thiệu Bách đang quét dọn, nghe thấy Mạc Hoài Song nói như vậy, ngừng công tác trên tay, nói, “Hắn là độc giác thú cấp chín.”

Vốn cũng không có nhân tính, cho nên làm thế nào đều chẳng có gì lạ!

“Cái gì?” Mạc Hoài Song cả kinh nhảy lên từ trên ghế salon, “Sao lại có thể như vậy! Không nói đến chuyện hắn lớn lên bình thường, sừng ở đâu?”

Diên Thiệu Bách mà cười không nói, tầm mắt của hắn sau khi xoay chuyển hai vòng liền rơi xuống hạ thân của hắn.

Mạc Hoài Song bị hắn nhìn như vậy, bỗng nhiên nhớ đến một màn chỗ hầm tại Phiền Lâm, lỗ tai không ức chế được hơi nhiễm đỏ.

Sừng là cơ quan sinh dục của độc giác thú, sau khi biến thành người liền mọc ở phía dưới cũng không có gì lạ.

“Hắn thực sự là độc giác thú cấp chín?” Mạc Hoài Song có chút chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần.

Diên Thiệu Bách đi tới bên người Mạc Hoài Song, quyết định nói cho hắn biết một ít chân tướng, “Không chỉ hắn, hiện tại ngươi cũng vậy.”

Mạc Hoài Song nhất thời như bị sét đánh, há to miệng nhìn Diên Thiệu Bách, không biết phải nói gì.

Hắn cảm thấy được trong cơ thể mình có gien độc giác thú đã đủ kinh hãi, không nghĩ tới sự thực còn có thể lại không có hạn cuối hơn nữa.

Diên Thiệu Bách thấy bộ dáng “Tiêu hóa kém” này của hắn, cười cười, nặn nặn mũi của hắn, “Được rồi, việc này ra ở miệng ta, vào tai ngươi, chấm dứt ở đây.”

Nói xong đứng dậy tiếp tục quét tước vệ sinh, lưu lại Mạc Hoài Song ở trên ghế salon một mình choáng váng.

Đã mười ngày kể từ khi trận chiến ở Phiền Lâm kết thúc, trong thời gian này Diên Thiệu Bách vô cùng bận rộn, ngược lại Mạc Hoài Song không mất bất kỳ sức lực nào, trong đầu đều là cái chuyện xui xẻo bản thân mình đã thoát khỏi phạm trù nhân loại này.

Kết quả có thể là nghĩ quá nhiều, sớm ngày thứ mười một, hắn chỉ cảm thấy quanh thân một trận khô nóng, sau đó liền ảo ảo mê mê mà ngất đi.

Chờ đến thời điểm hắn tỉnh lại, cả người đều cảm thấy không tốt.

Không nói đến độ cao của tầm mắt không đúng, tay cũng mất, chân cũng mất, chỉ còn lại bốn cái móng trắng tuyết.

Còn không đợi hắn có thời gian tiêu hóa hấp thụ sự thực kinh khủng này, một tiếng than thở giống như sấm sét rơi vào bên trong lỗ tai hắn.

“Thật đẹp!” Diên Thiệu Bách tán thưởng tự tận đáy lòng.



Mạc Hoài Song hóa thân thành độc giác thú cấp chín đẹp đẽ vượt qua mong muốn của hắn, thỏa mãn tất cả ảo tưởng của hắn, làm cho hắn không nhịn được động lòng, chỉ nhìn liền cảm thấy cả người khô nóng.

Độc giác màu vàng, thân thể trắng noãn, lông bờm xõa tung, đường nét trôi chảy, chiếc đuôi xinh đẹp, ánh mắt xanh thẳm như được nước tẩy rửa qua, trong suốt, không dính một chút hại bụi.

Song Song của hắn là kiêu ngạo như vậy, thánh khiết như vậy, khiến người không thể đè nén được tâm tư tà ác trong lòng, chỉ muốn tàn nhẫn mà xâm phạm hắn, khinh nhờn hắn.

Mạc Hoài Song không biết suy nghĩ tà ác lúc này của Diên Thiệu Bách, chỉ cảm thấy 囧 muốn chết, căn bản không biết được làm sao mới thoát khỏi được tình trạng thoát tuyến hiện tại, không khỏi lùi về phía sau một bước.

Diên Thiệu Bách hiển nhiên không nghĩ tới cứ buông tha hắn như vậy, đưa tay ôm lấy hắn, thành kính mà hạ xuống một nụ hôn lên đôi mắt xinh đẹp của hắn.

“Song Song, ngươi thật đẹp, thật đẹp.” Diên Thiệu Bách không ngừng lẩm bẩm bên tai Mạc Hoài Song.

Mạc Hoài Song bị hắn nói đến nỗi không được tự nhiên, trong lòng hết sức không thoải mái, chỉ muốn thoát khỏi tình trạng quẫn bách này.

Đáng tiếc Diên Thiệu Bách không nghĩ như vậy, hắn sờ dọc theo những đường nét trên sống lưng của hắn, sờ đến phía đuôi.

Mạc Hoài Song lắc đuôi không cho hắn sờ, nhưng không chờ đến khi hắn thực hiện động tác này, cả người đều trở nên không đúng.

Bỗng nhiên, thân thể bắt đầu như nhũn ra, một luồng khí khô nóng nảy sinh trong người hắn, làm cho hắn có một loại khát vọng cực độ muốn được xoa xoa, thậm chí phía sau còn có một cảm giác ngứa ngứa trước này chưa từng xuất hiện chỉ muốn bị an ủi, bị giữ lấy.

Nhất thời Mạc Hoài Song cảm thấy cả người đều không ổn!

Giời ạ, ai tới nói cho hắn biết này rốt cuộc là tình huống gì! Biến thân mà thôi, sao còn như vậy a!

Kết quả còn không đợi hắn tìm được đáp án tại sao thân thể mình không đúng, liền cảm thấy phía sau bị mạnh mẽ cắm vào một ngón tay!!

Nhất thời 10 ngàn đầu thần thú như ngựa hoang bị trĩ không ngừng chạy qua chạy lại trong lòng Mạc Hoài Song.

Nếu như hắn không biết được tâm tư tà ác này của Diên Thiệu Bách, hắn chính là lợn!

Chuyện như vậy, tuyệt! Đối! Không! Làm!

Mạc Hoài Song kịch liệt tranh đấu, quăng móng, lay mông, quả thực dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Đáng tiếc không  có sức mạnh của độc giác thú cấp chín, đó chính là cọp con không có răng, căn bản không trốn thoát khỏi bàn tay của chiến sĩ cấp tám.

Huống chi thân thể hắn không hiểu sao càng ngày càng mềm, dục vọng bị chiếm lấy mạnh mẽ không ngừng dâng lên, gần như là muốn che lý trí của hắn lại.

“Ngoan, sẽ không làm đau ngươi.” Thanh âm Diên Thiệu Bách trở nên khàn khàn, động tác dưới tay lại không ngừng chút nào.

Chuyện như vậy tuyệt đối không thể!!

Nhất định phải biến trở về!!

Ngay tại thời điểm Diên Thiệu Bách đã làm đủ công tác, chuẩn bị động thân tiến vào kia, Mạc Hoài Song cuối cùng cũng bảo vệ được trinh tiết sắp rơi mất, cuối cùng cũng kịp thời biến trở về.

Đáng tiếc kĩ năng biến thân vẫn chưa thuần thục, skill hoàn toàn không đủ, độc giác màu vàng vẫn sừng sững trong tóc đen mềm mại.

Trên mặt Diên Thiệu Bách lộ ra một tia tiếc nuối, động tác dưới thân lại không ngừng lại, lập tức đỉnh tiến vào.



Thời điểm lần thứ hai Mạc Hoài Song mơ mơ tỉnh lại, đã không biết đêm nay là năm nào.

Hắn cũng không nói rõ đến cùng đã cùng Diên Thiệu Bách lăn trong phòng bao nhiêu năm, hắn chỉ bi phẫn biết được, hắn và Diên Thiệu Bách chính là loại quan hệ khó có thể mở miệng được.

Chỉ cần Diên Thiệu Bách có ý nghĩ tàn ác nào, thân thể của hắn sẽ có cảm giác, sau đó sẽ tự động phối hợp.

Chuyện này còn có hạn cuối nữa không! Quyển nhật ký đáng chết kia đến cuối cùng là viết những ngoạn ý phá hoại nào! Có muốn để cho người khác sống tốt được hay không!

Diên Thiệu Bách cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của người trong lòng, tay không an phận bắt đầu xoa xoa hai điểm nổi lên trên ngực hắn.

Mạc Hoài Song bi phẫn vỗ bỏ tay hắn, đứng dậy xuống giường.

Cảm tạ lực chữa trị biến thái của độc giác thú, làm cho hắn không bị chết ở trên giường.

Kết quả đi không được hai bước, Mạc Hoài Song chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, có rất nhiều chỗ không biết xấu hổ bắt đầu ngứa lên.

Tiểu huynh đệ trần truồng mà bền bỉ của Diên Thiệu Bách, xuống giường hướng phía Mạc Hoài Song đi tới.

Mạc Hoài Song tức giận đến nhìn trái phải tìm đồ muốn đập hắn, “Con mẹ nó ngươi đừng đến dây, lão tử cũng có đinh đinh!”

Diên Thiệu Bách tà mị nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau