Trước Khi Lưu Đày, Thê Tử Bị Bỏ Rơi Dọn Sạch Phủ Tướng Quân Đi Chạy Nạn!!
Chương 4:
Chỉ nghe "Bịch, ầm..."
Tô Cẩn vội che mắt, vẫn là đừng nhìn nữa, mình sợ lòng tốt bộc phát, trực tiếp ném nàng ta ra khỏi sân của mình.
Đón khách ba bước, tiễn khách bảy bước, tiễn ra khỏi cửa là không cần quản nữa.
Nàng mỉm cười "Rầm." một cái đóng cửa phòng lại, lễ nghi phức tạp thời cổ đại này, thật phiền phức!
Quay lại phòng, không được, nàng phải tìm đồ!
Tô Cẩn nhắm mắt niệm khẩu quyết, trong nháy mắt, không gian xuất hiện trước mặt.
Không sai, Tô Cẩn là một quân nhân đặc chủng có dị năng, không gian của nàng có thể tự do cất vào lấy ra, tương đương với một tủ bảo quản, bên trong còn có một hệ thống thương thành, có thể tự do đổi đồ bên trong.
[Ting ting ting! Hệ thống đang khởi động lại...]
"Khởi động lại? Có ý gì, không dùng được, hỏng rồi?"
Tô Cẩn: Không phải là nói bậy sao, thời khắc quan trọng lại hỏng.
[Chủ nhân chủ nhân, bình tĩnh nào, hệ thống chỉ là hệ thống đổi hàng trong thương thành đang bảo trì, không gian lưu trữ có thể sử dụng tự do.]
Tô Cẩn nghe đến đây, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Trời ơi, như vậy cũng được, tinh linh của ta vẫn là một tiểu đáng yêu, con sâu trong bụng chủ nhân."
Sâu trong bụng? Là áo bông nhỏ ấm áp được không? Tinh linh được chủ nhân khen ngợi, trong lòng vô cùng đắc ý.
Tô Cẩn bắt đầu lục tìm trong phòng cái rương đựng đồ hồi môn của mình, chết tiệt! Quốc công phủ thật quá đáng?
Mình là đích nữ của Quốc công phủ, vậy mà đồ hồi môn chỉ có hai cái rương, còn chẳng có thứ gì đáng giá, đây không phải là đuổi đi ăn xin sao?
Nghĩ lại cũng trách nguyên chủ si tình, nhất quyết phải phá hỏng danh tiết của mình để bám chặt lấy Mặc Cảnh Hiên, nhà mẹ đẻ sớm đã coi mình là cái gai trong mắt, tiện thể gả mình đi cho rẻ tiền, còn tiết kiệm được một khoản hồi môn lớn.
Nghĩ lại thì tức giận cũng vô ích, trước tiên hãy cất cái rương và những thứ có giá trị trong nhà đi đã.
Nến, que lửa, đèn dầu còn có vải dầu, nón lá để ngủ ngoài trời đều phải mang theo.
Lưu đày phải đi qua rừng cây, đồi cát nhất định phải dự trữ một số quần áo vải bông mặc thoải mái, thoáng khí thấm mồ hôi mặc thoải mái, còn phải chuẩn bị một số áo bông dày, ban đêm hoặc thời tiết cực lạnh cần phải thay.
Lúc đầu còn nghĩ phải mang theo cái gì, nghĩ cái gì, bây giờ dứt khoát dọn sạch sẽ luôn, trong phòng chỉ còn lại một cái xác của Vương bà.
Tô Cẩn hơi do dự, bỏ mặc bà ta thì sợ cái tiểu thư vô não kia lại đến gây sự, phát hiện ra xác chết sẽ gây ra phiền phức, hay là mang theo luôn đi.
Lén mở cửa phòng, lại lẻn vào bếp trong phủ, bên trong thế mà còn có bánh bao nóng hổi, toàn bộ nhét vào nhà trong không gian, ở đó có thể bảo quản tươi, ăn lúc nào lấy lúc đó.
Trên bàn còn có bánh đậu xanh, bánh táo đỏ, bánh hoa quế, còn có bánh bao, bánh chẻo và bánh ngũ cốc, Tô Cẩn toàn bộ nhét vào không gian của mình.
Ngay cả nồi niêu xoong chảo bên trong, giá để đồ trên có cải thảo, củ cải, khoai tây, dưa chuột, trứng gà còn có nồi lớn trên bếp đều dọn vào không gian.
Tô Cẩn vội che mắt, vẫn là đừng nhìn nữa, mình sợ lòng tốt bộc phát, trực tiếp ném nàng ta ra khỏi sân của mình.
Đón khách ba bước, tiễn khách bảy bước, tiễn ra khỏi cửa là không cần quản nữa.
Nàng mỉm cười "Rầm." một cái đóng cửa phòng lại, lễ nghi phức tạp thời cổ đại này, thật phiền phức!
Quay lại phòng, không được, nàng phải tìm đồ!
Tô Cẩn nhắm mắt niệm khẩu quyết, trong nháy mắt, không gian xuất hiện trước mặt.
Không sai, Tô Cẩn là một quân nhân đặc chủng có dị năng, không gian của nàng có thể tự do cất vào lấy ra, tương đương với một tủ bảo quản, bên trong còn có một hệ thống thương thành, có thể tự do đổi đồ bên trong.
[Ting ting ting! Hệ thống đang khởi động lại...]
"Khởi động lại? Có ý gì, không dùng được, hỏng rồi?"
Tô Cẩn: Không phải là nói bậy sao, thời khắc quan trọng lại hỏng.
[Chủ nhân chủ nhân, bình tĩnh nào, hệ thống chỉ là hệ thống đổi hàng trong thương thành đang bảo trì, không gian lưu trữ có thể sử dụng tự do.]
Tô Cẩn nghe đến đây, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Trời ơi, như vậy cũng được, tinh linh của ta vẫn là một tiểu đáng yêu, con sâu trong bụng chủ nhân."
Sâu trong bụng? Là áo bông nhỏ ấm áp được không? Tinh linh được chủ nhân khen ngợi, trong lòng vô cùng đắc ý.
Tô Cẩn bắt đầu lục tìm trong phòng cái rương đựng đồ hồi môn của mình, chết tiệt! Quốc công phủ thật quá đáng?
Mình là đích nữ của Quốc công phủ, vậy mà đồ hồi môn chỉ có hai cái rương, còn chẳng có thứ gì đáng giá, đây không phải là đuổi đi ăn xin sao?
Nghĩ lại cũng trách nguyên chủ si tình, nhất quyết phải phá hỏng danh tiết của mình để bám chặt lấy Mặc Cảnh Hiên, nhà mẹ đẻ sớm đã coi mình là cái gai trong mắt, tiện thể gả mình đi cho rẻ tiền, còn tiết kiệm được một khoản hồi môn lớn.
Nghĩ lại thì tức giận cũng vô ích, trước tiên hãy cất cái rương và những thứ có giá trị trong nhà đi đã.
Nến, que lửa, đèn dầu còn có vải dầu, nón lá để ngủ ngoài trời đều phải mang theo.
Lưu đày phải đi qua rừng cây, đồi cát nhất định phải dự trữ một số quần áo vải bông mặc thoải mái, thoáng khí thấm mồ hôi mặc thoải mái, còn phải chuẩn bị một số áo bông dày, ban đêm hoặc thời tiết cực lạnh cần phải thay.
Lúc đầu còn nghĩ phải mang theo cái gì, nghĩ cái gì, bây giờ dứt khoát dọn sạch sẽ luôn, trong phòng chỉ còn lại một cái xác của Vương bà.
Tô Cẩn hơi do dự, bỏ mặc bà ta thì sợ cái tiểu thư vô não kia lại đến gây sự, phát hiện ra xác chết sẽ gây ra phiền phức, hay là mang theo luôn đi.
Lén mở cửa phòng, lại lẻn vào bếp trong phủ, bên trong thế mà còn có bánh bao nóng hổi, toàn bộ nhét vào nhà trong không gian, ở đó có thể bảo quản tươi, ăn lúc nào lấy lúc đó.
Trên bàn còn có bánh đậu xanh, bánh táo đỏ, bánh hoa quế, còn có bánh bao, bánh chẻo và bánh ngũ cốc, Tô Cẩn toàn bộ nhét vào không gian của mình.
Ngay cả nồi niêu xoong chảo bên trong, giá để đồ trên có cải thảo, củ cải, khoai tây, dưa chuột, trứng gà còn có nồi lớn trên bếp đều dọn vào không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất