Chương 36:
Hiện tại Ma Vực đang bức bách, nhân tu và yêu tu nhất trí đối ngoại chống lại Thiên Ma ngoại vực, là đồng minh.
Thái Nhất Tông là đại phái chính đạo, miệng thì nói hòa thuận ở chung, nhưng vẫn luôn âm thầm tranh đấu với yêu tu.
Chưởng giáo chân nhân vốn dĩ không muốn lấy những lời đồn đại này ra làm gì.
Nói chuyện một nữ tu sĩ quả thật là không quang minh chính đại cho lắm.
Nhưng lần này, Thái Nhất Tông lại bịa đặt việc tinh anh nội môn Vạn Tượng Tông đến Ma Vực tu luyện là do Quảng Lăng Tiên Quân giở trò xấu, cũng rất ti tiện, khiến cho Chưởng giáo chân nhân không muốn nhịn nữa.
Ông quyết định truyền bá tin đồn màu hồng cho Thái Nhất Tông, cũng để cho cái gọi là đệ nhất chính đạo kia nếm thử cảm giác bị hắt nước bẩn.
Quảng Lăng Tiên Quân cảm thấy nhàm chán.
Nhưng Chưởng giáo chân nhân lại nói đến hứng thú bừng bừng, nhịn mấy ngày liền nghĩ ra ý xấu này, hắn khó có được có lương tâm không ngắt lời.
Chờ đến khi Chưởng giáo chân nhân nói xong, hắn mới nhướng mày nói: "Lần này Chưởng giáo sư huynh thật sự là hao tâm tổn trí."
Chưởng giáo chân nhân coi như là không nghe ra, thở dài nói: "Ta cũng là tức giận quá. Đương nhiên, chuyện huynh muội Tĩnh Nguyệt, cũng không chỉ là vì đệ."
Ông dựa vào ghế, thấy mình ngồi lâu như vậy cũng không thấy linh trà được dâng lên, không thể làm gì khác hơn là lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình Bách Hoa Quỳnh Tương rót một ly nói: "Tĩnh Nguyệt bởi vì hung danh của đệ liền bài xích như vậy, danh tiếng sư tôn ta đây ở tu chân giới cũng có hạn."
Ông vì lợi ích của tông môn mà tranh quyền đoạt lợi bên ngoài, tranh đoạt tài nguyên tu luyện chưa từng nhường nhịn ai, cho nên danh tiếng cũng rất kém.
Hôm nay bởi vì hung danh của Quảng Lăng Tiên Quân liền đối xử với trưởng bối sư môn như vậy, vậy sau này, có phải cũng sẽ cảm thấy sư tôn như ông làm nàng ta mất mặt, cũng nảy sinh tâm tư xa cách không tán thành hay không?
Chưởng giáo chân nhân là người đa nghi.
Ông thật sự phải hoài nghi một chút, có phải là trong lòng Tĩnh Nguyệt cũng không coi trọng sư tôn có danh tiếng không tốt lắm như ông hay không.
Nghĩ đến điều này, Chưởng giáo chân nhân liền rất bực bội.
Ông ta tranh quyền đoạt lợi bên ngoài tranh đấu với người khác, chưa từng buông tha bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, là vì ai?
Chẳng phải là vì những đệ tử này sao.
Nhưng nếu những đệ tử này không thể hiểu được khổ tâm của ông, còn cảm thấy ông âm hiểm keo kiệt, thủ đoạn ác độc, vậy thì ông tự nhiên sẽ không thèm nhìn loại đồ đệ vong ân bội nghĩa này thêm một lần nào nữa.
Không đuổi bọn họ ra khỏi sư môn đã là nể mặt tình nghĩa nhiều năm.
Loại phiền muộn này, ngày thường tự phụ là Chưởng giáo tôn nghiêm, ông không có chỗ nào để nói, chỉ có thể trút bầu tâm sự với Quảng Lăng Tiên Quân.
"Sư đệ là biết ta, ta đều là vì..."
"Bách Hoa Quỳnh Tương này linh khí không tệ, còn nữa không?" Quảng Lăng Tiên Quân ngửi thấy mùi thơm thanh khiết ngọt ngào, đột nhiên mở miệng hỏi.
"... Cái gì?"
"Bách Hoa Quỳnh Tương không tệ, thích hợp để Chi Chi nếm thử." Quảng Lăng Tiên Quân lộ ra nụ cười.
Chưởng giáo chân nhân phải hít sâu một hơi, mới nhịn xuống không mắng ra tiếng, cuối cùng vẻ mặt bực bội lật tay, lấy ra một bình Bách Hoa Quỳnh Tương mới ném cho Quảng Lăng Tiên Quân nói: "Mới nhất đấy."
Bình ngọc lạnh tinh xảo rơi vào lòng bàn tay Quảng Lăng Tiên Quân, cái bình nhỏ tinh xảo cỡ bàn tay, hắn hứng thú lật xem.
Chưởng giáo chân nhân thấy hắn hình như toàn bộ lực chú ý đều đặt trên bình Bách Hoa Quỳnh Tương này, liền cố gắng tiếp tục nói: "Mấy đệ tử trước kia của ta đều không gánh vác được trọng trách, còn tưởng rằng hai huynh muội này sẽ tốt hơn một chút. Xem ra lần đại khai sơn môn này, ta phải xem xem có đệ tử thiên phú không tệ nào hay không. Đáng tiếc... nói đến đây, nếu không phải lo lắng Thanh Nhai e rằng hiện tại đã tâm ma quấn thân, ta thật sự muốn để nó thử vị trí Chưởng môn."
Tâm ma quấn thân.
Tay Quảng Lăng Tiên Quân đang nghịch ngợm bình ngọc khựng lại, đáy mắt hơi tối.
Thái Nhất Tông là đại phái chính đạo, miệng thì nói hòa thuận ở chung, nhưng vẫn luôn âm thầm tranh đấu với yêu tu.
Chưởng giáo chân nhân vốn dĩ không muốn lấy những lời đồn đại này ra làm gì.
Nói chuyện một nữ tu sĩ quả thật là không quang minh chính đại cho lắm.
Nhưng lần này, Thái Nhất Tông lại bịa đặt việc tinh anh nội môn Vạn Tượng Tông đến Ma Vực tu luyện là do Quảng Lăng Tiên Quân giở trò xấu, cũng rất ti tiện, khiến cho Chưởng giáo chân nhân không muốn nhịn nữa.
Ông quyết định truyền bá tin đồn màu hồng cho Thái Nhất Tông, cũng để cho cái gọi là đệ nhất chính đạo kia nếm thử cảm giác bị hắt nước bẩn.
Quảng Lăng Tiên Quân cảm thấy nhàm chán.
Nhưng Chưởng giáo chân nhân lại nói đến hứng thú bừng bừng, nhịn mấy ngày liền nghĩ ra ý xấu này, hắn khó có được có lương tâm không ngắt lời.
Chờ đến khi Chưởng giáo chân nhân nói xong, hắn mới nhướng mày nói: "Lần này Chưởng giáo sư huynh thật sự là hao tâm tổn trí."
Chưởng giáo chân nhân coi như là không nghe ra, thở dài nói: "Ta cũng là tức giận quá. Đương nhiên, chuyện huynh muội Tĩnh Nguyệt, cũng không chỉ là vì đệ."
Ông dựa vào ghế, thấy mình ngồi lâu như vậy cũng không thấy linh trà được dâng lên, không thể làm gì khác hơn là lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình Bách Hoa Quỳnh Tương rót một ly nói: "Tĩnh Nguyệt bởi vì hung danh của đệ liền bài xích như vậy, danh tiếng sư tôn ta đây ở tu chân giới cũng có hạn."
Ông vì lợi ích của tông môn mà tranh quyền đoạt lợi bên ngoài, tranh đoạt tài nguyên tu luyện chưa từng nhường nhịn ai, cho nên danh tiếng cũng rất kém.
Hôm nay bởi vì hung danh của Quảng Lăng Tiên Quân liền đối xử với trưởng bối sư môn như vậy, vậy sau này, có phải cũng sẽ cảm thấy sư tôn như ông làm nàng ta mất mặt, cũng nảy sinh tâm tư xa cách không tán thành hay không?
Chưởng giáo chân nhân là người đa nghi.
Ông thật sự phải hoài nghi một chút, có phải là trong lòng Tĩnh Nguyệt cũng không coi trọng sư tôn có danh tiếng không tốt lắm như ông hay không.
Nghĩ đến điều này, Chưởng giáo chân nhân liền rất bực bội.
Ông ta tranh quyền đoạt lợi bên ngoài tranh đấu với người khác, chưa từng buông tha bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, là vì ai?
Chẳng phải là vì những đệ tử này sao.
Nhưng nếu những đệ tử này không thể hiểu được khổ tâm của ông, còn cảm thấy ông âm hiểm keo kiệt, thủ đoạn ác độc, vậy thì ông tự nhiên sẽ không thèm nhìn loại đồ đệ vong ân bội nghĩa này thêm một lần nào nữa.
Không đuổi bọn họ ra khỏi sư môn đã là nể mặt tình nghĩa nhiều năm.
Loại phiền muộn này, ngày thường tự phụ là Chưởng giáo tôn nghiêm, ông không có chỗ nào để nói, chỉ có thể trút bầu tâm sự với Quảng Lăng Tiên Quân.
"Sư đệ là biết ta, ta đều là vì..."
"Bách Hoa Quỳnh Tương này linh khí không tệ, còn nữa không?" Quảng Lăng Tiên Quân ngửi thấy mùi thơm thanh khiết ngọt ngào, đột nhiên mở miệng hỏi.
"... Cái gì?"
"Bách Hoa Quỳnh Tương không tệ, thích hợp để Chi Chi nếm thử." Quảng Lăng Tiên Quân lộ ra nụ cười.
Chưởng giáo chân nhân phải hít sâu một hơi, mới nhịn xuống không mắng ra tiếng, cuối cùng vẻ mặt bực bội lật tay, lấy ra một bình Bách Hoa Quỳnh Tương mới ném cho Quảng Lăng Tiên Quân nói: "Mới nhất đấy."
Bình ngọc lạnh tinh xảo rơi vào lòng bàn tay Quảng Lăng Tiên Quân, cái bình nhỏ tinh xảo cỡ bàn tay, hắn hứng thú lật xem.
Chưởng giáo chân nhân thấy hắn hình như toàn bộ lực chú ý đều đặt trên bình Bách Hoa Quỳnh Tương này, liền cố gắng tiếp tục nói: "Mấy đệ tử trước kia của ta đều không gánh vác được trọng trách, còn tưởng rằng hai huynh muội này sẽ tốt hơn một chút. Xem ra lần đại khai sơn môn này, ta phải xem xem có đệ tử thiên phú không tệ nào hay không. Đáng tiếc... nói đến đây, nếu không phải lo lắng Thanh Nhai e rằng hiện tại đã tâm ma quấn thân, ta thật sự muốn để nó thử vị trí Chưởng môn."
Tâm ma quấn thân.
Tay Quảng Lăng Tiên Quân đang nghịch ngợm bình ngọc khựng lại, đáy mắt hơi tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất