Chương 40: Tỉnh lại
Trì Minh Nghiêu nói qua điện thoại xong, nhanh chóng vòng đến phía trước xe, mở cửa ngồi vào ghế lái, cố gắng bình tĩnh khởi động xe, nhấn ga, lái xe đi ra ngoài khoảng hai trăm mét. Nhìn thấy tài xế lái thay đang vội vã quay lại, anh mới dẫm phanh, mở cửa xe, một bên nhảy xuống xe một bên nói với tài xế: "Nhanh lên xe đi, đến bệnh viện!"
Tài xế chạy đến mức trán đầy mồ hôi, thở hổn hển hỏi: "Ngưng thở sao? Trước tiên hồi sức cho tim phổi đã!"
Trì Minh Nghiêu đã bị Lý Dương Kiêu dọa ngốc, nghe được tài xế nói như vậy mới phản ứng lại, anh lập tức mở cửa sau của xe, muốn ôm Lý Dương Kiêu ra ngoài.
"Tôi xem một chút." Người tài xế lái thay hiển nhiên kinh nghiệm phong phú hơn, ngăn lại động tác tiếp theo của Trì Minh Nghiêu, nửa người tiến vào trong xe, vươn tay thử kiểm tra hô hấp cùng mạch đập của Lý Dương Kiêu, nói: "Hô hấp cùng mạch đập vẫn còn, chỉ là tương đối mỏng manh. Ði, đi bệnh viện gần nhất, vẫn kịp!"
"Còn hô hấp sao?" Trì Minh Nghiêu vội vàng đi qua, duỗi một ngón tay để sát vào chóp mũi Lý Dương Kiêu.
Tuy rằng cực kỳ mỏng manh, nhưng vẫn còn hô hấp!
"Lên xe! Lái nhanh lên!" Trì Minh Nghiêu nghiêng mình lên xe.
Xe một đường lao nhanh.
Trì Minh Nghiêu cầm cổ tay Lý Dương Kiêu, cảm nhận được mạch đập mỏng manh đến nỗi như có như không của cậu, gấp đến độ mồ hôi lạnh đều chảy ròng ròng. Anh nghe lời tài xế nói, cẩn thận đỡ Lý Dương Kiêu, để đầu của cậu gối lên đùi mình, nghiêng người một chút, tay thường xuyên kiểm tra hô hấp.
Lộ trình không đến năm phút, lại dài giống như lái cả đời vậy. Vùng ngoại thành đèn đường sắp hàng mà phá lệ thưa thớt, mang theo ánh sáng màu cam đồng loạt lui về phía sau, thỉnh thoảng hiện lên tấm biển neon màu đỏ, giống như đèn báo động trên xe cứu thương biến hóa nhanh chóng, thoạt nhìn làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người.
Tất cả những ánh đèn vàng cam vụt qua nhanh chóng như sinh mệnh đang trôi đi, bởi vì không thể nắm bắt được mà tuyệt vọng vạn phần.
"Có thể lái nhanh hơn không?"
"Làm ơn nhanh lên!"
"Mau một chút, lái nhanh lên!"
Xe rốt cuộc ngừng ở cửa bệnh viện, mới vừa dừng lại, Trì Minh Nghiêu liền mở cửa xe, nhảy xuống, ôm Lý Dương Kiêu ra, chạy nhanh tiến vào đại sảnh bệnh viện.
Nhân viên làm công tác trực ban đang vừa ngáp vừa sửa sang lại tài liệu, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó bị cái liếc mắt lần này dọa cho tỉnh ngủ luôn.
Trì Minh Nghiêu một thân lệ khí, đôi mắt bởi vì uống rượu xong mà hơi phiếm hồng, nhìn qua tối tăm đến mức có chút đáng sợ, anh cau mày lớn tiếng nói: "Dị ứng cồn! Xin hỏi phải đi hướng nào, nhanh lên chút?!"
Trong lồng ngực Trì Minh Nghiêu, Lý Dương Kiêu dựa đầu vào trước ngực anh, tay vô lực rũ xuống, đôi môi trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào.
Vị bác sĩ trẻ tuổi trực ca nhanh chóng được gọi tới, bảo Trì Minh Nghiêu đặt Lý Dương Kiêu lên giường bệnh, mở mắt Lý Dương Kiêu để quan sát đồng tử, lại kiểm tra mạch đập cùng hô hấp của cậu, sau đó chỉ huy mấy người y tá đẩy Lý Dương Kiêu vào phòng cấp cứu.
Sau hơn hai năm, Lý Dương Kiêu lại lần nữa bởi vì uống rượu mà nhập viện, đầu tiên là tiến hành hồi sức tim phổi, sau đó rửa dạ dày, nôn đến mức trời đất tối tăm.
Sau hơn hai năm, Trì Minh Nghiêu cũng lần nữa đứng ở cửa phòng cấp cứu, nghe tiếng bước chân lộn xộn bên trong, cùng những âm thanh lạnh lẽo từ máy móc và các dụng cụ khác, bực bội mà một lần lại một lần sờ vào túi thuốc.
Anh nhớ tới lời Lý Dương Kiêu nói ở trong xe, tôi sẽ chết, tôi uống quá nhiều rồi, có thể sẽ chết mất...Giọng nói có chút run rẩy, mang theo khóc nức nở, nghe đáng thương như vậy, sao mà anh lại có thể nhẫn tâm tiếp tục làm được nhỉ? Cậu ấy nói mình có thể sẽ chết....Cậu ấy biết bản thân bị dị ứng cồn? Thế mà còn khăng khăng uống hai chai rượu kia? Còn nói tửu lượng bản thân rất tốt?!
—— cho nên, trong khoảnh khắc kia, cậu ấy là thật sự nghĩ tới muốn chết cho xong chuyện?!
Chết tiệt...Trì Minh Nghiêu nắm chặt tay, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận vô cớ, không rõ thực sự tức giận vì cái gì.
Hiện tại không phải đang đóng phim rồi sao? Không phải có mình hỗ trợ giải quyết Trần Thụy sao? Chẳng phải đây là phương hướng mà cậu ấy muốn đi hay sao? Còn muốn cái gì nữa?
Cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, một y tá đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của Trì Minh Nghiêu, sợ sệt đi tới nói, bệnh nhân đã rửa dạ dày, hiện đã ổn rồi.
Trì Minh Nghiêu gật đầu, thần kinh cãng chặt cả đêm rốt cuộc cũng giãn ra, mệt mỏi nói cảm ơn.
Y tá đưa một cái điện thoại qua cho anh, chỉ vào màn hình, nói: "Vẫn luôn kêu, chắc là có người lo lắng cậu ấy chăng? Có muốn nghe chút không?"
Trì Minh Nghiêu tiếp nhận di động, nhìn thoáng qua, lại là Tống Sưởng, anh trực tiếp ngắt luôn.
Bên kia rất nhanh đã nhắn tin tới: "Ở đâu? Về nhà chưa?"
Trì Minh Nghiêu tắt màn hình, di động rất nhanh lại rung một chút: "Dương Kiêu cậu nghĩ có đáng giá không? Cậu nghĩ tới cảm giác của ba mẹ cậu chưa?"
Trì Minh Nghiêu nhíu mày, vẫn mặc kệ.
Bác sĩ trực cũng đi ra, cởi bỏ khẩu trang, đi tới gần Trì Minh Nghiêu nói: "Anh là bạn của cậu ấy?"
Trì Minh Nghiêu gật đầu nói: "Coi là vậy đi."
"Ðây là đã uống bao nhiêu vậy? Người thường uống như vậy cũng còn chịu không nổi, huống chi cậu ấy còn dị ứng cồn, về sau ngàn vạn lần phải chú ý đấy, không được uống nhiều như thế nữa, lần này là gặp may mắn đấy, phát hiện sớm, có biết bao nhiêu người cứ như vậy mà ngủ thiếp đi rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa không?"
Trì Minh Nghiêu gật đầu nói: "Ừm, về sau sẽ không để cậu ấy uống nhiều như vậy nữa."
"Anh cũng uống không ít nhỉ?" Bác sĩ cau mày nói, "toàn là mùi rượu."
"Tôi vẫn ổn."
"Ðấy là còn chưa xảy ra chuyện gì đấy," bác sĩ lắc lắc đầu, chỉ vào bên phải nói: "Bên kia có nước uống đấy, anh tự mình rót đi. Nếu cậu ấy muốn uống nước," bác sĩ chỉ về hướng phòng bệnh, "thì lấy cho cậu ấy ít nước ấm."
Trì Minh Nghiêu đáp ứng nói "được", lại hỏi: "Có thể vào thăm không?"
"Ði đi, nhưng mà cậu ấy mới vừa rửa dạ dày, rất suy yếu, tốt nhất là đừng quấy rầy cậu ấy."
Trì Minh Nghiêu gật đầu, nói cảm ơn, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng chỉ có một y tá đang dọn dẹp lần cuối, nhìn thấy Trì Minh Nghiêu đi vào, cô tò mò liếc nhìn anh vài lần. Lý Dương Kiêu nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, vài sợi tóc ướt mồ hôi dán trên trán, Trì Minh Nghiêu đi tới, đưa tay giúp cậu vuốt gọn ra, lộ ra cái trán trơn bóng.
Trên mặt cậu còn vương dấu vết khóc hồi tối, chóp mũi hơi đỏ lên. Trong đầu Trì Minh Nghiêu đột nhiên lại hiện lên gương mặt tươi cười của Lý Dương Kiêu ở 《 trộm tâm 》, gương mặt tươi cười sinh động đến mức giống như có thể chiếu sáng toàn thế giới.
Anh cúi người, vươn tay vuốt hết tóc trên trán Lý Dương Kiêu lên, lộ ra gương mặt hoàn chỉnh, sau đó nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu.
Người cuối cùng ở lại dọn dẹp có lẽ là y tá thực tập, thao tác còn không quá thuần thục, sau khi toàn bộ đã làm xong, cô gái đi tới, duỗi tay xem xét nhiệt độ trên trán Lý Dương Kiêu, sau đó nói với Trì Minh Nghiêu: "Mấy ngày tới tĩnh dương dạ dày cẩn thận một chút, tốt nhất là ăn cháo gì đó thôi."
Trì Minh Nghiêu gật đầu, nói "được.".
Y tá nhỏ do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: "Anh là bạn trai cậu ấy sao?"
Trì Minh Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô gái: "Hả?"
Y tá nhỏ ngượng ngùng mà cười một cái, nói: "Không có gì."
"Có khăn lông có thể dùng được không?"
"A, có, tôi đi lấy." Y tá nhỏ rất nhanh rời đi, sau đó cầm một khăn lông màu tuyết trắng đưa cho Trì Minh Nghiêu.
Trì Minh Nghiêu vào WC, đến bồn rửa tay thấm ướt khăn, vắt kiệt nước, đẩy cửa đi vào trong phòng bệnh, lau mặt cho Lý Dương Kiêu, lau hết nước mắt còn vương trên mặt cậu đi, thời điểm lau sát đến đôi mắt, lông mi Lý Dương Kiêu khẽ động, nhưng rất mau đã an tĩnh lại.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Trì Minh Nghiêu tắt đèn trong phòng, ngồi ở trên giường nhỏ, trầm mặc mà nhìn đối diện Lý Dương Kiêu. Anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp được Lý Dương Kiêu, lúc ấy Lý Dương Kiêu hùng hổ đi xuống từ chiếc Xiali bị đâm, mắng xối xả vào mặt mình, lại nhớ tới hình ảnh Lý Dương Kiêu nhìn chiếc taxi, rồi không hề báo trước mà bật cười, lúc ấy anh còn thầm mắng trong lòng một câu "bệnh thần kinh."
Mới qua vài tháng mà Lý Dương Kiêu dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Có lẽ với cậu ấy mà nói, cứ ngây ngốc chẳng hay biết gì, kỳ thật còn tốt hơn là biết tin tức bản thân bị phong sát nhỉ? Ít nhất lúc ấy Lý Dương Kiêu, tuy rằng đã trải qua rất nhiều chuyện không tốt, nhưng vẫn còn khá hồn nhiên. Không giống như bây giờ, không gì đang buồn bằng dáng vẻ chết tâm.
Trì Minh Nghiêu không hiểu sao lại nhớ tới mẹ mình, trong những ngày bệnh tình nguy kịch, bà vẫn hứng thú bừng bừng mà quy hoạch phương hướng phát triển tiếp theo của Minh Thái, thẳng đến khi chú hai anh tiếp nhận toàn bộ công việc kinh doanh gia đình, hơn nữa hoàn toàn tổ chức lại đội ngũ thiết kế, bà ấy mới trở nên giống như một bệnh nhân chân chính, mỗi ngày uể oải không vui mà chờ chết.
Ðiều mà Lý Dương Kiêu muốn là gì? Diễn viên sao? Giống như Lương Tư Triết, mỗi ngày đều có vô số fans điện ảnh phát biểu dài dòng, bình luận điện ảnh, mỗi một cái thần thái, mỗi một động tác đều đem ra để phân tích kỹ năng diễn xuất của thần tượng?
Nếu là trường hợp đó, anh sẽ giúp cậu ấy đạt được nó, giống như năm đó anh đã đáp ứng mẹ mình.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên nghe có vẻ vô cùng chói tai, Trì Minh Nghiêu nhanh chóng tắt âm, sau đó đi ra ngoài bắt máy: "Đừng gọi nữa, cậu ấy ngủ rồi."
Bên kia qua một hồi lâu mới tiếp lời, nói: "Hai người ở cạnh nhau?"
Trì Minh Nghiêu đi đến bên cửa sổ, hỏi: "Cậu lấy thân phận gì thân hỏi những lời này?"
Bên kia lại trầm mặc vài giây, nói: "Cậu ấy uống rượu sao?"
"Trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã."
"....Bạn."
"Được, nếu đã là bạn", Trì Minh Nghiêu xoay người dựa vào cửa sổ, "vậy đừng ý đồ giúp cậu ấy quyết định, cậu ấy không cần."
"Nhưng cũng không thể...." Tống Sưởng vội vàng muốn nói cái gì, lại rất mau dừng lại, ấp a ấp úng mà tiếp một câu, "cậu ấy, cậu ấy về sau sẽ hối hận."
"Cậu ấy nếu làm theo lời cậu nói, cũng sẽ hối hận. Hai con đường, bất kể đi đường nào cũng sẽ hối hận. Cậu hẳn là nên có một kinh nghiệm sâu sắc về điều này."
"Hai người...."
"Tôi sẽ không để cậu ấy phải hối hận như vậy." Trì Minh Nghiêu nói xong câu này, liền cúp điện thoại.
Tống Sưởng cuối cùng cũng an tĩnh, cũng không gọi đến nữa, Trì Minh Nghiêu trở lại phòng, nằm trên giường nhỏ, chân thừa ra cả một ðoạn, nằm thế nào cũng thấy khó chịu.
Trằn trọc mãi cho đến khi trời bắt đầu sáng, Trì Minh Nghiêu vẫn chưa ngủ. Anh lại có chút muốn đua xe, đi lên ngọn núi lần trước, một hơi lái xe lên đỉnh núi rồi vọt xuống, ép tâm trạng bị nghẹn trong lòng tối nay xuống.
Nhưng Lý Dương Kiêu còn nằm ở chỗ này, anh không thể cứ thế mà đi được.
Quên đi, Trì Minh Nghiêu thở dài, ngồi dậy ngơ ngẩn một lúc mới xuống giường, mở cửa bước ra ngoài.
Mặt trời còn chưa mọc, không khí vẫn mát mẻ, Trì Minh Nghiêu đi vòng quanh ven đường hơn nửa giờ, lúc này mới cảm thấy đầu óc men say được gió thổi tan đi một ít.
Trên con đường nhỏ dẫn tới một chỗ làm phim điện ảnh nào đó, mấy cô gái ngồi ở ven đường, vừa ăn sáng vừa nói nói cười cười, bên cạnh đặt túi giấy dường như là được đặc biệt định chế, in hình cổ trang của một diễn viên. Các cô gái thấy Trì Minh Nghiêu đi tới, đều ngẩng đầu nhìn về phía anh, đại khái là coi anh là diễn viên không nổi danh, không kiêng nể gì mà dùng ánh mắt đánh giá anh. Chờ anh đi qua, còn trao đổi thảo luận một phen.
Trì Minh Nghiêu đi bộ một giờ mới quay lại, Lý Dương Kiêu vẫn hôn mê, hô hấp so tối hôm qua vững vàng rất nhiều, sắc mặt cũng không tái nhợt, nhưng nhìn môi có chút khô.
Trì Minh Nghiêu ngồi ở mép giýờng nhỏ một lát, nhìn thấy di động của Lý Dương Kiêu lại nhấp nháy, anh nghiêng người qua nhìn thử, thấy viết Từ Tuấn Chi, liền bắt máy.
Ðạo diễn đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Dương Kiêu, hôm nay hiếm khi đến trễ vậy, buổi sáng sắp xếp cảnh diễn cho cậu rồi, mấy giờ thì cậu đến?"
"Cậu ấy bệnh rồi", Trì Minh Nghiêu nói, "phát sốt, cảnh diễn hôm nay có thể rời đến ngày mai không?"
"....Trì tổng sao" nghe ra đầu dây bên này là Trì Minh Nghiêu, đạo diễn cho dù không quá tin tưởng, cũng một mực đáp ứng, "được được được, không thành vấn đề, Dương Kiêu hôm nay cứ an tâm dưỡng bệnh đi, tôi để cho toàn bộ điều phối thời gian một chút."
Cúp điện thoại, Trì Minh Nghiêu đặt điện thoại bên cạnh gối Lý Dương Kiêu, lại đi ra ngoài.
Lý Dương Kiêu hôn mê mãi đến 9 rưỡi mới tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy - trần nhà trắng tuyết, ống truyền nước ở một bên, lại thêm mùi thuốc sát trùng gay mũi, cậu lập tức phản ứng được đây là bệnh viện.
Ðầu đau muốn nứt ra, dạ dày không có gì nên cực kỳ khó chịu, cổ họng cũng khô đến mức không thể lên tiếng, Lý Dương Kiêu cố sức dùng khuỷu tay chống giường, nâng nửa người trên lên nhìn một chút —— Trì Minh Nghiêu không có ở đây, chắc là đã đi rồi, vì thế cậu lại nằm trở về.
Cậu hồi tưởng lại những chuyện phát sinh tối hôm qua một chút, phát hiện chính mình thế mà đều nhớ rõ —— uống hai chai rượu, tin nhắn của Tống Sưởng, còn có ghé vào trên vai Trì Minh Nghiêu khóc lớn một hồi. Sau đó, cảm thấy rất buồn ngủ, giống như bị bóng tối nuốt chửng vào, sau đó giống như tiến vào trường quay dưới mặt đất, có máy quay phim u ám ðối diện với mình, trên mặt đất là vết nước ướt sũng, còn có bảng đánh sáng lấp lánh, Giang Lãng ngồi ở phía sau màn hình trong góc, hướng về phía cậu cao giọng hô: "Trang điểm một chút, lát nữa thử lại lần nữa!"
Chuyện còn lại cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ lại bị rửa dạ dày, đem rượu vang đỏ uống vào lại nôn ra, khó chịu muốn chết đi sống lại.
—— điên rồi, tối hôm qua nhất định là điên rồi.
Trì Minh Nghiêu có lẽ bị mình dọa tới rồi nhỉ? Hẳn là sẽ không có hứng thú lại đi ngủ với một kẻ điên đâu? Vậy nếu như này, đến đây kết thúc rồi, kỳ thật cũng khá tốt.
Còn Tống Sưởng, tin nhắn mà cậu ấy gửi có nghĩa là....cậu ấy biết bản thân cậu là dựa vào bán đứng thân thể đổi lấy tài nguyên đi? Cậu ấy còn nói muốn đưa mình về nhà, nhưng mà nhà nào cơ?
Lý Dương Kiêu duỗi tay ở bên gối sờ soạng vài cái, lấy qua di động nhìn thử, chín rưỡi rồi!
Trong nháy mắt Lý Dương Kiêu phản xạ có điều kiện mà giật mình một cái, cả người tức khắc tỉnh táo lại —— muộn giờ rồi!
Cậu lập tức tìm số điện thoại của đạo diễn, gọi đi, đợi một hồi lâu cũng không thấy bắt máy —— đạo diễn khả năng đã bắt đầu quay, cũng đúng thôi, tiến trình quay của bộ phim truyền hình quá gấp rút, làm gì có thời gian mà chờ cậu. Vì thế cậu cúp điện thoại, tính toán chờ một lát lại gọi tiếp vậy.
Sau đó cậu đột nhiên nhớ tới lời nói của chính mình tối hôm qua, lúc ghé vào vai Trì Minh Nghiêu, đại khái là nói mình không muốn làm diễn viên, không muốn tiến vào giới giải trí nữa.....Nói linh tinh.
Mấy câu này cứ lâu lâu sẽ ở trong đầu đi dạo một vòng, tối hôm qua thế mà bị mình nói ra miệng luôn? Lại còn là nói cho Trì Minh Nghiêu nghe nữa chứ....Cậu thực sự đã nói ra điều đó sao?
Có đôi khi cậu thật sự muốn thử như vậy, chỉ tiếc.....cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua, đi đường lâu như vậy, cũng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước, ý nghĩ trốn đến thế ngoại đào nguyên sống bình yên...Ðại khái cũng chỉ có thể suy nghĩ mà thôi. Nếu không đóng phim, cậu còn có thể làm gì khác?
—— Chuyện của Trần Thụy đã giải quyết xong chưa?
—— Mấy người trong đoàn phim, hôm nay nhìn thấy cậu không đến, hẳn là sẽ càng thảo luận sôi nổi?
—— Tống Sưởng sẽ nghĩ như thế nào về cậu?
—— Trì Minh Nghiêu thì sao....anh ấy sẽ quay lại chứ?
Lý Dương Kiêu nâng cánh tay lên che mắt, cậu có chút không muốn tỉnh lại, sau một hồi say rượu, cục diện rối mù vẫn còn rối mù, còn đang chờ cậu xử lí từng cái, từng cái một.
Cậu dùng tay chống giường ngồi dậy, ngẩn ngơ trong chốc lát, tính toán đi rửa mặt, ăn sáng, buổi chiều sẽ đến đoàn phim tiếp tục diễn.
Nhưng cậu nhìn quanh bốn phía, lại cảm thấy đây là một khoảnh khắc đáng nhớ - mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất, khiến trận sống sót sau tai nạn này dường như có vẻ vô cùng yên bình, chỉ bản thân cậu mới biết đêm qua đã thăng trầm như thế nào.
Vì thế cậu cầm lấy di động, mở camera trước, khẩy khẩy tóc, tính chỉnh trang lại mặt mũi một chút, sau đó nâng cánh tay, làm bộ mắt lác—— cậu tính toán đem giờ khắc này chụp lại, đăng lên WeChat kỷ niệm một chút, thậm chí captions là gì cũng nghĩ xong rồi, sẽ là: "Không có tâm trạng ăn uống, nhân sinh thật nhiều chông gai."
Nhưng vừa định bấm nút chụp ảnh, cửa bị đẩy ra, Trì Minh Nghiêu bước vào, chứng kiến cái chớp mắt mấu chốt tạo ra những bức ảnh chụp mắt lác của Lý Dương Kiêu.
Tay Lý Dương Kiêu dừng lại trên không trung, hai mắt nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, có chút ngây người nhìn anh —— cậu không nghĩ Trì Minh Nghiêu sẽ quay lại, còn mang theo bữa sáng?
Trì Minh Nghiêu đi tới, một bàn tay cầm đi di động của cậu, một cái tay khác đặt bữa sáng vừa mua lên bàn ở đầu giường, vỗ vỗ gáy cậu, nói: "Lại làm mắt lác?"
"Hả?" Lý Dương Kiêu lấy lại tinh thần nói, "Ách, làm chơi thôi."
"Làm mắt lác nhiều sẽ dẫn đến bệnh tâm thần đấy", Trì Minh Nghiêu cầm di động của cậu, lui ra phía sau hai bước, nhắm vào cậu, nói, "nhìn sang đây đi, tôi giúp cậu chụp."
Lý Dương Kiêu gãi gãi tóc, không được tự nhiên mà nói: "Chụp cái gì..."
"Chụp cậu, không phải cậu vừa mới tự chụp còn gì."
"Tôi tùy tiện chơi tí thôi."
Trì Minh Nghiêu vẫn như cũ giơ di động về phía cậu: "Ðến đây đi, cười một cái."
"Cái gì....." Lý Dương Kiêu xua xua tay nói, "bỏ đi, bỏ đi, không chụp."
Trì Minh Nghiêu thúc giục nói: "Nhanh lên."
Lý Dương Kiêu lúc này mới ngửa ðầu, cười qua loa với ống kính, sau đó hỏi: "Được chưa?"
"Không được, cười giả như vậy, thế mà cũng làm diễn viên?"
Lý Dương Kiêu thở dài——vừa tỉnh lại, Trì Minh Nghiêu vẫn là thiếu gia chơi đùa không thay đổi kia. Cũng được, vậy thì cùng anh chơi đi.
Cậu đưa tay xoa xoa mặt, hướng về phía ống kính, nhếch miệng nở nụ cười một chút, thật giống như năm đó lúc quay "Trộm tâm", nụ cười rất tươi.
Một khắc kia vừa vặn có ánh mặt trời chiếu vào, chiếu vào mặt Lý Dương Kiêu, ánh mắt của cậu giống như hàm chứa ánh sáng, ý cười óng ánh.
Lý Dương Kiêu cười xán lạn đến mức khiến người ta bất ngờ, thế cho nên Trì Minh Nghiêu giật mình một chút, nhưng anh rất nhanh hoàn hồn, ấn chụp ảnh vài phát, đem thời gian một khắc này lưu lại.
Sau khi chụp xong, anh cũng không lập tức trả lại điện thoại cho Lý Dương Kiêu, mà cúi đầu điểm vài cái trên màn hình, không biết đang đùa nghịch cái gì.
"Ðược chưa? Trả di động cho tôi." Lý Dương Kiêu thu lại ý cười, lại trở về dáng vẻ ban đầu, nói thúc giục anh.
"Từ từ."
Lý Dương Kiêu đợi trong chốc lát, lại nói: "Ê, cầm di động của tôi làm cái gì thế?"
"Chờ chút, gấp cái gì, còn có phim người lớn chắc?"
"Có."
"Có thì có đi, ngủ cũng ngủ rồi, khóc cũng đã khóc, còn để ý chi tiết này làm gì."
Lý Dương Kiêu thấp giọng nói một tiếng "mẹ nó", cũng không định tiếp tục giận thiếu gia trước mắt làm gì, cậu xoay người kéo túi trên đầu giường ra: "Anh đi mua bữa sáng?"
Trì Minh Nghiêu rốt cuộc cũng đùa nghịch xong, đem điện thoại đặt trên giường: "Ừm, ăn cháo đi."
Tài xế chạy đến mức trán đầy mồ hôi, thở hổn hển hỏi: "Ngưng thở sao? Trước tiên hồi sức cho tim phổi đã!"
Trì Minh Nghiêu đã bị Lý Dương Kiêu dọa ngốc, nghe được tài xế nói như vậy mới phản ứng lại, anh lập tức mở cửa sau của xe, muốn ôm Lý Dương Kiêu ra ngoài.
"Tôi xem một chút." Người tài xế lái thay hiển nhiên kinh nghiệm phong phú hơn, ngăn lại động tác tiếp theo của Trì Minh Nghiêu, nửa người tiến vào trong xe, vươn tay thử kiểm tra hô hấp cùng mạch đập của Lý Dương Kiêu, nói: "Hô hấp cùng mạch đập vẫn còn, chỉ là tương đối mỏng manh. Ði, đi bệnh viện gần nhất, vẫn kịp!"
"Còn hô hấp sao?" Trì Minh Nghiêu vội vàng đi qua, duỗi một ngón tay để sát vào chóp mũi Lý Dương Kiêu.
Tuy rằng cực kỳ mỏng manh, nhưng vẫn còn hô hấp!
"Lên xe! Lái nhanh lên!" Trì Minh Nghiêu nghiêng mình lên xe.
Xe một đường lao nhanh.
Trì Minh Nghiêu cầm cổ tay Lý Dương Kiêu, cảm nhận được mạch đập mỏng manh đến nỗi như có như không của cậu, gấp đến độ mồ hôi lạnh đều chảy ròng ròng. Anh nghe lời tài xế nói, cẩn thận đỡ Lý Dương Kiêu, để đầu của cậu gối lên đùi mình, nghiêng người một chút, tay thường xuyên kiểm tra hô hấp.
Lộ trình không đến năm phút, lại dài giống như lái cả đời vậy. Vùng ngoại thành đèn đường sắp hàng mà phá lệ thưa thớt, mang theo ánh sáng màu cam đồng loạt lui về phía sau, thỉnh thoảng hiện lên tấm biển neon màu đỏ, giống như đèn báo động trên xe cứu thương biến hóa nhanh chóng, thoạt nhìn làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người.
Tất cả những ánh đèn vàng cam vụt qua nhanh chóng như sinh mệnh đang trôi đi, bởi vì không thể nắm bắt được mà tuyệt vọng vạn phần.
"Có thể lái nhanh hơn không?"
"Làm ơn nhanh lên!"
"Mau một chút, lái nhanh lên!"
Xe rốt cuộc ngừng ở cửa bệnh viện, mới vừa dừng lại, Trì Minh Nghiêu liền mở cửa xe, nhảy xuống, ôm Lý Dương Kiêu ra, chạy nhanh tiến vào đại sảnh bệnh viện.
Nhân viên làm công tác trực ban đang vừa ngáp vừa sửa sang lại tài liệu, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó bị cái liếc mắt lần này dọa cho tỉnh ngủ luôn.
Trì Minh Nghiêu một thân lệ khí, đôi mắt bởi vì uống rượu xong mà hơi phiếm hồng, nhìn qua tối tăm đến mức có chút đáng sợ, anh cau mày lớn tiếng nói: "Dị ứng cồn! Xin hỏi phải đi hướng nào, nhanh lên chút?!"
Trong lồng ngực Trì Minh Nghiêu, Lý Dương Kiêu dựa đầu vào trước ngực anh, tay vô lực rũ xuống, đôi môi trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào.
Vị bác sĩ trẻ tuổi trực ca nhanh chóng được gọi tới, bảo Trì Minh Nghiêu đặt Lý Dương Kiêu lên giường bệnh, mở mắt Lý Dương Kiêu để quan sát đồng tử, lại kiểm tra mạch đập cùng hô hấp của cậu, sau đó chỉ huy mấy người y tá đẩy Lý Dương Kiêu vào phòng cấp cứu.
Sau hơn hai năm, Lý Dương Kiêu lại lần nữa bởi vì uống rượu mà nhập viện, đầu tiên là tiến hành hồi sức tim phổi, sau đó rửa dạ dày, nôn đến mức trời đất tối tăm.
Sau hơn hai năm, Trì Minh Nghiêu cũng lần nữa đứng ở cửa phòng cấp cứu, nghe tiếng bước chân lộn xộn bên trong, cùng những âm thanh lạnh lẽo từ máy móc và các dụng cụ khác, bực bội mà một lần lại một lần sờ vào túi thuốc.
Anh nhớ tới lời Lý Dương Kiêu nói ở trong xe, tôi sẽ chết, tôi uống quá nhiều rồi, có thể sẽ chết mất...Giọng nói có chút run rẩy, mang theo khóc nức nở, nghe đáng thương như vậy, sao mà anh lại có thể nhẫn tâm tiếp tục làm được nhỉ? Cậu ấy nói mình có thể sẽ chết....Cậu ấy biết bản thân bị dị ứng cồn? Thế mà còn khăng khăng uống hai chai rượu kia? Còn nói tửu lượng bản thân rất tốt?!
—— cho nên, trong khoảnh khắc kia, cậu ấy là thật sự nghĩ tới muốn chết cho xong chuyện?!
Chết tiệt...Trì Minh Nghiêu nắm chặt tay, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận vô cớ, không rõ thực sự tức giận vì cái gì.
Hiện tại không phải đang đóng phim rồi sao? Không phải có mình hỗ trợ giải quyết Trần Thụy sao? Chẳng phải đây là phương hướng mà cậu ấy muốn đi hay sao? Còn muốn cái gì nữa?
Cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, một y tá đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của Trì Minh Nghiêu, sợ sệt đi tới nói, bệnh nhân đã rửa dạ dày, hiện đã ổn rồi.
Trì Minh Nghiêu gật đầu, thần kinh cãng chặt cả đêm rốt cuộc cũng giãn ra, mệt mỏi nói cảm ơn.
Y tá đưa một cái điện thoại qua cho anh, chỉ vào màn hình, nói: "Vẫn luôn kêu, chắc là có người lo lắng cậu ấy chăng? Có muốn nghe chút không?"
Trì Minh Nghiêu tiếp nhận di động, nhìn thoáng qua, lại là Tống Sưởng, anh trực tiếp ngắt luôn.
Bên kia rất nhanh đã nhắn tin tới: "Ở đâu? Về nhà chưa?"
Trì Minh Nghiêu tắt màn hình, di động rất nhanh lại rung một chút: "Dương Kiêu cậu nghĩ có đáng giá không? Cậu nghĩ tới cảm giác của ba mẹ cậu chưa?"
Trì Minh Nghiêu nhíu mày, vẫn mặc kệ.
Bác sĩ trực cũng đi ra, cởi bỏ khẩu trang, đi tới gần Trì Minh Nghiêu nói: "Anh là bạn của cậu ấy?"
Trì Minh Nghiêu gật đầu nói: "Coi là vậy đi."
"Ðây là đã uống bao nhiêu vậy? Người thường uống như vậy cũng còn chịu không nổi, huống chi cậu ấy còn dị ứng cồn, về sau ngàn vạn lần phải chú ý đấy, không được uống nhiều như thế nữa, lần này là gặp may mắn đấy, phát hiện sớm, có biết bao nhiêu người cứ như vậy mà ngủ thiếp đi rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa không?"
Trì Minh Nghiêu gật đầu nói: "Ừm, về sau sẽ không để cậu ấy uống nhiều như vậy nữa."
"Anh cũng uống không ít nhỉ?" Bác sĩ cau mày nói, "toàn là mùi rượu."
"Tôi vẫn ổn."
"Ðấy là còn chưa xảy ra chuyện gì đấy," bác sĩ lắc lắc đầu, chỉ vào bên phải nói: "Bên kia có nước uống đấy, anh tự mình rót đi. Nếu cậu ấy muốn uống nước," bác sĩ chỉ về hướng phòng bệnh, "thì lấy cho cậu ấy ít nước ấm."
Trì Minh Nghiêu đáp ứng nói "được", lại hỏi: "Có thể vào thăm không?"
"Ði đi, nhưng mà cậu ấy mới vừa rửa dạ dày, rất suy yếu, tốt nhất là đừng quấy rầy cậu ấy."
Trì Minh Nghiêu gật đầu, nói cảm ơn, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng chỉ có một y tá đang dọn dẹp lần cuối, nhìn thấy Trì Minh Nghiêu đi vào, cô tò mò liếc nhìn anh vài lần. Lý Dương Kiêu nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, vài sợi tóc ướt mồ hôi dán trên trán, Trì Minh Nghiêu đi tới, đưa tay giúp cậu vuốt gọn ra, lộ ra cái trán trơn bóng.
Trên mặt cậu còn vương dấu vết khóc hồi tối, chóp mũi hơi đỏ lên. Trong đầu Trì Minh Nghiêu đột nhiên lại hiện lên gương mặt tươi cười của Lý Dương Kiêu ở 《 trộm tâm 》, gương mặt tươi cười sinh động đến mức giống như có thể chiếu sáng toàn thế giới.
Anh cúi người, vươn tay vuốt hết tóc trên trán Lý Dương Kiêu lên, lộ ra gương mặt hoàn chỉnh, sau đó nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu.
Người cuối cùng ở lại dọn dẹp có lẽ là y tá thực tập, thao tác còn không quá thuần thục, sau khi toàn bộ đã làm xong, cô gái đi tới, duỗi tay xem xét nhiệt độ trên trán Lý Dương Kiêu, sau đó nói với Trì Minh Nghiêu: "Mấy ngày tới tĩnh dương dạ dày cẩn thận một chút, tốt nhất là ăn cháo gì đó thôi."
Trì Minh Nghiêu gật đầu, nói "được.".
Y tá nhỏ do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: "Anh là bạn trai cậu ấy sao?"
Trì Minh Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô gái: "Hả?"
Y tá nhỏ ngượng ngùng mà cười một cái, nói: "Không có gì."
"Có khăn lông có thể dùng được không?"
"A, có, tôi đi lấy." Y tá nhỏ rất nhanh rời đi, sau đó cầm một khăn lông màu tuyết trắng đưa cho Trì Minh Nghiêu.
Trì Minh Nghiêu vào WC, đến bồn rửa tay thấm ướt khăn, vắt kiệt nước, đẩy cửa đi vào trong phòng bệnh, lau mặt cho Lý Dương Kiêu, lau hết nước mắt còn vương trên mặt cậu đi, thời điểm lau sát đến đôi mắt, lông mi Lý Dương Kiêu khẽ động, nhưng rất mau đã an tĩnh lại.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Trì Minh Nghiêu tắt đèn trong phòng, ngồi ở trên giường nhỏ, trầm mặc mà nhìn đối diện Lý Dương Kiêu. Anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp được Lý Dương Kiêu, lúc ấy Lý Dương Kiêu hùng hổ đi xuống từ chiếc Xiali bị đâm, mắng xối xả vào mặt mình, lại nhớ tới hình ảnh Lý Dương Kiêu nhìn chiếc taxi, rồi không hề báo trước mà bật cười, lúc ấy anh còn thầm mắng trong lòng một câu "bệnh thần kinh."
Mới qua vài tháng mà Lý Dương Kiêu dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Có lẽ với cậu ấy mà nói, cứ ngây ngốc chẳng hay biết gì, kỳ thật còn tốt hơn là biết tin tức bản thân bị phong sát nhỉ? Ít nhất lúc ấy Lý Dương Kiêu, tuy rằng đã trải qua rất nhiều chuyện không tốt, nhưng vẫn còn khá hồn nhiên. Không giống như bây giờ, không gì đang buồn bằng dáng vẻ chết tâm.
Trì Minh Nghiêu không hiểu sao lại nhớ tới mẹ mình, trong những ngày bệnh tình nguy kịch, bà vẫn hứng thú bừng bừng mà quy hoạch phương hướng phát triển tiếp theo của Minh Thái, thẳng đến khi chú hai anh tiếp nhận toàn bộ công việc kinh doanh gia đình, hơn nữa hoàn toàn tổ chức lại đội ngũ thiết kế, bà ấy mới trở nên giống như một bệnh nhân chân chính, mỗi ngày uể oải không vui mà chờ chết.
Ðiều mà Lý Dương Kiêu muốn là gì? Diễn viên sao? Giống như Lương Tư Triết, mỗi ngày đều có vô số fans điện ảnh phát biểu dài dòng, bình luận điện ảnh, mỗi một cái thần thái, mỗi một động tác đều đem ra để phân tích kỹ năng diễn xuất của thần tượng?
Nếu là trường hợp đó, anh sẽ giúp cậu ấy đạt được nó, giống như năm đó anh đã đáp ứng mẹ mình.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên nghe có vẻ vô cùng chói tai, Trì Minh Nghiêu nhanh chóng tắt âm, sau đó đi ra ngoài bắt máy: "Đừng gọi nữa, cậu ấy ngủ rồi."
Bên kia qua một hồi lâu mới tiếp lời, nói: "Hai người ở cạnh nhau?"
Trì Minh Nghiêu đi đến bên cửa sổ, hỏi: "Cậu lấy thân phận gì thân hỏi những lời này?"
Bên kia lại trầm mặc vài giây, nói: "Cậu ấy uống rượu sao?"
"Trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã."
"....Bạn."
"Được, nếu đã là bạn", Trì Minh Nghiêu xoay người dựa vào cửa sổ, "vậy đừng ý đồ giúp cậu ấy quyết định, cậu ấy không cần."
"Nhưng cũng không thể...." Tống Sưởng vội vàng muốn nói cái gì, lại rất mau dừng lại, ấp a ấp úng mà tiếp một câu, "cậu ấy, cậu ấy về sau sẽ hối hận."
"Cậu ấy nếu làm theo lời cậu nói, cũng sẽ hối hận. Hai con đường, bất kể đi đường nào cũng sẽ hối hận. Cậu hẳn là nên có một kinh nghiệm sâu sắc về điều này."
"Hai người...."
"Tôi sẽ không để cậu ấy phải hối hận như vậy." Trì Minh Nghiêu nói xong câu này, liền cúp điện thoại.
Tống Sưởng cuối cùng cũng an tĩnh, cũng không gọi đến nữa, Trì Minh Nghiêu trở lại phòng, nằm trên giường nhỏ, chân thừa ra cả một ðoạn, nằm thế nào cũng thấy khó chịu.
Trằn trọc mãi cho đến khi trời bắt đầu sáng, Trì Minh Nghiêu vẫn chưa ngủ. Anh lại có chút muốn đua xe, đi lên ngọn núi lần trước, một hơi lái xe lên đỉnh núi rồi vọt xuống, ép tâm trạng bị nghẹn trong lòng tối nay xuống.
Nhưng Lý Dương Kiêu còn nằm ở chỗ này, anh không thể cứ thế mà đi được.
Quên đi, Trì Minh Nghiêu thở dài, ngồi dậy ngơ ngẩn một lúc mới xuống giường, mở cửa bước ra ngoài.
Mặt trời còn chưa mọc, không khí vẫn mát mẻ, Trì Minh Nghiêu đi vòng quanh ven đường hơn nửa giờ, lúc này mới cảm thấy đầu óc men say được gió thổi tan đi một ít.
Trên con đường nhỏ dẫn tới một chỗ làm phim điện ảnh nào đó, mấy cô gái ngồi ở ven đường, vừa ăn sáng vừa nói nói cười cười, bên cạnh đặt túi giấy dường như là được đặc biệt định chế, in hình cổ trang của một diễn viên. Các cô gái thấy Trì Minh Nghiêu đi tới, đều ngẩng đầu nhìn về phía anh, đại khái là coi anh là diễn viên không nổi danh, không kiêng nể gì mà dùng ánh mắt đánh giá anh. Chờ anh đi qua, còn trao đổi thảo luận một phen.
Trì Minh Nghiêu đi bộ một giờ mới quay lại, Lý Dương Kiêu vẫn hôn mê, hô hấp so tối hôm qua vững vàng rất nhiều, sắc mặt cũng không tái nhợt, nhưng nhìn môi có chút khô.
Trì Minh Nghiêu ngồi ở mép giýờng nhỏ một lát, nhìn thấy di động của Lý Dương Kiêu lại nhấp nháy, anh nghiêng người qua nhìn thử, thấy viết Từ Tuấn Chi, liền bắt máy.
Ðạo diễn đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Dương Kiêu, hôm nay hiếm khi đến trễ vậy, buổi sáng sắp xếp cảnh diễn cho cậu rồi, mấy giờ thì cậu đến?"
"Cậu ấy bệnh rồi", Trì Minh Nghiêu nói, "phát sốt, cảnh diễn hôm nay có thể rời đến ngày mai không?"
"....Trì tổng sao" nghe ra đầu dây bên này là Trì Minh Nghiêu, đạo diễn cho dù không quá tin tưởng, cũng một mực đáp ứng, "được được được, không thành vấn đề, Dương Kiêu hôm nay cứ an tâm dưỡng bệnh đi, tôi để cho toàn bộ điều phối thời gian một chút."
Cúp điện thoại, Trì Minh Nghiêu đặt điện thoại bên cạnh gối Lý Dương Kiêu, lại đi ra ngoài.
Lý Dương Kiêu hôn mê mãi đến 9 rưỡi mới tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy - trần nhà trắng tuyết, ống truyền nước ở một bên, lại thêm mùi thuốc sát trùng gay mũi, cậu lập tức phản ứng được đây là bệnh viện.
Ðầu đau muốn nứt ra, dạ dày không có gì nên cực kỳ khó chịu, cổ họng cũng khô đến mức không thể lên tiếng, Lý Dương Kiêu cố sức dùng khuỷu tay chống giường, nâng nửa người trên lên nhìn một chút —— Trì Minh Nghiêu không có ở đây, chắc là đã đi rồi, vì thế cậu lại nằm trở về.
Cậu hồi tưởng lại những chuyện phát sinh tối hôm qua một chút, phát hiện chính mình thế mà đều nhớ rõ —— uống hai chai rượu, tin nhắn của Tống Sưởng, còn có ghé vào trên vai Trì Minh Nghiêu khóc lớn một hồi. Sau đó, cảm thấy rất buồn ngủ, giống như bị bóng tối nuốt chửng vào, sau đó giống như tiến vào trường quay dưới mặt đất, có máy quay phim u ám ðối diện với mình, trên mặt đất là vết nước ướt sũng, còn có bảng đánh sáng lấp lánh, Giang Lãng ngồi ở phía sau màn hình trong góc, hướng về phía cậu cao giọng hô: "Trang điểm một chút, lát nữa thử lại lần nữa!"
Chuyện còn lại cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ lại bị rửa dạ dày, đem rượu vang đỏ uống vào lại nôn ra, khó chịu muốn chết đi sống lại.
—— điên rồi, tối hôm qua nhất định là điên rồi.
Trì Minh Nghiêu có lẽ bị mình dọa tới rồi nhỉ? Hẳn là sẽ không có hứng thú lại đi ngủ với một kẻ điên đâu? Vậy nếu như này, đến đây kết thúc rồi, kỳ thật cũng khá tốt.
Còn Tống Sưởng, tin nhắn mà cậu ấy gửi có nghĩa là....cậu ấy biết bản thân cậu là dựa vào bán đứng thân thể đổi lấy tài nguyên đi? Cậu ấy còn nói muốn đưa mình về nhà, nhưng mà nhà nào cơ?
Lý Dương Kiêu duỗi tay ở bên gối sờ soạng vài cái, lấy qua di động nhìn thử, chín rưỡi rồi!
Trong nháy mắt Lý Dương Kiêu phản xạ có điều kiện mà giật mình một cái, cả người tức khắc tỉnh táo lại —— muộn giờ rồi!
Cậu lập tức tìm số điện thoại của đạo diễn, gọi đi, đợi một hồi lâu cũng không thấy bắt máy —— đạo diễn khả năng đã bắt đầu quay, cũng đúng thôi, tiến trình quay của bộ phim truyền hình quá gấp rút, làm gì có thời gian mà chờ cậu. Vì thế cậu cúp điện thoại, tính toán chờ một lát lại gọi tiếp vậy.
Sau đó cậu đột nhiên nhớ tới lời nói của chính mình tối hôm qua, lúc ghé vào vai Trì Minh Nghiêu, đại khái là nói mình không muốn làm diễn viên, không muốn tiến vào giới giải trí nữa.....Nói linh tinh.
Mấy câu này cứ lâu lâu sẽ ở trong đầu đi dạo một vòng, tối hôm qua thế mà bị mình nói ra miệng luôn? Lại còn là nói cho Trì Minh Nghiêu nghe nữa chứ....Cậu thực sự đã nói ra điều đó sao?
Có đôi khi cậu thật sự muốn thử như vậy, chỉ tiếc.....cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua, đi đường lâu như vậy, cũng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước, ý nghĩ trốn đến thế ngoại đào nguyên sống bình yên...Ðại khái cũng chỉ có thể suy nghĩ mà thôi. Nếu không đóng phim, cậu còn có thể làm gì khác?
—— Chuyện của Trần Thụy đã giải quyết xong chưa?
—— Mấy người trong đoàn phim, hôm nay nhìn thấy cậu không đến, hẳn là sẽ càng thảo luận sôi nổi?
—— Tống Sưởng sẽ nghĩ như thế nào về cậu?
—— Trì Minh Nghiêu thì sao....anh ấy sẽ quay lại chứ?
Lý Dương Kiêu nâng cánh tay lên che mắt, cậu có chút không muốn tỉnh lại, sau một hồi say rượu, cục diện rối mù vẫn còn rối mù, còn đang chờ cậu xử lí từng cái, từng cái một.
Cậu dùng tay chống giường ngồi dậy, ngẩn ngơ trong chốc lát, tính toán đi rửa mặt, ăn sáng, buổi chiều sẽ đến đoàn phim tiếp tục diễn.
Nhưng cậu nhìn quanh bốn phía, lại cảm thấy đây là một khoảnh khắc đáng nhớ - mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất, khiến trận sống sót sau tai nạn này dường như có vẻ vô cùng yên bình, chỉ bản thân cậu mới biết đêm qua đã thăng trầm như thế nào.
Vì thế cậu cầm lấy di động, mở camera trước, khẩy khẩy tóc, tính chỉnh trang lại mặt mũi một chút, sau đó nâng cánh tay, làm bộ mắt lác—— cậu tính toán đem giờ khắc này chụp lại, đăng lên WeChat kỷ niệm một chút, thậm chí captions là gì cũng nghĩ xong rồi, sẽ là: "Không có tâm trạng ăn uống, nhân sinh thật nhiều chông gai."
Nhưng vừa định bấm nút chụp ảnh, cửa bị đẩy ra, Trì Minh Nghiêu bước vào, chứng kiến cái chớp mắt mấu chốt tạo ra những bức ảnh chụp mắt lác của Lý Dương Kiêu.
Tay Lý Dương Kiêu dừng lại trên không trung, hai mắt nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, có chút ngây người nhìn anh —— cậu không nghĩ Trì Minh Nghiêu sẽ quay lại, còn mang theo bữa sáng?
Trì Minh Nghiêu đi tới, một bàn tay cầm đi di động của cậu, một cái tay khác đặt bữa sáng vừa mua lên bàn ở đầu giường, vỗ vỗ gáy cậu, nói: "Lại làm mắt lác?"
"Hả?" Lý Dương Kiêu lấy lại tinh thần nói, "Ách, làm chơi thôi."
"Làm mắt lác nhiều sẽ dẫn đến bệnh tâm thần đấy", Trì Minh Nghiêu cầm di động của cậu, lui ra phía sau hai bước, nhắm vào cậu, nói, "nhìn sang đây đi, tôi giúp cậu chụp."
Lý Dương Kiêu gãi gãi tóc, không được tự nhiên mà nói: "Chụp cái gì..."
"Chụp cậu, không phải cậu vừa mới tự chụp còn gì."
"Tôi tùy tiện chơi tí thôi."
Trì Minh Nghiêu vẫn như cũ giơ di động về phía cậu: "Ðến đây đi, cười một cái."
"Cái gì....." Lý Dương Kiêu xua xua tay nói, "bỏ đi, bỏ đi, không chụp."
Trì Minh Nghiêu thúc giục nói: "Nhanh lên."
Lý Dương Kiêu lúc này mới ngửa ðầu, cười qua loa với ống kính, sau đó hỏi: "Được chưa?"
"Không được, cười giả như vậy, thế mà cũng làm diễn viên?"
Lý Dương Kiêu thở dài——vừa tỉnh lại, Trì Minh Nghiêu vẫn là thiếu gia chơi đùa không thay đổi kia. Cũng được, vậy thì cùng anh chơi đi.
Cậu đưa tay xoa xoa mặt, hướng về phía ống kính, nhếch miệng nở nụ cười một chút, thật giống như năm đó lúc quay "Trộm tâm", nụ cười rất tươi.
Một khắc kia vừa vặn có ánh mặt trời chiếu vào, chiếu vào mặt Lý Dương Kiêu, ánh mắt của cậu giống như hàm chứa ánh sáng, ý cười óng ánh.
Lý Dương Kiêu cười xán lạn đến mức khiến người ta bất ngờ, thế cho nên Trì Minh Nghiêu giật mình một chút, nhưng anh rất nhanh hoàn hồn, ấn chụp ảnh vài phát, đem thời gian một khắc này lưu lại.
Sau khi chụp xong, anh cũng không lập tức trả lại điện thoại cho Lý Dương Kiêu, mà cúi đầu điểm vài cái trên màn hình, không biết đang đùa nghịch cái gì.
"Ðược chưa? Trả di động cho tôi." Lý Dương Kiêu thu lại ý cười, lại trở về dáng vẻ ban đầu, nói thúc giục anh.
"Từ từ."
Lý Dương Kiêu đợi trong chốc lát, lại nói: "Ê, cầm di động của tôi làm cái gì thế?"
"Chờ chút, gấp cái gì, còn có phim người lớn chắc?"
"Có."
"Có thì có đi, ngủ cũng ngủ rồi, khóc cũng đã khóc, còn để ý chi tiết này làm gì."
Lý Dương Kiêu thấp giọng nói một tiếng "mẹ nó", cũng không định tiếp tục giận thiếu gia trước mắt làm gì, cậu xoay người kéo túi trên đầu giường ra: "Anh đi mua bữa sáng?"
Trì Minh Nghiêu rốt cuộc cũng đùa nghịch xong, đem điện thoại đặt trên giường: "Ừm, ăn cháo đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất