Chương 26:
Rõ ràng biết Chi Chi là con gái của Quảng Lăng Tiên Quân, vậy mẫu thân của nàng e rằng là người mà Quảng Lăng Tiên Quân vô cùng để ý, một đệ tử Chưởng giáo nho nhỏ, lại đi dò hỏi chuyện phong lưu của cường giả Tiên Giai, đây là muốn làm gì?
Nàng ta không muốn sống nữa sao?
Những chuyện Tĩnh Nguyệt hỏi, không chỉ đâm vào tim Chi Chi, e rằng cũng là một cái gai trong lòng Quảng Lăng Tiên Quân.
Lời nói của Chưởng giáo chân nhân, lập tức khiến hai huynh muội sắc mặt trắng bệch.
"Sư tôn, hay là con và muội muội đi xin lỗi Tiên Quân." Thiếu niên lo lắng bất an nói.
"Miễn đi. Quảng Lăng nói, sau này không muốn nhìn thấy hai người các con trước mặt hắn nữa. Còn nữa, sau này tránh xa Chi Chi... Nếu không ngày nào đó bị Quảng Lăng hay Lâm Thanh Nhai chém chết, đừng trách ta không nhắc nhở các con."
Chưởng giáo chân nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tĩnh Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Hôm nay mang con đến đó, là để cho con nói chuyện với Lâm Thanh Nhai nhiều một chút, sự lanh lợi ngày thường của con với mấy sư huynh đệ kia đâu rồi? Chỉ biết đứng canh giữ ở ngoài chính điện, như vậy con có thể tìm được Lâm Thanh Nhai sao?"
Ông để cho hai đồ đệ này ra khỏi chính điện, là muốn bọn họ đi tìm Lâm Thanh Nhai.
Tuy rằng ngày thường không gặp mặt, không có giao tiếp gì, nhưng dù sao bọn họ và Lâm Thanh Nhai cũng làm sư huynh muội mười mấy năm, coi như là có chút duyên phận.
Ngày thường Tĩnh Nguyệt ở trong tông môn rất hay qua lại với một số sư huynh đệ, cũng rất được người ta yêu thích, Chưởng giáo chân nhân liền nghĩ, mỗi ngày để Tĩnh Nguyệt hoạt bát lanh lợi trước mặt Lâm Thanh Nhai đi qua đi lại, hắn còn có thể không động tâm sao?
Nhưng hiện tại, nhìn thấy Tĩnh Nguyệt đắc tội với Chi Chi, thái độ của Lâm Thanh Nhai cũng lạnh nhạt, chuyện song tu này, e rằng là không thành được rồi.
"Lâm sư huynh? Sư tôn, con, con không muốn!" Tĩnh Nguyệt không ngờ hôm nay Chưởng giáo chân nhân lại có tâm tư như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nàng ta nghĩ đến phong thái dịu dàng tuấn tú của Lâm Thanh Nhai, sắc mặt hơi đỏ lên.
Nhưng nghĩ đến một số chuyện không muốn người ngoài biết, chỉ bởi vì nàng ta là đệ tử Chưởng giáo mới nghe được về Lâm Thanh Nhai, những xấu hổ và mong chờ vừa rồi đều hóa thành kinh hãi.
"Sư tôn, chẳng phải người nói Lâm Thanh Nhai hắn..."
"Hiện tại nó cũng là nửa bước Đại Thừa rồi." Chưởng giáo chân nhân nói một cách đầy ẩn ý.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Tĩnh Nguyệt, Chưởng giáo chân nhân lẩm bẩm thở dài nói: "Hai đồ đệ của Quảng Lăng, mỗi người đều có vấn đề khiến người ta đau đầu, nhưng nếu chỉ nói về tu vi, quả thật là nhân vật kiệt xuất của tông môn. Nửa bước Đại Thừa... nó mới bao nhiêu tuổi, đã nhìn thấy được ngưỡng cửa Tiên Giai rồi."
Chỉ cần tu luyện đến cảnh giới Đại Thừa, cho dù muốn trở thành Tiên Giai còn phải chịu đựng một lần thiên lôi Tiên Giai, phần lớn Đại Thừa đều không chịu đựng nổi cửu cửu thiên lôi giáng xuống, nhưng Lâm Thanh Nhai có sư tôn đã là Tiên Giai chỉ điểm, so với người khác càng có khả năng chống đỡ được lôi kiếp Tiên Giai.
Nghĩ đến tuổi của Lâm Thanh Nhai, Chưởng giáo chân nhân đau lòng nhỏ giọng nói: "Ta tu luyện nhiều năm như vậy, cũng chỉ là nửa bước Đại Thừa thôi."
Ông đã một đống tuổi tuổi, nhưng Lâm Thanh Nhai lại giống như mặt trời vừa mới mọc, cho dù không có tâm tư mãnh liệt muốn trở thành Tiên Giai, nhưng Chưởng giáo chân nhân cũng không nhịn được ghen tị.
Vốn dĩ ông muốn thúc đẩy chuyện song tu của Tĩnh Nguyệt và Lâm Thanh Nhai, một mặt là tìm cho Tĩnh Nguyệt một chỗ dựa sau này che chở cho nàng ta, mặt khác là củng cố quan hệ giữa chi nhánh Quảng Lăng Tiên Quân và chi nhánh Chưởng giáo.
Nhưng ai ngờ, Tĩnh Nguyệt lại thất bại ở chỗ mấu chốt, đắc tội với Quảng Lăng Tiên Quân và Lâm Thanh Nhai.
Ông xoa xoa mi tâm.
"Sư tôn, con không muốn." Tĩnh Nguyệt liền khóc lóc nói.
Lâm Thanh Nhai tuy rằng thoạt nhìn dịu dàng, nhưng nữ tử bình thường cũng không có mạng để hưởng thụ hắn.
"Nó không thích con, thôi vậy. Sau này tránh xa Chi Chi ra, cho dù vô ý gặp phải, con cũng phải cung kính. Nó không phải là những đệ tử bình thường mà ngày thường con có thể tác oai tác quái đâu."
Đệ tử Chưởng giáo ở trong tông môn có rất nhiều đặc quyền, cho nên mới dưỡng thành tính cách muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói của Tĩnh Nguyệt, hôm nay mới gây ra đại họa.
Nghĩ đến đề nghị khác của Quảng Lăng Tiên Quân, Chưởng giáo chân nhân lại nhìn hai vị đồ đệ trẻ tuổi xinh đẹp này, muốn nói lại thôi.
Nàng ta không muốn sống nữa sao?
Những chuyện Tĩnh Nguyệt hỏi, không chỉ đâm vào tim Chi Chi, e rằng cũng là một cái gai trong lòng Quảng Lăng Tiên Quân.
Lời nói của Chưởng giáo chân nhân, lập tức khiến hai huynh muội sắc mặt trắng bệch.
"Sư tôn, hay là con và muội muội đi xin lỗi Tiên Quân." Thiếu niên lo lắng bất an nói.
"Miễn đi. Quảng Lăng nói, sau này không muốn nhìn thấy hai người các con trước mặt hắn nữa. Còn nữa, sau này tránh xa Chi Chi... Nếu không ngày nào đó bị Quảng Lăng hay Lâm Thanh Nhai chém chết, đừng trách ta không nhắc nhở các con."
Chưởng giáo chân nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tĩnh Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Hôm nay mang con đến đó, là để cho con nói chuyện với Lâm Thanh Nhai nhiều một chút, sự lanh lợi ngày thường của con với mấy sư huynh đệ kia đâu rồi? Chỉ biết đứng canh giữ ở ngoài chính điện, như vậy con có thể tìm được Lâm Thanh Nhai sao?"
Ông để cho hai đồ đệ này ra khỏi chính điện, là muốn bọn họ đi tìm Lâm Thanh Nhai.
Tuy rằng ngày thường không gặp mặt, không có giao tiếp gì, nhưng dù sao bọn họ và Lâm Thanh Nhai cũng làm sư huynh muội mười mấy năm, coi như là có chút duyên phận.
Ngày thường Tĩnh Nguyệt ở trong tông môn rất hay qua lại với một số sư huynh đệ, cũng rất được người ta yêu thích, Chưởng giáo chân nhân liền nghĩ, mỗi ngày để Tĩnh Nguyệt hoạt bát lanh lợi trước mặt Lâm Thanh Nhai đi qua đi lại, hắn còn có thể không động tâm sao?
Nhưng hiện tại, nhìn thấy Tĩnh Nguyệt đắc tội với Chi Chi, thái độ của Lâm Thanh Nhai cũng lạnh nhạt, chuyện song tu này, e rằng là không thành được rồi.
"Lâm sư huynh? Sư tôn, con, con không muốn!" Tĩnh Nguyệt không ngờ hôm nay Chưởng giáo chân nhân lại có tâm tư như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nàng ta nghĩ đến phong thái dịu dàng tuấn tú của Lâm Thanh Nhai, sắc mặt hơi đỏ lên.
Nhưng nghĩ đến một số chuyện không muốn người ngoài biết, chỉ bởi vì nàng ta là đệ tử Chưởng giáo mới nghe được về Lâm Thanh Nhai, những xấu hổ và mong chờ vừa rồi đều hóa thành kinh hãi.
"Sư tôn, chẳng phải người nói Lâm Thanh Nhai hắn..."
"Hiện tại nó cũng là nửa bước Đại Thừa rồi." Chưởng giáo chân nhân nói một cách đầy ẩn ý.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Tĩnh Nguyệt, Chưởng giáo chân nhân lẩm bẩm thở dài nói: "Hai đồ đệ của Quảng Lăng, mỗi người đều có vấn đề khiến người ta đau đầu, nhưng nếu chỉ nói về tu vi, quả thật là nhân vật kiệt xuất của tông môn. Nửa bước Đại Thừa... nó mới bao nhiêu tuổi, đã nhìn thấy được ngưỡng cửa Tiên Giai rồi."
Chỉ cần tu luyện đến cảnh giới Đại Thừa, cho dù muốn trở thành Tiên Giai còn phải chịu đựng một lần thiên lôi Tiên Giai, phần lớn Đại Thừa đều không chịu đựng nổi cửu cửu thiên lôi giáng xuống, nhưng Lâm Thanh Nhai có sư tôn đã là Tiên Giai chỉ điểm, so với người khác càng có khả năng chống đỡ được lôi kiếp Tiên Giai.
Nghĩ đến tuổi của Lâm Thanh Nhai, Chưởng giáo chân nhân đau lòng nhỏ giọng nói: "Ta tu luyện nhiều năm như vậy, cũng chỉ là nửa bước Đại Thừa thôi."
Ông đã một đống tuổi tuổi, nhưng Lâm Thanh Nhai lại giống như mặt trời vừa mới mọc, cho dù không có tâm tư mãnh liệt muốn trở thành Tiên Giai, nhưng Chưởng giáo chân nhân cũng không nhịn được ghen tị.
Vốn dĩ ông muốn thúc đẩy chuyện song tu của Tĩnh Nguyệt và Lâm Thanh Nhai, một mặt là tìm cho Tĩnh Nguyệt một chỗ dựa sau này che chở cho nàng ta, mặt khác là củng cố quan hệ giữa chi nhánh Quảng Lăng Tiên Quân và chi nhánh Chưởng giáo.
Nhưng ai ngờ, Tĩnh Nguyệt lại thất bại ở chỗ mấu chốt, đắc tội với Quảng Lăng Tiên Quân và Lâm Thanh Nhai.
Ông xoa xoa mi tâm.
"Sư tôn, con không muốn." Tĩnh Nguyệt liền khóc lóc nói.
Lâm Thanh Nhai tuy rằng thoạt nhìn dịu dàng, nhưng nữ tử bình thường cũng không có mạng để hưởng thụ hắn.
"Nó không thích con, thôi vậy. Sau này tránh xa Chi Chi ra, cho dù vô ý gặp phải, con cũng phải cung kính. Nó không phải là những đệ tử bình thường mà ngày thường con có thể tác oai tác quái đâu."
Đệ tử Chưởng giáo ở trong tông môn có rất nhiều đặc quyền, cho nên mới dưỡng thành tính cách muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói của Tĩnh Nguyệt, hôm nay mới gây ra đại họa.
Nghĩ đến đề nghị khác của Quảng Lăng Tiên Quân, Chưởng giáo chân nhân lại nhìn hai vị đồ đệ trẻ tuổi xinh đẹp này, muốn nói lại thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất