Chương 10:
Sư đồ nhiều năm như vậy, cho dù hắn trêu chọc cũng chưa từng có cơ hội nhìn thấy biểu cảm như vậy của tiểu tử này.
Lúc này, Quảng Lăng Tiên Quân đột nhiên phát hiện, hình như nuôi hồ ly con làm con gái, mang đến cho bản thân càng nhiều niềm vui hơn.
Sau này còn có thể nhìn xem ánh mắt khiếp sợ của người khác.
"Con gái của sư tôn?"
Nhưng rất nhanh, trên mặt thanh niên tuấn tú này lại khôi phục vẻ ôn hòa, ngay cả ngữ khí và lời nói đều nho nhã lễ độ.
Nhìn thấy tiểu cô nương hình như là hỗn huyết này còn đang ngủ, hắn theo bản năng hạ thấp giọng xuống tránh đánh thức nàng, hòa ái nói: "Nếu đã như vậy, có cần thu dọn nơi ở cho tiểu sư muội không?"
Hình như đối với việc sư tôn nhà mình còn chưa tổ chức song tu đại điển đã mang về một đứa con gái, mẫu thân của đứa bé lại không thấy bóng dáng, đứa bé này còn là hỗn huyết là chuyện rất bình thường, thanh niên tiếp nhận rất nhanh.
Hắn đã thu liễm vẻ kinh ngạc, ân cần chuẩn bị thu xếp các việc cho hài tử này ở lại đây.
Quảng Lăng Tiên Quân hình như hiểu rõ tính cách của đồ đệ, không để ý liếc hắn một cái, nhìn nụ cười dịu dàng bên môi đồ đệ, hắn khẽ hừ cười, lại nhét nhóc con vào trong bộ lông.
Nhóc con thành thạo lăn vào lòng hắn, cái đuôi lắc lắc.
Cái đuôi lớn màu đỏ rực.
Có chút khô khan.
Phập phồng một cái, trong không khí trôi nổi vài sợi lông hồ ly.
Rõ ràng là dinh dưỡng không tốt, giống như là bị bỏ đói.
Thanh niên tuấn tú tao nhã thầm nghĩ.
"Dọn dẹp thiên điện của ta cho nàng." Có thể khiến cho đồ đệ thất thố trong nháy mắt, Quảng Lăng Tiên Quân hình như tìm được niềm vui mới, hắn sờ sờ lỗ tai lông xù của nhóc con trong lòng, cười nói: "Con gái của ta, mọi việc đương nhiên phải dùng thứ tốt nhất, hửm?"
Bộ dạng này hình như rất vui vẻ, rất thích hài tử này.
Thanh niên tuấn tú khẽ đáp, chuẩn bị đi thu dọn thiên điện, nhưng vừa đi được hai bước, lại quay đầu lại nhẹ giọng nói với Quảng Lăng Tiên Quân: "Sư tôn không có ở đây, chưởng giáo sư bá có đến hỏi đệ tử sư tôn đi đâu, nói là liên lạc sư tôn bằng vạn dặm truyền âm nhưng không được."
"Không muốn để ý tới ông ta thôi." Quảng Lăng Tiên Quân thản nhiên nói.
Hắn nhìn thấy truyền âm ngọc giản, nhưng không có hứng thú mở ra.
Dù sao cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, hắn nghe phát ngán rồi.
Thật sự có chuyện gấp, chưởng giáo còn có biện pháp liên lạc ổn thỏa hơn với hắn.
Đối mặt với việc hắn dường như không được cung kính với chưởng giáo chân nhân cho lắm, còn không tiếp vạn dặm truyền âm của chưởng giáo chân nhân, thanh niên tuấn tú hình như cũng không có phản ứng gì, tiếp tục nói: "Đại sư huynh ở Ma Vực chém giết ba thiên ma, lập công lớn, Thủ Thạch chân nhân ở tiền tuyến rất coi trọng hắn. Còn nữa, lần này tông môn đại khai, ý của chưởng giáo chân nhân, là muốn mời sư tôn thu thêm vài đệ tử."
Giọng hắn vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, không hề lớn tiếng, nhưng lại nói rõ ràng từng việc một. Nói xong những điều này, thanh niên ôn hòa tuấn tú này liền nhanh chóng rời đi.
Quảng Lăng Tiên Quân híp mắt nhìn bóng lưng của vị đồ đệ chu đáo lại dịu dàng, tuấn tú tao nhã này.
Hắn thu hồi tầm mắt, lại sờ sờ nhóc con đang ngủ say sưa, ôm cái đuôi béo mập lẩm bẩm nói mơ.
"Vẫn là ngươi ngoan ngoãn hơn." Hắn thấp giọng nói.
Chỉ là nghĩ đến việc nhìn thấy mình vậy mà không biết chạy trốn, còn dám nhào lên nhận cha, bám riết lấy mình không buông, Quảng Lăng Tiên Quân lại vi diệu cảm thấy, sự ngoan ngoãn này đại khái cũng có hạn.
Hắn như có điều suy nghĩ nhìn nhóc con đang cuộn tròn trong lòng mình.
Trên người hài tử này linh khí rất dồi dào, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã dẫn khí nhập thể, hơn nữa còn đã Trúc Cơ, linh dịch trong đan điền một mảnh ấm áp thành biển.
Lúc này, Quảng Lăng Tiên Quân đột nhiên phát hiện, hình như nuôi hồ ly con làm con gái, mang đến cho bản thân càng nhiều niềm vui hơn.
Sau này còn có thể nhìn xem ánh mắt khiếp sợ của người khác.
"Con gái của sư tôn?"
Nhưng rất nhanh, trên mặt thanh niên tuấn tú này lại khôi phục vẻ ôn hòa, ngay cả ngữ khí và lời nói đều nho nhã lễ độ.
Nhìn thấy tiểu cô nương hình như là hỗn huyết này còn đang ngủ, hắn theo bản năng hạ thấp giọng xuống tránh đánh thức nàng, hòa ái nói: "Nếu đã như vậy, có cần thu dọn nơi ở cho tiểu sư muội không?"
Hình như đối với việc sư tôn nhà mình còn chưa tổ chức song tu đại điển đã mang về một đứa con gái, mẫu thân của đứa bé lại không thấy bóng dáng, đứa bé này còn là hỗn huyết là chuyện rất bình thường, thanh niên tiếp nhận rất nhanh.
Hắn đã thu liễm vẻ kinh ngạc, ân cần chuẩn bị thu xếp các việc cho hài tử này ở lại đây.
Quảng Lăng Tiên Quân hình như hiểu rõ tính cách của đồ đệ, không để ý liếc hắn một cái, nhìn nụ cười dịu dàng bên môi đồ đệ, hắn khẽ hừ cười, lại nhét nhóc con vào trong bộ lông.
Nhóc con thành thạo lăn vào lòng hắn, cái đuôi lắc lắc.
Cái đuôi lớn màu đỏ rực.
Có chút khô khan.
Phập phồng một cái, trong không khí trôi nổi vài sợi lông hồ ly.
Rõ ràng là dinh dưỡng không tốt, giống như là bị bỏ đói.
Thanh niên tuấn tú tao nhã thầm nghĩ.
"Dọn dẹp thiên điện của ta cho nàng." Có thể khiến cho đồ đệ thất thố trong nháy mắt, Quảng Lăng Tiên Quân hình như tìm được niềm vui mới, hắn sờ sờ lỗ tai lông xù của nhóc con trong lòng, cười nói: "Con gái của ta, mọi việc đương nhiên phải dùng thứ tốt nhất, hửm?"
Bộ dạng này hình như rất vui vẻ, rất thích hài tử này.
Thanh niên tuấn tú khẽ đáp, chuẩn bị đi thu dọn thiên điện, nhưng vừa đi được hai bước, lại quay đầu lại nhẹ giọng nói với Quảng Lăng Tiên Quân: "Sư tôn không có ở đây, chưởng giáo sư bá có đến hỏi đệ tử sư tôn đi đâu, nói là liên lạc sư tôn bằng vạn dặm truyền âm nhưng không được."
"Không muốn để ý tới ông ta thôi." Quảng Lăng Tiên Quân thản nhiên nói.
Hắn nhìn thấy truyền âm ngọc giản, nhưng không có hứng thú mở ra.
Dù sao cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, hắn nghe phát ngán rồi.
Thật sự có chuyện gấp, chưởng giáo còn có biện pháp liên lạc ổn thỏa hơn với hắn.
Đối mặt với việc hắn dường như không được cung kính với chưởng giáo chân nhân cho lắm, còn không tiếp vạn dặm truyền âm của chưởng giáo chân nhân, thanh niên tuấn tú hình như cũng không có phản ứng gì, tiếp tục nói: "Đại sư huynh ở Ma Vực chém giết ba thiên ma, lập công lớn, Thủ Thạch chân nhân ở tiền tuyến rất coi trọng hắn. Còn nữa, lần này tông môn đại khai, ý của chưởng giáo chân nhân, là muốn mời sư tôn thu thêm vài đệ tử."
Giọng hắn vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, không hề lớn tiếng, nhưng lại nói rõ ràng từng việc một. Nói xong những điều này, thanh niên ôn hòa tuấn tú này liền nhanh chóng rời đi.
Quảng Lăng Tiên Quân híp mắt nhìn bóng lưng của vị đồ đệ chu đáo lại dịu dàng, tuấn tú tao nhã này.
Hắn thu hồi tầm mắt, lại sờ sờ nhóc con đang ngủ say sưa, ôm cái đuôi béo mập lẩm bẩm nói mơ.
"Vẫn là ngươi ngoan ngoãn hơn." Hắn thấp giọng nói.
Chỉ là nghĩ đến việc nhìn thấy mình vậy mà không biết chạy trốn, còn dám nhào lên nhận cha, bám riết lấy mình không buông, Quảng Lăng Tiên Quân lại vi diệu cảm thấy, sự ngoan ngoãn này đại khái cũng có hạn.
Hắn như có điều suy nghĩ nhìn nhóc con đang cuộn tròn trong lòng mình.
Trên người hài tử này linh khí rất dồi dào, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã dẫn khí nhập thể, hơn nữa còn đã Trúc Cơ, linh dịch trong đan điền một mảnh ấm áp thành biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất