Cha Là Tiên Quân Vai Ác

Chương 40:

Trước Sau
Bởi vì hành động như vậy quá mức tàn nhẫn tà ác, Chưởng giáo chân nhân mới cảm thấy hắn có nguy cơ nhập ma.

Dù sao cho dù là sát phạt chi đạo lấy giết chóc ngăn chặn giết chóc, cũng luôn là một cái chết thống khoái.

Luyện hóa Nguyên Anh của tu sĩ thành linh đan, đây vốn là cách làm của ma đạo.

Chỉ có Ma tu mới dùng Kim Đan, Nguyên Anh của tu sĩ làm con đường tắt để tăng tu vi.

Tuy rằng hắn không có nuốt chửng Nguyên Anh của kẻ thù, nhưng hắn lại sống sờ sờ luyện hóa Nguyên Anh của kẻ thù ba ngày ba đêm.

Nguyên Anh là nơi thần thức của tu sĩ cư ngụ, bị luyện hóa sẽ cảm nhận được nỗi đau to lớn.

Lâm Thanh Nhai hiện tại nghĩ lại, có lẽ là lúc đó, hắn mỉm cười ôn hòa, nghe tiếng kêu gào thảm thiết ngày đêm của kẻ thù quá mức bình tĩnh, ngược lại càng khiến người ta sợ hãi.

Người mang thù hận trong lòng lúc báo thù luôn luôn có cảm xúc mãnh liệt.

Ví dụ như gào khóc, cười to... ít nhất cũng sẽ có dao động cảm xúc.

Nhưng hắn lại khác.

Hắn cứ đứng bên cạnh Tam Muội Chân Hỏa nghe tiếng kêu gào của kẻ thù, nụ cười trên mặt giống như ngày thường không hề thay đổi.

Thậm chí Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt quá mãnh liệt, mà vì không muốn Nguyên Anh bị luyện hóa quá nhanh, hắn còn thỉnh thoảng giúp Nguyên Anh kia khôi phục thương thế, không có cái gọi là giết người chỉ là đầu rơi, tạo thành một số hiểu lầm.

Đương nhiên, hắn không có tâm ma, trong lòng hắn tự biết rõ.

Quảng Lăng Tiên Quân hiển nhiên cũng rất rõ ràng.



Cái gọi là tâm ma quấn thân, chỉ là một chút lo lắng nho nhỏ của Chưởng giáo chân nhân mà thôi.

Bởi vì kẻ thù của hắn là cha ruột của hắn.

Giết cha... đây mới là lo lắng thật sự của Chưởng giáo chân nhân.

Ông chưa bao giờ lo lắng việc hắn giết người phóng hỏa.

Ông chỉ sợ hắn bởi vì giết cha mà bị che mờ tâm trí dẫn đến tâm ma xâm nhập, lo lắng sau khi hắn giết cha liền không dừng tay được, sau đó lại giết sư...

Chưởng giáo chân nhân từ đầu đến cuối chỉ lo lắng cho một mình Quảng Lăng Tiên Quân.

Lâm Thanh Nhai cũng không có cách nào giải thích rõ ràng với Chưởng giáo chân nhân.

Chẳng lẽ để hắn đi nói với Chưởng giáo chân nhân, "Người đừng lo lắng, con không giết sư tôn"?

Thôi bỏ đi, rất phiền phức.

Báo thù xong, hắn đã rất thỏa mãn rồi, còn đồng môn nghĩ như thế nào thì mặc kệ bọn họ đi.

Bởi vì hắn vốn dĩ không thể giao phó chân tâm cho bất kỳ ai, cũng không tin tưởng cái gọi là chân tâm mà người khác dành cho mình.

Hắn không tin tưởng bất kỳ ai.

"A." Nhóc con gật đầu, vừa ăn linh quả vừa ngây ngốc gật đầu.

Nàng có lẽ là còn quá nhỏ, không thể hiểu được, loại tra tấn đối với Nguyên Anh này rốt cuộc có ý nghĩa gì, mà là đặt linh quả xuống, khó khăn xoay người trong lòng nhị sư huynh, nhìn thanh niên tuấn tú đang mỉm cười cúi đầu.



Cho dù là lúc này, hắn vẫn đang bình tĩnh mỉm cười.

Nhìn hắn, tuy rằng không biết tại sao, nhưng Chi Chi lại cảm thấy khó chịu.

Nàng duỗi tay ra, lại vội vàng lau nước trái cây trên tay vào y phục, lúc này mới ôm cổ Lâm Thanh Nhai, nhỏ giọng nói: "Nhị sư huynh, đừng buồn."

"Buồn?"

"Mất mẫu thân... sẽ buồn phải không?"

Lúc mẫu thân nàng rời khỏi nàng, Chi Chi đau lòng đến mức cảm thấy bản thân cũng sắp chết rồi.

Ấu yêu trên thế gian này, đều sẽ yêu thương mẫu thân của mình rất nhiều.

Nhị sư huynh nhất định cũng như vậy.

Mẫu thân bị người ta giết chết, nếu là Chi Chi, nàng cũng sẽ lựa chọn báo thù rửa hận, lựa chọn đòi lại công đạo cho mẫu thân.

Chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

Cho nên, Chi Chi cảm thấy nhị sư huynh làm vậy không sai, thậm chí... thậm chí cũng không dùng biện pháp nào khiến người ta sợ hãi.

So với nỗi đau và sự đau lòng mất đi mẫu thân, đau đớn bị luyện hóa của Nguyên Anh kia thì tính là gì?

"Ta quả thật là... đau lòng." Thân thể nhỏ mềm mại ấm áp ôm lấy hắn, Lâm Thanh Nhai sửng sốt một lúc, cúi đầu, ôm nhóc con mềm mại trong lòng, lẩm bẩm nói: "Ông ta phản bội bà, vì pháp bảo và bản đồ giấu bảo tiên nhân của gia tộc nàng lừa bà kết hôn rồi sinh ra ta, lại dẫn người đến giết chết bà trước mặt ta, sau đó cưới nữ tu mà ông ta vẫn luôn yêu thích."

Thậm chí còn muốn xóa bỏ vết nhơ mà ông ta từng lừa gạt một nữ nhân kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau