Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Chương 47: Trượt ván

Trước Sau
Xe ngừng trước địa điểm quay phim, hai người một trước một sau xuống xe.

Ðây là một tòa nhà văn phòng nằm ở ngoại ô thành phố, bởi vì bài trí quá mức đơn sơ, có vẻ chỉ nơi nào cần xuất hiện trong phim mới được tu sửa, cho nên cả tòa nhà có vẻ "bốn phía trong gió", trống trải vắng vẻ. Nhân viên đoàn làm phim có mặt từ sớm đang lắp đặt dụng cụ, còn có một số người lấy bữa sáng ngồi sang một bên ăn vừa nói chuyện.

Lúc Lý Dương Kiêu cùng Trì Minh Nghiêu đi tới, không ít người đều ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng thực mau lại đem ánh mắt chuyển hướng khác, giống như đó chỉ là một ánh mắt xuất hiện phổ thông mà thôi.

Lý Dương Kiêu có hơi không được tự nhiên cúi thấp đầu, dẫn Trì Minh Nghiêu đi đến phòng nghỉ nhỏ của mình —— có lẽ là bởi vì duyên cớ mang vốn vào đoàn, rõ ràng không có một chút tiếng tăm nào, nhưng đoàn phim vẫn là sắp xếp cho cậu một gian phòng nhỏ.

Nhưng ngoại trừ tình huống tạm thời thay đổi kịch bản cần ghi nhớ lời thoại, Lý Dương Kiêu cũng không thường xuyên ở phòng nghỉ, cậu thích đi ra ngoài xem người khác quay phim. Cho nên đại đa số thời gian, gian phòng này ngược lại bị một ít nhân viên công tác chiếm dụng, ví dụ như hiện tại, tiểu cô nương của tổ đạo cụ đang ngồi trong phòng đút thức ăn cho cục bông màu xám —— chính là chú cún mà Lý Dương Kiêu nuôi trong phim.

Thấy Lý Dương Kiêu đi vào, phía sau còn có Trì Minh Nghiêu-nhân vật trung tâm trong đề tài nói chuyện hai ngày nay đi theo, tiểu cô nương tức khắc giật mình một cái, đứng lên, lắp bắp mà nói: "Dương, Dương Kiêu ca, em đang cho cún ăn....Nó luôn thích chạy đến phòng của anh."

"Không sao đâu, em cứ ngồi đi," Lý Dương Kiêu cười với cô nhóc một chút, "hôm nay phân cảnh của nó khá nặng nhỉ."

"Em, em đi ra ngoài ngồi đây Dương Kiêu ca, Trì tổng, hai người tại đây nghỉ ngơi đi," tiểu cô nương hoảng loạn, cúi người vỗ vỗ đầu chú cún đang vùi đầu gặm xương, "đi thôi, đừng ăn!" Nói xong liền ôm chú cún chạy ra ngoài, chạy hai bước lại quay lại khom lưng đóng cửa lại.

"Hoảng cái gì chứ...." Lý Dương Kiêu một câu còn chưa nói xong, đã bị cửa chặn lại, cậu ðối với Trì Minh Nghiêu bất đắc dĩ mà cười cười, nói: "Xem ra là bị anh dọa."

Trì Minh Nghiêu ngồi vào trên sô pha, vắt chân hỏi cậu: "Làm sao thấy được là bị tôi dọa?"

"Mỗi ngày tôi đều nói chuyện với cô nhóc, cũng không đến mức bị tôi dọa sợ như thế." Lý Dương Kiêu nói xong, đi ra ngoài lấy bữa sáng.

Vừa ra khỏi cửa, đối mặt đụng phải Ngụy Lâm Lâm đang đi về phía phòng nghỉ khác, phía sau còn có năm sáu người đi theo. Ngụy Lâm Lâm cười rất sáng lạn, chào hỏi cậu: "Chào buổi sáng Dương Kiêu, đi đâu vậy?"

Lý Dương Kiêu cũng gật gật đầu với cô ta: "Chào buổi sáng, đi lấy bữa sáng."

"Nghe nói Trì tổng hôm nay cũng lại đây?"

"Ừm, ở phòng nghỉ."

Ngụy Lâm Lâm đi tới, cười nói: "Vậy tôi nhất định phải đi chào hỏi rồi, Dương Kiêu cậu giúp tôi mở cửa chút đi."

Lý Dương Kiêu đành phải xoay người, xoay tay nắm cửa xuống, đi vào nói với Trì Minh Nghiêu: "Ngụy Lâm Lâm tới."

Trì Minh Nghiêu đang lật kịch bản của Lý Dương Kiêu, nghe được thanh âm của cậu, ngẩng đầu lên.

Ngụy Lâm Lâm đi theo phía sau vào, trên tay có thêm hai phần bữa sáng —— vừa mới nhận lấy từ trong tay trợ lý, đặt lên bàn trước mặt Trì Minh Nghiêu, vẻ mặt tràn đầy cười nói: "Chào buổi sáng Trì thiếu, tôi tới đây đưa bữa sáng tới."

Ngụy Lâm Lâm nhân tình đặt quá đúng chỗ, biểu tình cũng đủ nhiệt tình, nhưng Lý Dương Kiêu vẫn thay cô ta đổ một phen mồ hôi lạnh —— đều nói đưa tay không đánh người mặt cười, nhưng Trì Minh Nghiêu người này luôn luôn không ra chiêu theo lẽ thường, bảo đảm sẽ lại nói ra cái gì không lưu tình cho xem.

Cậu mở miệng muốn hòa giải: "Tôi vừa muốn đi lấy bữa sáng....."

Trì Minh Nghiêu ngẩng đầu nhìn Ngụy Lâm Lâm, dựa vào lưng ghế sô pha, cười cười nói: "Thật khéo quá, tôi thật đúng là có chút đói bụng, ngồi xuống cùng nhau ăn." Lại quay mặt nhìn Lý Dương Kiêu nói, "Vừa lúc không cần lấy, lại đây ngồi....."

"Dương Kiêu mau ăn đi, tôi về phòng nghỉ của tôi, hôm qua không ngủ ngon mắt có chút sưng lên, phải tranh thủ thời gian bù đắp một chút. Trì thiếu nhớ lần sau phải mời tôi ăn cơm báo đáp bữa sáng này đấy nhé." Ngụy Lâm Lâm cười vỗ vỗ bả vai Lý Dương Kiêu, lại hướng về phía Trì Minh Nghiêu nháy mắt, "bữa sáng của đoàn làm phim một chút cũng không ngon, anh phải cảm ơn tôi, thật đấy."

Sau khi Ngụy Lâm Lâm đi, Lý Dương Kiêu nhìn hai phần bữa sáng trên bàn, nói với Trì Minh Nghiêu: "Anh cứ như vậy nhận lấy?......Đây vốn là Ngụy Lâm Lâm mua về tự mình ăn nhỉ."

Trì Minh Nghiêu cảm thấy chẳng sao cả mở bữa sáng ra: "Cho nên sao? Tôi phải từ chối chắc?"

Lý Dương Kiêu không biết nói cái gì, hiển nhiên là Trì Minh Nghiêu nhận bữa sáng, Ngụy Lâm Lâm sẽ vui vẻ hơn.

"Yên tâm đi, cô ta có trợ lý, không đói được." Trì Minh Nghiêu đặt cháo trước mặt Lý Dương Kiêu, "Thoạt nhìn so với cậu nấu thì ngon hơn nhiều."

Lý Dương Kiêu ngồi trước bàn, thất thần ăn cháo, trong chốc lát đã nghĩ, bữa sáng của đoàn làm phim cũng không khó ăn, lúc thì lại nghĩ, Ngụy Lâm Lâm làm sao có thể đưa bữa sáng tự nhiên như vậy?

Chuyên gia trang điểm hấp tấp tới trang điểm cho Lý Dương Kiêu, còn chưa vào cửa đã hô: "Dương Kiêu ca ca, hôm qua không gặp nên rất nhớ anh đó!"

Đi vào thì thấy Lý Dương Kiêu đang ngồi trước bàn ăn cháo, chuyên gia trang điểm đóng cửa lại, hạ thấp thanh âm nói đùa: "Mau nói ra, cậu cùng Trì tổng rốt cuộc là quan hệ gì thế!"



Lý Dương Kiêu sặc một ngụm cháo vào cổ họng: "Khụ khụ khụ....Khụ khụ..."

Chuyên gia trang điểm trước mắt này tên là Tiểu Lãng, là thuần 0, hay đùa giỡn, tính cách thẳng thắn, nhân duyên trong đoàn làm phim rất tốt. Lý Dương Kiêu cùng anh ta quan hệ luôn không tệ, chỉ là chưa bao giờ tiết lộ mình là chuyện gay, bình thường nói giỡn cũng đều dừng lại trong vòng giải trí mà thôi.

Có lẽ dây thần kinh nào đột nhiên chập, hoặc cũng có lẽ là đột nhiên phát hiện đồng loại nhất nên thời quá mức hưng phấn —— tóm lại lời này của Tiểu Lãng vừa nói ra, khiến Lý Dương Kiêu kinh hãi đến mức không nắm được thìa.

Lý Dương Kiêu vội vàng đưa cho anh ta một ánh mắt, ý bảo bên cạnh cậu có người.

Trì Minh Nghiêu ngồi trên sô pha một bên, đã rõ ràng nghe được lời này vào tai, lúc này chính diện không chút biểu tình nhìn nam nhân ăn mặc như con gà tây trước mắt mình.

Tiểu Lãng lần này quay đầu lại, cùng Trì Minh Nghiêu đụng phải, vô cùng khiếp sợ, nhất thời không dám thở luôn, run rẩy mãi mới nói được một câu: "Quên mang dụng cụ trang điểm rồi, tôi đi lấy." Sau đó nhanh chóng nhảy ra ngoài, bỏ chạy.

Trì Minh Nghiêu cười như không cười nhìn Lý Dương Kiêu hỏi: "Hắn vừa nói cái gì?"

Lý Dương Kiêu giả bộ ngốc: "Sao cơ? Tôi có nghe rõ đâu."

Trì Minh Nghiêu chậm rãi nói: "Lý Dương Kiêu, không nghĩ tới cậu ở trong đoàn làm phim chơi rất cởi mở nha."

Lý Dương Kiêu thầm nghĩ đây đều là tai bay vạ gió gì thế, cậu đem thìa bỏ vào trong bát, dựng thẳng ba ngón tay làm tư thế thề chỉ trời, bất đắc dĩ nói: "Ðó là suy luận của chính anh ta, không liên quan gì đến tôi."

Trì Minh Nghiêu nhìn cậu cười cười, không nói thêm gì.

Điện thoại đặt trên bàn rung một chút, Lý Dương Kiêu cúi đầu nhìn, Tiểu Lãng gửi tin nhắn tới, muốn cậu đến phòng trang điểm chung để trang điểm. Lý Dương Kiêu trả lời "được", đứng dậy vội vàng thu dọn bàn, thay quần áo xong, sau đó ra khỏi phòng.

Tiểu Lãng bày dụng cụ xong, chờ Lý Dương Kiêu ngồi xuống ghế, lập tức hỏi: "Trì tổng không nói gì chứ?"

"Không."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Kỳ thật câu nói kia của tôi cũng là khen Trì thiếu, đúng không?"

Lý Dương Kiêu bị Tiểu Lãng chọc cười, nói: "Ðúng vậy."

Tiểu Lãng khom lưng trang điểm cho cậu, hào hứng bừng bừng hỏi: "Thật sao? Có thật không?

"Thật sự cái gì." Lý Dương Kiêu liếc cậu ta trong gương một cái, "tôi chỉ nói là khen, những thứ khác đừng hỏi tôi."

"Đã biết, còn phải giữ bí mật đấy. Ôi, nhưng mà Dương Kiêu, cậu không nói thì lúc trước tôi thật đúng là không nhìn ra cậu là Gay, sao cậu không sớm nói.....Lại nói Trì thiếu thật đẹp trai, vừa rồi liếc mắt một cái dọa tôi sắp tiểu ra quần luôn," Tiểu Lãng vừa trang điểm cho cậu vừa nói không ngừng, "Anh ấy là Minh Thái nhị công tử đúng không?"

Lý Dương Kiêu hàm hồ mà "ừm" một tiếng, không nghĩ tiếp tục cái đề tài này nữa, liền chủ động hỏi: "Ngày hôm qua tôi không có tới, đạo diễn không tức giận chứ?"

"Cậu đã có Minh Thái nhị công tử chống lưng còn để ý đạo diễn tức giận hay không làm gì?"

Lý Dương Kiêu không hé răng.

Một lát sau, phỏng chừng là Tiểu Lãng cũng cảm thấy lời nói của mình không đúng lắm, lại nói: "Không có chuyện gì lớn, sau đó người điều phối đã điều chỉnh kế hoạch quay phim, đem phân cảnh Ngụy Lâm Lâm với thầy Miêu Vũ quay trước."

Lý Dương Kiêu quay đầu hỏi hắn: "Tạm thời mời Miêu lão sư đến cấp cứu sao?"

"Ðừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích," Tiểu Lãng nâng cằm của cậu, "Miêu lão sư cũng không có thông báo gì, lời thoại đều chuẩn bị trước, nói tới liền tới, rất thuận lợi."

Lý Dương Kiêu rũ mắt nói: "Cảm giác có chút có lỗi với người điều phối, đột nhiên thay đổi kế hoạch quay phim, phỏng chừng chắc phát điên."

"Không sao đâu...Ví dụ nhân vật nam chính như Từ Cảnh Diệp mà đột nhiên như vậy mới là vấn đề lớn, cậu là case nhỏ, sau đó quay thật tốt là được rồi."

Lý Dương Kiêu "ừm" một tiếng.

Trong phim, La Tử Minh là một tiểu thiếu gia đối với cái gì cũng không để ý, chuyên gia trang điểm ngay từ đầu đã định ra tạo hình cho cậu, trọng điểm chính là mái tóc —— muốn lộn xộn mang theo tinh xảo, tóc vểnh lên đều lộ ra một tia bất cần đời, quan trọng nhất là, phải thể hiện ra cảm giác thiếu niên ngây thơ của nhân vật.

Mỗi lần Tiểu Lãng làm tóc cho cậu, đều phải lải nhải ý tưởng thiết kế tạo hình này một lần, cuối cùng, còn nhìn thành phẩm Lý Dương Kiêu trong gương, đối với tay nghề của mình vô cùng tán thưởng.

Lý Dương Kiêu với mái tóc bất cần đời ra khỏi phòng, chưa đi được mấy bước, đã mơ hồ nghe được thanh âm của Trì Minh Nghiêu. Cậu ngẩng đầu nhìn một chút, Trì Minh Nghiêu đứng cách cậu không xa, cùng Từ Cảnh Diệp vừa tới nói chuyện phiếm.



Bọn họ quen nhau sao? Bước chân Lý Dương Kiêu dừng một chút.

Sau đó cậu nhìn thấy Từ Cảnh Diệp cúi đầu cười cười, bộ dáng hai người nói chuyện rất vui vẻ —— đang nói chuyện cái gì? Ý niệm này vừa xuất hiện, Lý Dương Kiêu lại rất nhanh phản ứng lại: Mình từ khi nào trở nên tràn đầy hiếu kì như vậy, điều này cũng có thể lây nhiễm sao?

Lý Dương Kiêu không dừng lại nhiều, cậu rất nhanh đi về phòng nghỉ, tìm một cửa hàng bánh ngọt trên điện thoại, ước chừng nhân số trong đoàn làm phim, đặt cho mọi người một phần đồ ngọt. Chuyện này trước đây cậu chưa từng làm qua, bởi vì không có tiền, cũng bởi vì cảm thấy quá lớn khua chiêng.

—— Nhưng chuyện xin nghỉ tạm thời cậu cũng chưa từng làm qua, là diễn viên, cậu biết chuyện này sẽ mang đến cho đoàn làm phim bao nhiêu phiền toái.

Lý Dương Kiêu nói không sai, hôm nay quay tất cả đều là một vài cảnh quay nhàm chán, ví dụ như La Tử Minh từ trên taxi nhảy xuống, hoảng hốt chạy về phía tòa nhà văn phòng, trong lúc thang máy sắp đóng lại, cậu một bước tiến vào, sau đó phát hiện lãnh đạo bộ phận đứng trước mắt...

Ví như lúc tan tầm, Lý Dương Kiêu đội mũ lưỡi trai lên, cầm ván trượt tựa vào bên cạnh bàn, trong khoảnh khắc ngâm nga nhảy lên ván trượt, cậu bắt gặp Triệu Khả Nghiên đứng bên cạnh một chiếc xe màu đen, trong xe có một người —— dĩ nhiên là luật sư bị cáo Quý Song Trì, hắn kéo cánh tay cô ngồi vào trong xe. Triệu Khả Nghiên ở trong văn phòng hoàn toàn là một bộ dáng cuồng công việc, nhưng ở trước mặt Quý Song Trì, cô lại giống như một cô gái tùy hứng...

Bọn họ trước đây quen nhau sao? La Tử Minh một chân dẫm lên ván trượt, một chân đạp trên mặt đất, nhìn chiếc xe kia khởi động, sau đó dưới chân cậu dùng sức mạnh mẽ, đạp ván trượt xẹt qua — cậu tính toán đuổi theo, nhìn xem bọn họ sẽ đi đâu, cậu không thích Triệu Khả Nghiên luôn so sánh cậu với nhân viên cũ, cậu muốn bắt lấy nhược điểm của cô...

Trước ống kính, Lý Dương Kiêu hoàn toàn là một thiếu niên kiệt ngạo bất tuân, không giống với sự ngây thơ không chút che dấu trong 《 trộm tâm 》, La Tử Minh giống như một tên côn đồ toàn thân có gai nhọn, cậu có một chút thông minh cùng một chút ý đồ xấu xa, bao bọc sự ngây thơ cùng trẻ con của mình.

Lý Dương Kiêu trượt ván không tệ, lúc đạo diễn hô "cut", cậu thậm chí còn làm nhảy một cái, sau đó lại trượt theo đường cũ trở về, nhảy khỏi ván trượt hỏi đạo diễn: "Ðạo diễn, đoạn vừa rồi được không?"

Ðạo diễn ra dấu OK, nói: "Khá tốt, qua."

Trợ lý đoàn làm phim đi qua đưa cho Lý Dương Kiêu một chai nước, nói: "Oa, Dương Kiêu ca, ván trượt ván đã chơi tốt như vậy rồi."

"Được không?" Lý Dương Kiêu thoạt nhìn tâm tình không tệ, cười nói, "Luyện hơn một tháng, nhưng mà cũng từng ngã rất thảm."

Thì ra đã tiến tổ hơn một tháng. Trì Minh Nghiêu nhìn Lý Dương Kiêu mà nghĩ vậy. Lúc bận rộn với dự án trước đó, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới Lý Dương Kiêu làm cái gì trong đoàn làm phim.

Lý Dương Kiêu mở nắp chai ra, uống vài ngụm, sau đó cầm chai đi tới nói với Trì Minh Nghiêu: "Xem rất nhàm chán phải không?

"Quay phim không phải đều như vậy còn gì, có cái ở quá trình quay mà không nhàm chán sao?"

"Ví dụ như giết người, đâm xe, nhảy cầu tự sát, treo dây thép nhảy lầu. Dù sao chính là những cảnh đối với diễn viên đặc biệt tra tấn", Lý Dương Kiêu nói đùa, "Thoạt nhìn đều rất thú vị."

"Cậu đã quay bao giờ chưa?"

"Cảnh nhảy cầu tôi đã quay qua."

Trì Minh Nghiêu nhìn cậu, nói: "Chưa xem qua."

"Hả?" Lý Dương Kiêu ngẩn ra một chút, "à, không có trong cái ổ cứng kia đâu, bộ phim đó về sau đã thay tôi bằng diễn viên khác, cho nên không không có phim trong ổ cứng."

"Phim gì vậy?"

"Một bộ phim võ thuật, " Lý Dương Kiêu đặt ván trượt bên chân, ngồi xuống, chuyển đề tài nói, "ôi, nói cho anh biết, đoàn làm phim chúng ta ngay cả chó cũng có thể trượt ván, Tiểu Trí," cậu hướng một nam sinh cách đó không xa gọi, "mang cún lại đây đi."

Nam sinh trong tổ đạo cụ dắt cún tới, nói: "Dương Kiêu, lúc thì quay cảnh trượt ván bóng than, người thuần hóa cún đã dạy gần hết rồi, lát nữa anh dắt nó đi hai vòng thử xem."

"Ðược." Lý Dương Kiêu đáp ứng, một tay đẩy tấm trượt, tay kia bế cún, để hai chân trước của nó dẫm lên ván trượt. Chú cún đẩy ván trượt vài bước, sau đó hai chân sau nhảy lên, vững vàng đứng trên ván trượt.

Lý Dương Kiêu khom người chạy theo vài bước, hai tay vẫn luôn để hờ sang một phía, tựa hồ là sợ nó ngã xuống.

Chú cún trượt được một khoảng trên ván trượt, tự nhảy xuống, phốc phốc chạy về phía trước. Ván trượt bị đè nặng bởi trọng lượng của nó và lật sang một bên.

Lý Dương Kiêu chạy đuổi theo cún, chạy xuống dưới lầu, mới dắt được cún trở về.

Lúc dắt cún trở về, cậu nhìn thấy Trì Minh Nghiêu đang trượt ván —— Trì Minh Nghiêu cũng làm một động tác nhảy lên, anh nhảy rất cao, thoạt nhìn hoàn toàn bất đồng với loại tân thủ học cấp tốc như cậu.

Ống quần của anh kéo đến mắt cá chân, trong nháy mắt khi nhảy lên, áo thun màu xám nhạt cũng thoáng nhấc lên, lộ ra một đoạn thắt lưng thon rắn chắc —— sau đó vững vàng đáp xuống đất, cực kỳ giống một thiếu niên hăng hái khí phách.

"Chơi tốt như vậy?" Lý Dương Kiêu đưa tay cởi bỏ mũ lưỡi trai, dắt chó đi về phía anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau