Chương 14: Khổ sở
Trì Minh Nghiêu ngồi trở lại trong xe, cầm lấy di động liếc nhìn, nhớ ra cái voice chat mới nghe được nửa chừng kia, liền đen mặt gửi tin nhắn cho Tào Diệp, hỏi cậu ta sao gần đây ngày nào cũng nhắc tới Lý Dương Kiêu thế.
Không nghĩ tới bên kia nhanh chóng nhắn lại: "Ôi, Minh Nghiêu, hình như tôi phải lòng Lý Dương Kiêu mất rồi."
Má! Trì Minh Nghiêu nhất thời mí mắt cùng huyệt thái dương đều giật giật, lập tức gọi điện thoại qua. Nhưng Tào Diệp không nghe, trực tiếp ngắt luôn cuộc điện thoại.
Trì Minh Nghiêu đành phải nhắn tin: "Thật hay giả? Nghe điện thoại."
"Đang họp. Thật sự."
"Cậu không phải nói mình thẳng như ống thép sao?"
"Đấy là trước kia."
"Im đi. Tôi hiện tại tới công ty cậu."
Trì Minh Nghiêu ném điện thoại sang ghế phụ, cảm thấy đầu như sắp nổ tung. Tào Diệp phải lòng Lý Dương Kiêu? Thật hay giả vậy? Lý Dương Kiêu xác thực là lớn lên đẹp, nhưng chỉ bằng một khuôn mặt lấy đâu ra mị lực lớn như vậy, Tô Đát Kỷ thời hiện đại?
Trì Minh Nghiêu nhấn chân, lái xe chạy một đường thẳng đến công ty của Tào Diệp, trên đường càng nghĩ càng thấy không thích hợp: cái tên Tào Diệp này được mệnh danh là bách nhân trảm, từ người mẫu đến ảnh hậu cậu ta đều ngủ qua rồi, đếm sơ qua cũng hơi bị nhiều, đủ làm người xem cảm thấy như vậy là đủ rồi. Nếu trong cái vòng giải trí này có người soán được ngôi của Tào Diệp thì chắc cũng chỉ có tên cặn bã Trần Thụy mà thôi. Chỉ là Tào Diệp từ trước đến nay, trong chuyện này luôn đề cao việc ngươi tình ta nguyện, cho nên đều thỏa thuận giao dịch cùng nguồn lực sớm nhất có thể — thằng nhãi này còn chẳng biết xấu hổ mà tự hào về điểm này nữa chứ, chưa bao giờ quên thổi phồng chính mình hàng to xài tốt. Đương nhiên, còn một điều khác với Trần Thụy, người mà cậu ta ngủ qua đều là nữ cả.
Trì Minh Nghiêu bước vào thang máy, mới cảm thấy không thể hiểu nổi hành động của mình —— đầu óc bị gì mà lại tin câu nói đùa của Tào Diệp cơ chứ? Nhưng mà dù sao cũng đến rồi, thôi thì lên lầu nói với Tào Diệp vài câu đi.
Cửa văn phòng của Tào Diệp khép hờ, Trì Minh Nghiêu còn chưa đi kịp đến cạnh cửa, đã nghe thấy tiếng nói ve vãn bên trong: "Đổi nước hoa sao? Rất hợp với màu son của cô hôm nay nha."
Sau đó là một giọng nữ: "Tào tổng, anh cũng nhạy bén thật."
"Hôm qua màu son của Kỳ Nghiên giống với màu son của cô, nhưng mà cô dùng đẹp hơn."
"Anh vẫn là đừng nói như vậy, lời này bị fans của Nghiên tỷ nghe được, không lên đánh tập thể tôi mới lạ đấy."
Trì Minh Nghiêu đẩy cửa văn phòng, gõ hai cái.
"Ăn ngay nói thật mà thôi..." Tào Diệp nói được một nửa, ngẩng đầu thấy Trì Minh Nghiêu đứng cạnh cửa, kinh ngạc nói: "...Cậu vậy mà tới thật ư?"
Trợ lý sửa sang lại hợp đồng đã ký, lúm đồng tiền như hoa mà chào Trì Minh Nghiêu một tiếng Trì tổng, sau đó bước ra ngoài.
Trì Minh Nghiêu đến gần, xoay ghế dựa đối diện với bàn làm việc của Tào Diệp, ngồi xuống nói: "Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu, mỗi ngày nói những lời như này, cậu không thấy mệt à?"
"Mệt chứ", Tào Diệp ném bút trong tay sang một bên, "Cho nên giờ tôi mới cong."
Trì Minh Nghiêu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Lời này cậu nói không tính, Lương Tư Triết nói mới tính."
Tào Diệp vừa nghe liền nhíu mày: "Mẹ nó, liên quan gì đến Lương Tư Triết?"
"Những người phụ nữ mà hai người từng ngủ trùng hợp tới 30% nhỉ? Muốn cong thì cũng phải là cậu cong với hắn chứ."
"Cút đi, đừng có mà làm tôi rợn người, còn nhắc đến Lương Tư Triết nữa thì tôi trở mặt với cậu đấy nhé." Tào Diệp ném cho Trì Minh Nghiêu một điếu thuốc, chính mình cũng lấy một điếu, ra vẻ thâm trầm nói: "Aizz, tôi phải lòng Lý Dương Kiêu rồi, là thật đó."
Trì Minh Nghiêu không nói chuyện, cúi đầu châm thuốc, thở ra một ngụm khói, mới ngẩng đầu nhìn Tào Diệp, mặt vô biểu tình mà nói: "Tôi ngủ cùng Lý Dương Kiêu rồi."
"Mẹ kiếp — khụ khụ khụ", Tào Diệp bị câu nói của Trì Minh Nghiêu làm sặc khói thuốc, ho khan một trận kinh thiên động địa, thật vất vả mới dừng được, uống một ngụm nước, hỏi lại "Không phải là thật đấy chứ?"
Trì Minh Nghiêu búng búng tàn thuốc, nói: "Cậu nói thật, thì tôi nói cũng là thật."
"Tôi chính là nói đùa đấy!" Tào Diệp lớn tiếng nói, ngay sau đó lại đè thấp thanh âm, nghiêng người về phía Trì Minh Nghiêu hỏi: "Nhưng điều cậu vừa nói là thật đúng chứ?"
Trì Minh Nghiêu "ừm" một tiếng.
Tào Diệp dựa trở về lưng ghế nói: "Má, tôi biết rồi."
Trì Minh Nghiêu liếc Tào Diệp một cái: "Sao cậu biết được?"
"Cậu cho cậu ta vai nam nhị trong một bộ phim truyền hình còn gì, tôi cũng không ngốc đến mức nghĩ rằng cậu thích giúp đỡ người khác không công."
Trì Minh Nghiêu nhíu mày lại hỏi lần nữa: "Làm sao cậu biết được chuyện đó?"
"Cậu không nghe voice chat tôi gửi cậu à? Trương Đồng sáng nay đến đây nói với tôi về việc đầu tư, anh ta chính là nhà sản xuất của《 Bán hạ 》, anh ta vừa rời đi cái là tôi gửi voice chat cho cậu ngay đấy." Tào Diệp hút một hơi thuốc, nói: "Anh ta cũng không nói gì nhiều, chỉ nói Lý Dương Kiêu là do cậu giới thiệu tiến vào, hỏi tôi có biết quan hệ giữa cậu với Lý Dương Kiêu là gì không. Nhưng cậu cũng biết mà, trong cái vòng này căn bản không cần hỏi quan hệ gì cũng đã có thể đoán được rồi."
Trì Minh Nghiêu lại "ừm" một tiếng, không nói thêm gì. Không phải tự nhiên mà một diễn viên nhỏ được giới thiệu như thế, ai mà biết thì cũng sẽ nghĩ như vậy, điều này cũng không có gì lạ.
"Cậu điên rồi phải không, tự dưng rước phiền toái vào người", Tào Diệp dập tắt điếu thuốc, nói: "Phong sát một người thì chỉ cần một câu nói, nhưng giải phong sát là chuyện quá phiền toái. Cậu cũng đâu thể đăng bài trong các nhóm chat như Trần Thụy lúc trước được? Hơn nữa Trần Thụy âm hiểm như nào đâu phải cậu không biết. Lại không phải tình yêu thật sự...Aizz, tôi nói này, Minh Nghiêu, lâu rồi cậu không ngủ với ai phải không? Tôi nói rồi mà, nghẹn lâu sẽ dễ mắc lỗi lắm..."
Trì Minh Nghiêu cho Tào Diệp một cái sắc mặt rất xấu: "Cậu đầu tư không?"
"Sao cơ?"
"《 bán hạ 》, cậu muốn đầu tư cái hạng mục này không?"
"Nghiêm túc mà nói, kịch bản phim tôi đã nhìn một lần, quan hệ giữa các nhân vật có hơi phổ thông, nam chính là kiểu bá đạo tổng tài, còn nữ chính là kiểu cùng loại với cô bé lọ lem ấy, phối hợp kiểu này nếu vào mười năm trước thì người xem vẫn thấy hứng thú, nhưng hiện tại công chúng hầu như chán kiểu này rồi. Còn về nhân vật mà cậu để Lý Dương Kiêu đóng, là thiếu niên tính cách hơi ngốc nhưng vớt vát được cái nhan sắc...Nhưng mà Trì tổng này, ngài ngủ với người ta rồi mà chỉ cho một tài nguyên bé tẹo thế thôi à; nếu xét trong phạm vi giới giải trí Đế Đô này thì thứ hạng trên bảng xếp hạng kim chủ của ngài sợ là không được đẹp đâu ha."
Khóe miệng Trì Minh Nghiêu giật giật: "Lúc ấy nào nghĩ nhiều như vậy, trong tầm tay có cái gì liền tùy tiện đưa thôi, cơ mà quý vòng còn có cái bảng xếp hạng này ư?"
"Đương nhiên là có chứ."
"Thú vị như vậy. Ở đâu? Tôi xem thử."
Tào Diệp nghiêm nghị nói: "Trong lòng tôi nè."
Trì Minh Nghiêu nhịn xuống ý muốn đem tàn thuốc dí vào mặt thằng bạn mình.
Về phần Lý Dương Kiêu, sau khi gửi tin nhắn đi, cậu lấy nhiệt kế ra nhìn, 37 độ 4, có hơi sốt.
Cậu cũng không để trong lòng, chỉ nghĩ mình suốt hai năm không sinh bệnh lần nào, lần này lại bị lăn lộn đến phát sốt — cũng không biết là do Trì Minh Nghiêu quá khỏe hay là do mình quá yếu ớt.
Cậu đem nhiệt kế đặt trên bàn, ngồi xuống sô pha.
Di động lại bắt đầu rung lên, Lý Dương Kiêu nhắm mắt lại nghe điện thoại, bên kia truyền tới giọng Tống Sưởng, giọng nói như trút được gánh nặng: "Cuối cùng cũng nghe điện thoại, tối hôm qua cậu đã đi đâu thế?"
"Tống Sưởng..." giọng nói Lý Dương Kiêu khàn khàn, "tôi bị cảm, tối hôm qua sớm ngủ. Có chuyện gì sao?"
"Ừm, cái kia, cũng không tính là chuyện gì quan trọng, chính là ngày hôm qua...Ngày hôm qua là sinh nhật của San San, tôi cầu hôn thành công rồi, chính là muốn nói cậu nghe chuyện này...Còn có, San San rất thích chiếc nhẫn mà cậu giúp tôi chọn..."
Tống Sưởng ở đầu bên kia điện thoại vui quá mà nói năng lộn xộn, hưng phấn đến mức nói lắp, giống như muốn đem sự vui sướng cực đại của mình truyền qua đây. Lý Dương Kiêu chưa bao giờ biết Tống Sưởng có thể vui vẻ đến mức này, điều này làm cho cậu cảm thấy, nếu hiện tại mình không biểu hiện vui vẻ hơn một chút so với Tống Sưởng thì sẽ là tội ác tày trời.
Nhưng cố tình cậu một chút cũng không vui nổi, ngược lại còn rất khổ sở, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ, khổ sở đến mức cảm thấy giống như mình đang ra vẻ.
Khoảnh khắc này, cậu giống như bị nỗi khổ sở thật lớn nuốt chửng, cậu cố gắng kéo một nụ cười nơi khóe miệng, dùng hết tất cả thiên phú và kỹ xảo diễn viên mà mình có, muốn nói ra một lời chúc phúc chân thành nhất, một lời chúc phúc xuất phát từ tận đáy lòng. Nhưng cậu phát hiện chính mình làm không nổi, giống như cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, một chút thanh âm đều không thốt ra được.
Mỗi một giây phút im lặng đều làm Lý Dương Kiêu cảm thấy chính mình dụng tâm hiểm ác.
Không nói được những lời cần nói, cậu liền bắt đầu giả ho khan, giống một người bị cảm lạnh mà ho không ngừng được. Tống Sưởng ở trong điện thoại nói: "Sao lại bị cảm nghiêm trọng như vậy? Mau uống chút nước đi, nhanh lên."
Vì thế, cậu liền thật sự đi lấy cái ly đựng nước, còn giống như tay không tiện cầm mà đặt điện thoại trên bàn, đứng ở trước máy lọc nước, nhìn điện thoại nằm trên bàn, nghe âm thanh mà máy lọc nước phát ra, cảm thấy giờ phút này, tất cả mọi thứ trong phòng đều đang phối hợp diễn kịch với cậu.
Lý Dương Kiêu uống nước xong, lại cầm lấy di động, nói với đầu bên kia: "Uống nước xong, khá hơn nhiều rồi. Chúc mừng cậu Tống sưởng, chỉ nói chúc mừng có hơi có lệ quá, nhưng tôi nghĩ không ra điều gì đặc biệt để nói nữa."
Lời nói một chút cũng không vui mừng, ngược lại như là đang đọc thuộc lời kịch, rất mất tự nhiên. Lý Dương Kiêu trong nháy mắt cảm nhận được sự cứng đờ của Tống Sưởng, vì thế đành phải căng da đầu mà diễn, đem hết toàn lực cười một chút. Sau đó nói nhẹ: "Có phải là quá nghiêm túc? Tôi...Tôi rất vui, thật đó, nhưng tôi không biết biểu hiện ra ngoài như nào nữa..." Lý Dương Kiêu cảm thấy mình càng giải thích càng không xong, nhưng trực giác mách bảo bây giờ dừng lại còn tệ hơn, nên đành tiếp tục nói "...Tôi, cái đó, vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc không được linh hoạt cho lắm..."
Tống Sưởng ở đầu bên kia điện thoại ngắt lời: "Dương Kiêu, gần đây tâm trạng cậu không tốt sao?"
Nước mắt dường như ngay lập tức trào ra, Lý Dương Kiêu cũng không biết chính mình dễ khóc đến thế, cậu chớp chớp mắt, nuốt nghẹn ngào trở về; lấy mu bàn tay che lại hai mắt của mình, nói: "Đâu có, khá tốt mà. Đúng rồi Tống Sưởng, tôi cũng có tin tốt muốn nói cho cậu, tôi sắp đóng phim truyền hình, là nam thứ, nam chính là Ngụy Lâm Lâm đấy, chính là Ngụy Lâm Lâm đóng trong 《 Che trời 》.
Tống Sưởng rõ ràng thoải mái chia sẻ niềm vui hơn vừa rồi nhiều, hứng thú bừng bừng cùng Lý Dương Kiêu thảo luận về Ngụy Lâm Lâm, không hề keo kiệt mà dùng ánh mắt của một thẳng nam khen dáng người Ngụy Lâm Lâm, cuối cùng còn không quên nói: "Ngụy Lâm Lâm hiện tại hot như vậy, cậu lại đóng phim cùng cậu ấy, đến lúc đó còn sợ không nổi tiếng chắc. Cậu thấy không, tôi đã bảo loại chuyện như đóng phim thế này không vội vàng được đâu, còn phải xem vận khí nữa, hiện tại không phải vận khí của cậu tới rồi đấy sao, ôi, tôi đang tưởng tượng khi cậu hot thì nhóm cấp 3 của chúng ta sẽ bùng nổ đến mức nào."
Lý Dương Kiêu nghe xong cũng không thấy động lòng hay cao hứng một chút nào. Cậu chỉ cảm thấy buồn bực, thấy chính mình thật đáng buồn, không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành như này, giống như từ lúc bắt đầu cho đến giờ, mỗi bước đi của cậu đều đã sai rồi.
Cậu nói: "Có điều...Bộ phim truyền hình này tương tự với bộ phim mà tôi đã đẩy đi hồi tốt nghiệp, đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng vẫn quay về đó."
Tống Sưởng nói lời an ủi: "Coi như đó là vận mệnh của cậu đi, vòng tới vòng lui, nhưng cũng không thể nói, một vòng này là hoàn toàn vô dụng, đúng không?"
Lý Dương Kiêu trầm mặc một hồi lâu mới nói rằng mình cũng không biết nữa.
Trì Minh Nghiêu từ chỗ của Tào Diệp đi ra, ngồi vào trong xe mới cầm lấy di động nhìn thoáng qua, thấy được tin nhắn của Lý Dương Kiêu nhờ anh chỉnh lại thứ tự tác phẩm trong ổ cứng.
Anh lấy ra ổ cứng, nhìn xung quanh một vòng, nghĩ nghĩ, lại gửi địa chỉ cho trợ lý, nhờ cô mua chút đồ ăn mang tới cho Lý Dương Kiêu.
Tào Diệp hứa sẽ đầu tư vào 《 Bán hạ 》dưới danh nghĩa của truyền thông Lạc Mông, nhưng là Trì Minh Nghiêu bỏ vốn. Trì Minh Nghiêu khá vừa lòng với kết quả này, không chỉ tiết kiệm công sức đi thuyết phục Trì Minh Khải đầu tư vào hạng mục này, mà còn không làm người khác hiểu nhầm Lý Dương Kiêu đã rót vốn vào bộ phim —Tào Diệp nói không sai, cũng không phải tình yêu thật sự, không cần thiết rước cho mình nhiều phiền toái đến vậy.
Không nghĩ tới bên kia nhanh chóng nhắn lại: "Ôi, Minh Nghiêu, hình như tôi phải lòng Lý Dương Kiêu mất rồi."
Má! Trì Minh Nghiêu nhất thời mí mắt cùng huyệt thái dương đều giật giật, lập tức gọi điện thoại qua. Nhưng Tào Diệp không nghe, trực tiếp ngắt luôn cuộc điện thoại.
Trì Minh Nghiêu đành phải nhắn tin: "Thật hay giả? Nghe điện thoại."
"Đang họp. Thật sự."
"Cậu không phải nói mình thẳng như ống thép sao?"
"Đấy là trước kia."
"Im đi. Tôi hiện tại tới công ty cậu."
Trì Minh Nghiêu ném điện thoại sang ghế phụ, cảm thấy đầu như sắp nổ tung. Tào Diệp phải lòng Lý Dương Kiêu? Thật hay giả vậy? Lý Dương Kiêu xác thực là lớn lên đẹp, nhưng chỉ bằng một khuôn mặt lấy đâu ra mị lực lớn như vậy, Tô Đát Kỷ thời hiện đại?
Trì Minh Nghiêu nhấn chân, lái xe chạy một đường thẳng đến công ty của Tào Diệp, trên đường càng nghĩ càng thấy không thích hợp: cái tên Tào Diệp này được mệnh danh là bách nhân trảm, từ người mẫu đến ảnh hậu cậu ta đều ngủ qua rồi, đếm sơ qua cũng hơi bị nhiều, đủ làm người xem cảm thấy như vậy là đủ rồi. Nếu trong cái vòng giải trí này có người soán được ngôi của Tào Diệp thì chắc cũng chỉ có tên cặn bã Trần Thụy mà thôi. Chỉ là Tào Diệp từ trước đến nay, trong chuyện này luôn đề cao việc ngươi tình ta nguyện, cho nên đều thỏa thuận giao dịch cùng nguồn lực sớm nhất có thể — thằng nhãi này còn chẳng biết xấu hổ mà tự hào về điểm này nữa chứ, chưa bao giờ quên thổi phồng chính mình hàng to xài tốt. Đương nhiên, còn một điều khác với Trần Thụy, người mà cậu ta ngủ qua đều là nữ cả.
Trì Minh Nghiêu bước vào thang máy, mới cảm thấy không thể hiểu nổi hành động của mình —— đầu óc bị gì mà lại tin câu nói đùa của Tào Diệp cơ chứ? Nhưng mà dù sao cũng đến rồi, thôi thì lên lầu nói với Tào Diệp vài câu đi.
Cửa văn phòng của Tào Diệp khép hờ, Trì Minh Nghiêu còn chưa đi kịp đến cạnh cửa, đã nghe thấy tiếng nói ve vãn bên trong: "Đổi nước hoa sao? Rất hợp với màu son của cô hôm nay nha."
Sau đó là một giọng nữ: "Tào tổng, anh cũng nhạy bén thật."
"Hôm qua màu son của Kỳ Nghiên giống với màu son của cô, nhưng mà cô dùng đẹp hơn."
"Anh vẫn là đừng nói như vậy, lời này bị fans của Nghiên tỷ nghe được, không lên đánh tập thể tôi mới lạ đấy."
Trì Minh Nghiêu đẩy cửa văn phòng, gõ hai cái.
"Ăn ngay nói thật mà thôi..." Tào Diệp nói được một nửa, ngẩng đầu thấy Trì Minh Nghiêu đứng cạnh cửa, kinh ngạc nói: "...Cậu vậy mà tới thật ư?"
Trợ lý sửa sang lại hợp đồng đã ký, lúm đồng tiền như hoa mà chào Trì Minh Nghiêu một tiếng Trì tổng, sau đó bước ra ngoài.
Trì Minh Nghiêu đến gần, xoay ghế dựa đối diện với bàn làm việc của Tào Diệp, ngồi xuống nói: "Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu, mỗi ngày nói những lời như này, cậu không thấy mệt à?"
"Mệt chứ", Tào Diệp ném bút trong tay sang một bên, "Cho nên giờ tôi mới cong."
Trì Minh Nghiêu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Lời này cậu nói không tính, Lương Tư Triết nói mới tính."
Tào Diệp vừa nghe liền nhíu mày: "Mẹ nó, liên quan gì đến Lương Tư Triết?"
"Những người phụ nữ mà hai người từng ngủ trùng hợp tới 30% nhỉ? Muốn cong thì cũng phải là cậu cong với hắn chứ."
"Cút đi, đừng có mà làm tôi rợn người, còn nhắc đến Lương Tư Triết nữa thì tôi trở mặt với cậu đấy nhé." Tào Diệp ném cho Trì Minh Nghiêu một điếu thuốc, chính mình cũng lấy một điếu, ra vẻ thâm trầm nói: "Aizz, tôi phải lòng Lý Dương Kiêu rồi, là thật đó."
Trì Minh Nghiêu không nói chuyện, cúi đầu châm thuốc, thở ra một ngụm khói, mới ngẩng đầu nhìn Tào Diệp, mặt vô biểu tình mà nói: "Tôi ngủ cùng Lý Dương Kiêu rồi."
"Mẹ kiếp — khụ khụ khụ", Tào Diệp bị câu nói của Trì Minh Nghiêu làm sặc khói thuốc, ho khan một trận kinh thiên động địa, thật vất vả mới dừng được, uống một ngụm nước, hỏi lại "Không phải là thật đấy chứ?"
Trì Minh Nghiêu búng búng tàn thuốc, nói: "Cậu nói thật, thì tôi nói cũng là thật."
"Tôi chính là nói đùa đấy!" Tào Diệp lớn tiếng nói, ngay sau đó lại đè thấp thanh âm, nghiêng người về phía Trì Minh Nghiêu hỏi: "Nhưng điều cậu vừa nói là thật đúng chứ?"
Trì Minh Nghiêu "ừm" một tiếng.
Tào Diệp dựa trở về lưng ghế nói: "Má, tôi biết rồi."
Trì Minh Nghiêu liếc Tào Diệp một cái: "Sao cậu biết được?"
"Cậu cho cậu ta vai nam nhị trong một bộ phim truyền hình còn gì, tôi cũng không ngốc đến mức nghĩ rằng cậu thích giúp đỡ người khác không công."
Trì Minh Nghiêu nhíu mày lại hỏi lần nữa: "Làm sao cậu biết được chuyện đó?"
"Cậu không nghe voice chat tôi gửi cậu à? Trương Đồng sáng nay đến đây nói với tôi về việc đầu tư, anh ta chính là nhà sản xuất của《 Bán hạ 》, anh ta vừa rời đi cái là tôi gửi voice chat cho cậu ngay đấy." Tào Diệp hút một hơi thuốc, nói: "Anh ta cũng không nói gì nhiều, chỉ nói Lý Dương Kiêu là do cậu giới thiệu tiến vào, hỏi tôi có biết quan hệ giữa cậu với Lý Dương Kiêu là gì không. Nhưng cậu cũng biết mà, trong cái vòng này căn bản không cần hỏi quan hệ gì cũng đã có thể đoán được rồi."
Trì Minh Nghiêu lại "ừm" một tiếng, không nói thêm gì. Không phải tự nhiên mà một diễn viên nhỏ được giới thiệu như thế, ai mà biết thì cũng sẽ nghĩ như vậy, điều này cũng không có gì lạ.
"Cậu điên rồi phải không, tự dưng rước phiền toái vào người", Tào Diệp dập tắt điếu thuốc, nói: "Phong sát một người thì chỉ cần một câu nói, nhưng giải phong sát là chuyện quá phiền toái. Cậu cũng đâu thể đăng bài trong các nhóm chat như Trần Thụy lúc trước được? Hơn nữa Trần Thụy âm hiểm như nào đâu phải cậu không biết. Lại không phải tình yêu thật sự...Aizz, tôi nói này, Minh Nghiêu, lâu rồi cậu không ngủ với ai phải không? Tôi nói rồi mà, nghẹn lâu sẽ dễ mắc lỗi lắm..."
Trì Minh Nghiêu cho Tào Diệp một cái sắc mặt rất xấu: "Cậu đầu tư không?"
"Sao cơ?"
"《 bán hạ 》, cậu muốn đầu tư cái hạng mục này không?"
"Nghiêm túc mà nói, kịch bản phim tôi đã nhìn một lần, quan hệ giữa các nhân vật có hơi phổ thông, nam chính là kiểu bá đạo tổng tài, còn nữ chính là kiểu cùng loại với cô bé lọ lem ấy, phối hợp kiểu này nếu vào mười năm trước thì người xem vẫn thấy hứng thú, nhưng hiện tại công chúng hầu như chán kiểu này rồi. Còn về nhân vật mà cậu để Lý Dương Kiêu đóng, là thiếu niên tính cách hơi ngốc nhưng vớt vát được cái nhan sắc...Nhưng mà Trì tổng này, ngài ngủ với người ta rồi mà chỉ cho một tài nguyên bé tẹo thế thôi à; nếu xét trong phạm vi giới giải trí Đế Đô này thì thứ hạng trên bảng xếp hạng kim chủ của ngài sợ là không được đẹp đâu ha."
Khóe miệng Trì Minh Nghiêu giật giật: "Lúc ấy nào nghĩ nhiều như vậy, trong tầm tay có cái gì liền tùy tiện đưa thôi, cơ mà quý vòng còn có cái bảng xếp hạng này ư?"
"Đương nhiên là có chứ."
"Thú vị như vậy. Ở đâu? Tôi xem thử."
Tào Diệp nghiêm nghị nói: "Trong lòng tôi nè."
Trì Minh Nghiêu nhịn xuống ý muốn đem tàn thuốc dí vào mặt thằng bạn mình.
Về phần Lý Dương Kiêu, sau khi gửi tin nhắn đi, cậu lấy nhiệt kế ra nhìn, 37 độ 4, có hơi sốt.
Cậu cũng không để trong lòng, chỉ nghĩ mình suốt hai năm không sinh bệnh lần nào, lần này lại bị lăn lộn đến phát sốt — cũng không biết là do Trì Minh Nghiêu quá khỏe hay là do mình quá yếu ớt.
Cậu đem nhiệt kế đặt trên bàn, ngồi xuống sô pha.
Di động lại bắt đầu rung lên, Lý Dương Kiêu nhắm mắt lại nghe điện thoại, bên kia truyền tới giọng Tống Sưởng, giọng nói như trút được gánh nặng: "Cuối cùng cũng nghe điện thoại, tối hôm qua cậu đã đi đâu thế?"
"Tống Sưởng..." giọng nói Lý Dương Kiêu khàn khàn, "tôi bị cảm, tối hôm qua sớm ngủ. Có chuyện gì sao?"
"Ừm, cái kia, cũng không tính là chuyện gì quan trọng, chính là ngày hôm qua...Ngày hôm qua là sinh nhật của San San, tôi cầu hôn thành công rồi, chính là muốn nói cậu nghe chuyện này...Còn có, San San rất thích chiếc nhẫn mà cậu giúp tôi chọn..."
Tống Sưởng ở đầu bên kia điện thoại vui quá mà nói năng lộn xộn, hưng phấn đến mức nói lắp, giống như muốn đem sự vui sướng cực đại của mình truyền qua đây. Lý Dương Kiêu chưa bao giờ biết Tống Sưởng có thể vui vẻ đến mức này, điều này làm cho cậu cảm thấy, nếu hiện tại mình không biểu hiện vui vẻ hơn một chút so với Tống Sưởng thì sẽ là tội ác tày trời.
Nhưng cố tình cậu một chút cũng không vui nổi, ngược lại còn rất khổ sở, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ, khổ sở đến mức cảm thấy giống như mình đang ra vẻ.
Khoảnh khắc này, cậu giống như bị nỗi khổ sở thật lớn nuốt chửng, cậu cố gắng kéo một nụ cười nơi khóe miệng, dùng hết tất cả thiên phú và kỹ xảo diễn viên mà mình có, muốn nói ra một lời chúc phúc chân thành nhất, một lời chúc phúc xuất phát từ tận đáy lòng. Nhưng cậu phát hiện chính mình làm không nổi, giống như cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, một chút thanh âm đều không thốt ra được.
Mỗi một giây phút im lặng đều làm Lý Dương Kiêu cảm thấy chính mình dụng tâm hiểm ác.
Không nói được những lời cần nói, cậu liền bắt đầu giả ho khan, giống một người bị cảm lạnh mà ho không ngừng được. Tống Sưởng ở trong điện thoại nói: "Sao lại bị cảm nghiêm trọng như vậy? Mau uống chút nước đi, nhanh lên."
Vì thế, cậu liền thật sự đi lấy cái ly đựng nước, còn giống như tay không tiện cầm mà đặt điện thoại trên bàn, đứng ở trước máy lọc nước, nhìn điện thoại nằm trên bàn, nghe âm thanh mà máy lọc nước phát ra, cảm thấy giờ phút này, tất cả mọi thứ trong phòng đều đang phối hợp diễn kịch với cậu.
Lý Dương Kiêu uống nước xong, lại cầm lấy di động, nói với đầu bên kia: "Uống nước xong, khá hơn nhiều rồi. Chúc mừng cậu Tống sưởng, chỉ nói chúc mừng có hơi có lệ quá, nhưng tôi nghĩ không ra điều gì đặc biệt để nói nữa."
Lời nói một chút cũng không vui mừng, ngược lại như là đang đọc thuộc lời kịch, rất mất tự nhiên. Lý Dương Kiêu trong nháy mắt cảm nhận được sự cứng đờ của Tống Sưởng, vì thế đành phải căng da đầu mà diễn, đem hết toàn lực cười một chút. Sau đó nói nhẹ: "Có phải là quá nghiêm túc? Tôi...Tôi rất vui, thật đó, nhưng tôi không biết biểu hiện ra ngoài như nào nữa..." Lý Dương Kiêu cảm thấy mình càng giải thích càng không xong, nhưng trực giác mách bảo bây giờ dừng lại còn tệ hơn, nên đành tiếp tục nói "...Tôi, cái đó, vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc không được linh hoạt cho lắm..."
Tống Sưởng ở đầu bên kia điện thoại ngắt lời: "Dương Kiêu, gần đây tâm trạng cậu không tốt sao?"
Nước mắt dường như ngay lập tức trào ra, Lý Dương Kiêu cũng không biết chính mình dễ khóc đến thế, cậu chớp chớp mắt, nuốt nghẹn ngào trở về; lấy mu bàn tay che lại hai mắt của mình, nói: "Đâu có, khá tốt mà. Đúng rồi Tống Sưởng, tôi cũng có tin tốt muốn nói cho cậu, tôi sắp đóng phim truyền hình, là nam thứ, nam chính là Ngụy Lâm Lâm đấy, chính là Ngụy Lâm Lâm đóng trong 《 Che trời 》.
Tống Sưởng rõ ràng thoải mái chia sẻ niềm vui hơn vừa rồi nhiều, hứng thú bừng bừng cùng Lý Dương Kiêu thảo luận về Ngụy Lâm Lâm, không hề keo kiệt mà dùng ánh mắt của một thẳng nam khen dáng người Ngụy Lâm Lâm, cuối cùng còn không quên nói: "Ngụy Lâm Lâm hiện tại hot như vậy, cậu lại đóng phim cùng cậu ấy, đến lúc đó còn sợ không nổi tiếng chắc. Cậu thấy không, tôi đã bảo loại chuyện như đóng phim thế này không vội vàng được đâu, còn phải xem vận khí nữa, hiện tại không phải vận khí của cậu tới rồi đấy sao, ôi, tôi đang tưởng tượng khi cậu hot thì nhóm cấp 3 của chúng ta sẽ bùng nổ đến mức nào."
Lý Dương Kiêu nghe xong cũng không thấy động lòng hay cao hứng một chút nào. Cậu chỉ cảm thấy buồn bực, thấy chính mình thật đáng buồn, không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành như này, giống như từ lúc bắt đầu cho đến giờ, mỗi bước đi của cậu đều đã sai rồi.
Cậu nói: "Có điều...Bộ phim truyền hình này tương tự với bộ phim mà tôi đã đẩy đi hồi tốt nghiệp, đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng vẫn quay về đó."
Tống Sưởng nói lời an ủi: "Coi như đó là vận mệnh của cậu đi, vòng tới vòng lui, nhưng cũng không thể nói, một vòng này là hoàn toàn vô dụng, đúng không?"
Lý Dương Kiêu trầm mặc một hồi lâu mới nói rằng mình cũng không biết nữa.
Trì Minh Nghiêu từ chỗ của Tào Diệp đi ra, ngồi vào trong xe mới cầm lấy di động nhìn thoáng qua, thấy được tin nhắn của Lý Dương Kiêu nhờ anh chỉnh lại thứ tự tác phẩm trong ổ cứng.
Anh lấy ra ổ cứng, nhìn xung quanh một vòng, nghĩ nghĩ, lại gửi địa chỉ cho trợ lý, nhờ cô mua chút đồ ăn mang tới cho Lý Dương Kiêu.
Tào Diệp hứa sẽ đầu tư vào 《 Bán hạ 》dưới danh nghĩa của truyền thông Lạc Mông, nhưng là Trì Minh Nghiêu bỏ vốn. Trì Minh Nghiêu khá vừa lòng với kết quả này, không chỉ tiết kiệm công sức đi thuyết phục Trì Minh Khải đầu tư vào hạng mục này, mà còn không làm người khác hiểu nhầm Lý Dương Kiêu đã rót vốn vào bộ phim —Tào Diệp nói không sai, cũng không phải tình yêu thật sự, không cần thiết rước cho mình nhiều phiền toái đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất