Chương 50: Cảnh quay
Cúp điện thoại, Lý Dương Kiêu một trận tâm viên ý mã*, nhìn chằm chằm kịch bản một hồi lâu, không nhìn vào một chữ nào.
心猿意马: tâm viên ý mã: ý nói tâm trí bất định, bị xáo động, bị ảnh hưởng bởi yếu tố ngoại cảnh.
Trì Minh Nghiêu sao lại đột nhiên gọi điện thoại tới? Nói gì mà trời mưa đột nhiên muốn biết cậu đang làm cái gì, cũng quá phạm quy đi... Cố tình cậu còn rất dính chiêu này, quả thực có chút phỉ nhổ chính mình không có tiền đồ!
Lý Dương Kiêu hít sâu một hơi, ngưng thần, ép buộc mình tiến vào trạng thái nhân vật.
Cảnh được quay tối nay có chút nguy hiểm, bởi vì có một cảnh va chạm xe cộ.
Các phân đoạn trong cốt truyện đã tiến vào bước ngoặt mấu chốt.
Trong kịch bản, sự kiện "một người vợ không oán không hận mà luôn chăm sóc người chồng nằm liệt giường 12 năm của mình", cách đây vài năm thông qua internet, đã gây quỹ được hơn trăm vạn để chữa trị cho người chồng bị liệt giường đó. Nhưng chỉ một tháng trước, một tin tức được xuất bản trên các phương tiện truyền thông đã thu hút sự chú ý của toàn xã hội - người chồng bị tê liệt trong hơn một thập kỷ đột nhiên qua đời bất thường, sau khi xác minh, nguyên nhân cái chết là do sự ngắt điện của máy thở.
Theo diễn biến của vụ án, người vợ từng khiến vô số người cảm động, nay lại trở thành nghi phạm lớn nhất, cũng bị truyền thông tiết lộ trong những tháng gần đây đã nhiều lần hẹn hò với một doanh nhân giàu có ở địa phương. Hình ảnh của người vợ được lan truyền rộng rãi trên mạng, người phụ nữ trong bức ảnh ở độ tuổi 40, trang điểm nhẹ nhàng, dấu vết của năm tháng cũng không che giấu được sự thật rằng khuôn mặt của cô ấy được bảo dưỡng khá tốt, điều này cũng trở thành điểm mấu chốt công kích nhất về đạo đức của cô ấy - một người phụ nữ chăm sóc người chồng bị liệt, hẳn là khuôn mặt phải đầy tang thương, trên mặt tràn đầy sự mệt mỏi, làm sao có thể là một nữ nhân phong vận như vậy được?
Nữ chính Triệu Khả Nghiên là luật sư bào chữa cho phía gia đình chồng, cùng với luật sư bào chữa cho phía vợ là Quý Song Trì, đồng thời tiến hành điều tra chứng cứ sau khi thụ lý vụ án. Mà theo điều tra tiến hành, hai người dần dần phát hiện, đối với việc người cha tử vong thì đứa con trai lạnh lùng một cách dị thường, trên người có hiềm nghi lớn hơn cả người mẹ.
Mà Lý Dương Kiêu vào vai La Tử Minh, luật sư thực tập, trong đêm mưa mấu chốt này, cùng "cậu con trai" 17 tuổi kia tiến hành một phen nói chuyện trọng yếu, hơn nữa còn tiến hành ghi âm toàn bộ quá trình.
Phân cảnh Lý Dương Kiêu quay tối nay chính là cảnh La Tử Minh từ trong nhà đương sự đi ra —— tay cậu cầm bút ghi âm, ở dưới lầu chờ Triệu Khả Nghiên, xa xa nhìn thấy xe của cô rẽ vào cửa chính, liền vội vàng chạy về phía trước, lại không ngờ xe của Quý Song Trì đang từ bên kia chạy tới. Quý Song Trì vội vàng chạy tới lập tức phanh gấp, nhưng vẫn làm cho La Tử Minh ngã ra đất, mà bút ghi âm trong tay La Tử Minh cũng bị ném lên cao, trong mưa rơi xuống đất vỡ nát...
Trước khi bắt đầu quay phim, Lý Dương Kiêu dưới sự trợ giúp của trợ lý đoàn làm phim mang theo đồ bảo hộ, sau đó đứng lên dậm chân thử, hỏi người bên cạnh: "Mang theo bảo vệ đầu gối có phải rất lộ hay không?"
Trợ lý đoàn phim nghiêng đầu nhìn một cái nói: "Không sao, không rõ ràng lắm."
Lý Dương Kiêu lại cúi xuống sửa sang lại quần jeans, để cho đồ bảo hộ được giấu kỹ hơn.
Thầy hướng dẫn động tác của đoàn làm phim đi tới, nói với Lý Dương Kiêu: "Không cần khẩn trương, lát nữa sẽ có tài xế chuyên nghiệp lái xe tới, tốc độ sẽ khống chế rất tốt, hẳn là sẽ không bị thương."
Lý Dương Kiêu cười cười nói: "Không sao, tôi không khẩn trương."
"Ừm, đừng khẩn trương, thân thể thả lỏng một chút, lúc tiếp xúc với xe, hai tay có thể đẩy đầu xe..."
Lý Dương Kiêu nghiêm túc nghe chỉ đạo động tác xong, gật gật đầu.
Mưa vẫn không ngớt đi chút nào, lúc Trì Minh Nghiêu đến địa điểm quay phim đã là hơn chín giờ. Anh tắt động cơ xe, nhoài người ra ghế sau cầm lấy chiếc ô màu đen, sau đó mở cửa xe, bật ô lên rồi đi xuống xe.
Những giọt nước mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đất, bắn tung tóe tạo thành vô số bọt nước nhỏ. Những lều trú mưa màu xám đậm dọc theo đường xếp thành hàng, nhân viên mặc áo mưa vội vàng chạy tới chạy lui trong khu vực quay phim tạm thời.
Trì Minh Nghiêu đi được một đoạn, có bảo an đi tới, bộ dáng muốn ngăn lại nhưng rồi lại không biết có nên ngăn cản hay không. Một bên có nhân viên nhận ra Trì Minh Nghiêu, nhiệt tình dẫn anh đến một cái lều trú mưa.
Trì Minh Nghiêu đứng yên, nhìn thấy trong một lều trú mưa cách đó vài mét, Lý Dương Kiêu đang đứng bên cạnh đạo diễn nghe hắn giảng giải cách diễn, vẻ mặt nhìn qua rất nghiêm túc, còn thỉnh thoảng nghiêng đầu trao đổi với đạo diễn một hai câu.
Lý Dương Kiêu nhuộm tóc xám bạc, mặc áo khoác màu xám nhạt đơn giản cùng quần jeans, dưới ánh đèn của đoàn làm phim càng thêm lạnh lùng. Trong màn mưa dày đặc, cậu hơi cau mày, không hiểu sao lại có loại khí chất không nhiễm bụi trần.
Đạo diễn cùng Lý Dương Kiêu nói xong, liền ngồi xuống phía sau mát theo dõi, Lý Dương Kiêu xoay người chạy đến phía sau biệt thự.
Lại thêm một lát, nhân viên công tác tất cả đều vào vị trí, đạo diễn cầm loa hô to "Bắt đầu".
Lý Dương Kiêu từ hành lang chạy ra, trong lòng ngực ôm một xấp tư liệu, trong tay nắm bút ghi âm. Cậu đứng dưới mái hiên vươn ra để tránh mưa, đôi mắt không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm chỗ cửa chính, trên mặt không thấy nôn nóng, ngược lại có một vẻ thiếu niên chờ đợi người trong lòng —— mà khí chất trong trẻo lạnh lùng vừa rồi đã hoàn toàn rút đi khỏi người cậu, cậu đã biến thành sinh viên 22 tuổi mới chớm nở mối tình đầu.
Bên ngoài tiểu khu vang lên một tiếng bóp còi ngắn ngủi, đèn xe chói lọi rọi tới, thần sắc trên mặt Lý Dương Kiêu cũng tựa hồ trong nháy mắt bị chùm ánh đèn này thắp sáng, cậu cắn môi, giơ cao một cánh tay hướng người trong xe vẫy tay hai cái, bộ dáng vui sướng nhảy nhót.
Sau đó cậu đặt xấp tài liệu trước ngực vào dưới áo khoác, tay phải nắm chặt máy ghi âm, cũng không chú ý tới phía bên phải cửa chính cũng vang lên tiếng bóp còi ngắn ngủi, mà chỉ nhìn chăm chú vào Triệu Khả Nghiên ở trong xe, không chút do dự đầu trần chạy dưới trời mưa to, nhanh chóng đi xuống vài bậc thang, rồi chạy về phía chiếc xe ô tô đang tới kia.
Ở bên phải cậu, một chiếc xe màu đen từ cửa phụ chạy tới, kèm theo một tiếng còi sắc bén là tiếng lốp xe ma sát mặt đất chói tai, Lý Dương Kiêu theo bản năng nghiêng người, hai tay bất ngờ không kịp đề phòng đẩy đầu xe, sau đó bị quán tính của xe vọt tới lui về phía sau vài bước, chật vật ngã xuống đất, bút ghi âm trong tay cậu cũng bị ném ra ngoài, tư liệu bảo vệ trong ngực rải đầy trên mặt đất.....
"Cut!" Đạo diễn hô to một tiếng, sau đó đi tới nói với tài xế trong xe: "Phanh quá nhanh rồi, xe lập tức ngừng như vậy, không được tự nhiên."
Lý Dương Kiêu được trợ lý đoàn phim kéo dậy từ trên mặt đất, tóc của cậu đã ướt đẫm, nước mưa theo ngọn tóc, dọc theo thái dương chảy xuống.
Đạo diễn đi tới nói: "Dương Kiêu vừa rồi đoạn trước va chạm xe diễn khá tốt, động tác lúc va chạm xe vẫn là có chút cứng đờ, chúng ta thử lại một lần, lại từ đoạn xe lái đến, đi thôi, chỉnh trang lại chút, không cần khẩn trương."
Lý Dương Kiêu đi theo trở về lều trú mưa, đi trên đường cậu thoáng khom lưng, nhìn đầu gối của mình nói: "Quần bị nước mưa dính ướt rồi, đồ bảo hộ nhìn rất lộ, tôi vẫn là bỏ ra thì hơn."
Đạo diễn quay đầu lại nhìn đầu gối cậu, nói: "Bỏ ra liệu đầu gối có chịu được không? Đừng bị thương."
"Không sao, lúc diễn sẽ là ngã ngửa ra, kỳ thật sẽ không đụng đến đầu gối." Lý Dương Kiêu nói, trở lại lều tìm ghế dựa ngồi xuống, sau đó xắn quần lên cởi đồ bảo hộ.
Trì Minh Nghiêu đứng ở phía sau cậu một khoảng, nhìn cậu.
Anh nhìn thấy Lý Dương Kiêu tháo đồ bảo hộ ra, liền nhíu mày: Bỏ ra như vậy, không muốn sống nữa sao?
Anh cũng không định đến quấy rầy Lý Dương Kiêu, chỉ là khoảnh khắc chiếc xe vừa rồi đụng vào cậu ấy, trái tim anh cơ hồ trong nháy mắt nhảy lên —— Lý Dương Kiêu lảo đảo cùng lui về phía sau đều chân thật như vậy, tùy thời đều có thể bị chiếc xe khẩn cấp phanh gấp kia đâm vào thật. Từ bị đụng đến lui về phía sau lại té ngã, ngắn ngủi mấy giây, phần nào là thật, vài phần là diễn ra? Người bình thường nặng nề ngã xuống làm sao có thể không đau chứ, nhưng Lý Dương Kiêu đứng lên từ trên mặt đất, lại không biểu hiện ra cảm xúc đau đớn nào, cậu ấy không phải rất sợ đau sao?
Chuyên gia trang điểm đã chỉnh trang cho Lý Dương Kiêu xong, cậu lại một lần nữa từ trên cầu thang lao xuống, lần này chiếc xe màu đen so với lần trước phanh chậm hơn một chút, Lý Dương Kiêu cơ hồ là bị xe đẩy lùi về phía sau vài bước, sau đó chật vật nghiêng người ngã xuống, tay chống xuống đất một chút.
Đạo diễn lại một lần hô "Cut".
"Ngại quá," Lý Dương Kiêu chống mặt đất đứng lên nói, "Lần này không tốt, lại làm lại một lần đi."
Trước sau tổng cộng diễn sáu lần. Mỗi lần ngã xuống đều là ngã thật.
Tới lần thứ tư, Lý Dương Kiêu đứng lên xoa xoa đầu gối, đạo diễn đề nghị cậu mang theo đồ bảo hộ, nhưng cậu lắc đầu cự tuyệt, nói đường viền hộ cụ quá rõ ràng, vẫn là không mang thì hơn.
Lần thứ sáu, Lý Dương Kiêu hai tay chống lên đầu xe, bị xe dẫn lui về phía sau vài bước, lại bởi vì quán tính bị ép lui vài bước, sau đó lảo đảo nặng nề ngã xuống đất.
Trên mặt đất, nước mưa bẩn bắn tung tóe lên áo sơ mi trắng và khuôn mặt cậu. Đèn xe chói lọi bao phủ cậu, cậu một tay chống mặt đất, tay còn lại nâng lên che mắt.
"Cut!" Đạo diễn nói, "Qua qua! Đặc biệt tốt!"
Lý Dương Kiêu được trợ lý đoàn phim đỡ đứng lên, xoa xoa thắt lưng té ngã, sau đó đi tới phía sau máy theo dõi, nhìn cảnh vừa mới quay xong, bộ dáng rất vui vẻ.
Tiểu Lãng chạy tới gọi Lý Dương Kiêu trang điểm, mắt thấy phía trước có một soái ca vai rộng chân dài vóc người bắt mắt, sau khi chạy tới muốn quay đầu lại nhìn chính diện thế nào, vừa quay đầu lại, hắn ngây ngẩn cả người —— đây không phải là vị Trì tổng kia sao? Sao không tới phía trước tìm Lý Dương Kiêu đi?
Xuất phát từ lòng tốt, hắn lắp bắp mà nói câu: "Dương, Dương Kiêu ở phía trước đóng phim, tôi bảo cậu ấy lại đây tìm ngài nha?"
Trì Minh Nghiêu lúc này mới thu hồi ánh mắt từ trên người Lý Dương Kiêu, nhìn lướt qua Tiểu Lãng —— Trí nhớ của anh không tệ, lập tức nhớ lại cách ăn mặc giống gà tây của người này cùng lời nói chấn động lúc xuất hiện lần trước.
"Không cần," Trì Minh Nghiêu nhàn nhạt nói, "đừng nói cho cậu ấy, quay xong hết rồi nói sau."
Tiểu Lãng gật đầu, vội vàng quay lại rời đi. Lúc hóa trang, hắn thế nhưng không dám lên tiếng nói chuyện với Lý Dương Kiêu, sợ mình không cẩn thận nói ra chuyện Trì Minh Nghiêu đứng ở phía sau —— tuy rằng hắn cũng không biết nói ra sẽ có hậu quả gì, nhưng nghĩ đến vẻ mặt Trì Minh Nghiêu, vẫn cảm thấy vẫn không nói là tốt nhất.
Lý Dương Kiêu chỉnh trang lại xong, lại quay tiếp cảnh thứ hai tối nay.
Xe còn dừng ở vị trí vừa rồi, chỉ là người trên xe đổi thành Từ Cảnh Diệp.
La Tử Minh ngồi trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt. Quý Song Trì từ trên xe đi xuống, cửa xe vừa ngã, bước nhanh tới "Bị thương không?"
"Không có mắt sao!" La Tử Minh nổi giận đùng đùng mắng, "Thiếu chút nữa xảy ra án mạng rồi biết không?! Đau chết đi được!"
Thấy Triệu Khả Nghiên chạy tới, cậu lập tức im lặng, nhanh chóng thay đổi thành bộ dáng đáng thương sắp khóc đến nơi rồi.
Rốt cuộc là thực tập sinh mình dẫn dắt, Triệu Khả Nghiên có chút đau lòng, cô bước nhanh xông lên, luống cuống tay chân kiểm tra vết thương của La Tử Minh: "Có chuyện gì không? Vết thương ở đâu? Có đau không?"
La Tử Minh mím môi, trong mắt toàn là nước mắt, nhìn Triệu Khả Nghiên: "Đau, chân đau muốn chết....Tôi có phải bị gãy xương rồi không?"
Nói xong, còn xắn ống quần của mình lên, lộ ra một đoạn bắp chân trắng đến phản quang.
"Này, anh xin lỗi tôi đi!" La Tử Minh nói với Quý Song Trì.
Quý Song Trì đã đi tới một bên, nhặt lên bút ghi âm bị ném đến tứ phân ngũ liệt, lại bị nước mưa hoàn toàn thấm ướt, quay đầu nhíu mày hỏi cậu: "Đây là chứng cứ cậu nói với Triệu Khả Nghiên?"
"Cô đã nói với anh ta?" La Tử Minh quay đầu chất vấn Triệu Khả Nghiên, "rõ ràng tôi ở trong điện thoại đã nói không được nói cho anh ta biết mà!"
"Quý Song Trì!" Triệu Khả Nghiên quay đầu lại nói, "Anh đụng cậu ấy bị thương rồi, mau xin lỗi đi. "
Quý Song Trì cầm bút ghi âm đi tới, nhìn La Tử Minh, lạnh mặt nói: "Đây là chứng cớ cậu nói? Cậu có biết nó quan trọng như thế nào không?"
La Tử Minh lập tức thay đổi sắc mặt, cậu đưa tay cướp bút ghi âm, miệng cứng rắn nói: "Nó là của tôi, anh quản tôi được chắc..."
Quý Song Trì xanh mặt: "Cậu có biết cái bút ghi âm này chứa một mạng người hay không?"
La Tử Minh tiếp tục mạnh miệng: "Vậy anh có biết vừa rồi anh đạp phanh chậm một chút nữa thôi thì hiện tại cũng đi một mạng người rồi không!"
......
Trong màn ảnh, Lý Dương Kiêu đem một loạt biến hóa biểu tình diễn giải vô cùng đúng chỗ —— từ lúc ban đầu tức giận với Quý Song Trì, đến làm nũng với Triệu Khả Nghiên, đến biết rõ phạm sai lầm nhưng vẫn cứng miệng như cũ, hoàn toàn khác biệt Lý Dương Kiêu đứng trong mưa lạnh lùng kia, chân chính trở thành tiểu thiếu gia liều lĩnh La Tử Minh.
Đạo diễn mới vừa nói "qua", trợ lý của Từ Cảnh Diệp cùng Ngụy Lâm Lâm lập tức bung dù cầm khăn lông xông tới, hộ tống nghệ sĩ nhà mình trở về phòng nghỉ.
Thợ chiếu sáng, nhiếp ảnh gia, người phụ trách đạo cụ và các nhân viên khác cũng nhanh chóng thu thập máy móc, vội vã trở lại lều trú mưa.
Lý Dương Kiêu ngồi trên mặt đất chống tay đứng lên, cậu khom lưng cúi xuống, muốn buông ống quần vừa mới xắn xuống.
Phấn đánh sáng chói mắt chiếu rọi bầm máu trên đùi đặc biệt rõ ràng, Lý Dương Kiêu nửa ngồi xuống, muốn xem có bị trầy xước da hay không.
Trời vẫn còn mưa, toàn thân cậu đã ướt đẫm. Nước mưa theo ngọn tóc, từng giọt từng giọt chảy xuống, có một giọt rơi vào trong mắt, cậu nâng mu bàn tay lên lau —— sau đó có một đạo bóng râm bao phủ xuống, đem tất cả nước mưa ùn ùn úp rơi xuống đều cách bên ngoài, tiếng tạch tạch đập vào ô, dường như đột nhiên trở nên đinh tai nhức óc.
Lý Dương Kiêu ngẩng đầu, bất thình lình đụng phải ánh mắt Trì Minh Nghiêu.
Trong nháy mắt đó, đại khái là loại cảm giác trái tim đập thình thịch lại xuất hiện, Lý Dương Kiêu giật mình một chút, lại rất nhanh phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn Trì Minh Nghiêu từ trên cao nhìn xuống hỏi "Tới khi nào vậy? "
Trì Minh Nghiêu không trả lời, chỉ vươn tay, vuốt mái tóc xám bạc ướt đẫm của Lý Dương Kiêu ra sau một chút, lộ ra cái trán trơn bóng của cậu. Lúc tay anh hạ xuống, đụng phải lỗ tai Lý Dương Kiêu.
Lý Dương Kiêu có một khắc thấy hoảng hốt, nhiệt độ không khí cũng không cao, nhưng lỗ tai cậu cơ hồ lập tức nóng lên, trong đầu cũng không hiểu sao nhảy ra một ý nghĩ: May mà sau đây không có cảnh quay nào nữa, nếu không với trạng thái này đại khái là không có cách nào diễn nổi.
心猿意马: tâm viên ý mã: ý nói tâm trí bất định, bị xáo động, bị ảnh hưởng bởi yếu tố ngoại cảnh.
Trì Minh Nghiêu sao lại đột nhiên gọi điện thoại tới? Nói gì mà trời mưa đột nhiên muốn biết cậu đang làm cái gì, cũng quá phạm quy đi... Cố tình cậu còn rất dính chiêu này, quả thực có chút phỉ nhổ chính mình không có tiền đồ!
Lý Dương Kiêu hít sâu một hơi, ngưng thần, ép buộc mình tiến vào trạng thái nhân vật.
Cảnh được quay tối nay có chút nguy hiểm, bởi vì có một cảnh va chạm xe cộ.
Các phân đoạn trong cốt truyện đã tiến vào bước ngoặt mấu chốt.
Trong kịch bản, sự kiện "một người vợ không oán không hận mà luôn chăm sóc người chồng nằm liệt giường 12 năm của mình", cách đây vài năm thông qua internet, đã gây quỹ được hơn trăm vạn để chữa trị cho người chồng bị liệt giường đó. Nhưng chỉ một tháng trước, một tin tức được xuất bản trên các phương tiện truyền thông đã thu hút sự chú ý của toàn xã hội - người chồng bị tê liệt trong hơn một thập kỷ đột nhiên qua đời bất thường, sau khi xác minh, nguyên nhân cái chết là do sự ngắt điện của máy thở.
Theo diễn biến của vụ án, người vợ từng khiến vô số người cảm động, nay lại trở thành nghi phạm lớn nhất, cũng bị truyền thông tiết lộ trong những tháng gần đây đã nhiều lần hẹn hò với một doanh nhân giàu có ở địa phương. Hình ảnh của người vợ được lan truyền rộng rãi trên mạng, người phụ nữ trong bức ảnh ở độ tuổi 40, trang điểm nhẹ nhàng, dấu vết của năm tháng cũng không che giấu được sự thật rằng khuôn mặt của cô ấy được bảo dưỡng khá tốt, điều này cũng trở thành điểm mấu chốt công kích nhất về đạo đức của cô ấy - một người phụ nữ chăm sóc người chồng bị liệt, hẳn là khuôn mặt phải đầy tang thương, trên mặt tràn đầy sự mệt mỏi, làm sao có thể là một nữ nhân phong vận như vậy được?
Nữ chính Triệu Khả Nghiên là luật sư bào chữa cho phía gia đình chồng, cùng với luật sư bào chữa cho phía vợ là Quý Song Trì, đồng thời tiến hành điều tra chứng cứ sau khi thụ lý vụ án. Mà theo điều tra tiến hành, hai người dần dần phát hiện, đối với việc người cha tử vong thì đứa con trai lạnh lùng một cách dị thường, trên người có hiềm nghi lớn hơn cả người mẹ.
Mà Lý Dương Kiêu vào vai La Tử Minh, luật sư thực tập, trong đêm mưa mấu chốt này, cùng "cậu con trai" 17 tuổi kia tiến hành một phen nói chuyện trọng yếu, hơn nữa còn tiến hành ghi âm toàn bộ quá trình.
Phân cảnh Lý Dương Kiêu quay tối nay chính là cảnh La Tử Minh từ trong nhà đương sự đi ra —— tay cậu cầm bút ghi âm, ở dưới lầu chờ Triệu Khả Nghiên, xa xa nhìn thấy xe của cô rẽ vào cửa chính, liền vội vàng chạy về phía trước, lại không ngờ xe của Quý Song Trì đang từ bên kia chạy tới. Quý Song Trì vội vàng chạy tới lập tức phanh gấp, nhưng vẫn làm cho La Tử Minh ngã ra đất, mà bút ghi âm trong tay La Tử Minh cũng bị ném lên cao, trong mưa rơi xuống đất vỡ nát...
Trước khi bắt đầu quay phim, Lý Dương Kiêu dưới sự trợ giúp của trợ lý đoàn làm phim mang theo đồ bảo hộ, sau đó đứng lên dậm chân thử, hỏi người bên cạnh: "Mang theo bảo vệ đầu gối có phải rất lộ hay không?"
Trợ lý đoàn phim nghiêng đầu nhìn một cái nói: "Không sao, không rõ ràng lắm."
Lý Dương Kiêu lại cúi xuống sửa sang lại quần jeans, để cho đồ bảo hộ được giấu kỹ hơn.
Thầy hướng dẫn động tác của đoàn làm phim đi tới, nói với Lý Dương Kiêu: "Không cần khẩn trương, lát nữa sẽ có tài xế chuyên nghiệp lái xe tới, tốc độ sẽ khống chế rất tốt, hẳn là sẽ không bị thương."
Lý Dương Kiêu cười cười nói: "Không sao, tôi không khẩn trương."
"Ừm, đừng khẩn trương, thân thể thả lỏng một chút, lúc tiếp xúc với xe, hai tay có thể đẩy đầu xe..."
Lý Dương Kiêu nghiêm túc nghe chỉ đạo động tác xong, gật gật đầu.
Mưa vẫn không ngớt đi chút nào, lúc Trì Minh Nghiêu đến địa điểm quay phim đã là hơn chín giờ. Anh tắt động cơ xe, nhoài người ra ghế sau cầm lấy chiếc ô màu đen, sau đó mở cửa xe, bật ô lên rồi đi xuống xe.
Những giọt nước mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đất, bắn tung tóe tạo thành vô số bọt nước nhỏ. Những lều trú mưa màu xám đậm dọc theo đường xếp thành hàng, nhân viên mặc áo mưa vội vàng chạy tới chạy lui trong khu vực quay phim tạm thời.
Trì Minh Nghiêu đi được một đoạn, có bảo an đi tới, bộ dáng muốn ngăn lại nhưng rồi lại không biết có nên ngăn cản hay không. Một bên có nhân viên nhận ra Trì Minh Nghiêu, nhiệt tình dẫn anh đến một cái lều trú mưa.
Trì Minh Nghiêu đứng yên, nhìn thấy trong một lều trú mưa cách đó vài mét, Lý Dương Kiêu đang đứng bên cạnh đạo diễn nghe hắn giảng giải cách diễn, vẻ mặt nhìn qua rất nghiêm túc, còn thỉnh thoảng nghiêng đầu trao đổi với đạo diễn một hai câu.
Lý Dương Kiêu nhuộm tóc xám bạc, mặc áo khoác màu xám nhạt đơn giản cùng quần jeans, dưới ánh đèn của đoàn làm phim càng thêm lạnh lùng. Trong màn mưa dày đặc, cậu hơi cau mày, không hiểu sao lại có loại khí chất không nhiễm bụi trần.
Đạo diễn cùng Lý Dương Kiêu nói xong, liền ngồi xuống phía sau mát theo dõi, Lý Dương Kiêu xoay người chạy đến phía sau biệt thự.
Lại thêm một lát, nhân viên công tác tất cả đều vào vị trí, đạo diễn cầm loa hô to "Bắt đầu".
Lý Dương Kiêu từ hành lang chạy ra, trong lòng ngực ôm một xấp tư liệu, trong tay nắm bút ghi âm. Cậu đứng dưới mái hiên vươn ra để tránh mưa, đôi mắt không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm chỗ cửa chính, trên mặt không thấy nôn nóng, ngược lại có một vẻ thiếu niên chờ đợi người trong lòng —— mà khí chất trong trẻo lạnh lùng vừa rồi đã hoàn toàn rút đi khỏi người cậu, cậu đã biến thành sinh viên 22 tuổi mới chớm nở mối tình đầu.
Bên ngoài tiểu khu vang lên một tiếng bóp còi ngắn ngủi, đèn xe chói lọi rọi tới, thần sắc trên mặt Lý Dương Kiêu cũng tựa hồ trong nháy mắt bị chùm ánh đèn này thắp sáng, cậu cắn môi, giơ cao một cánh tay hướng người trong xe vẫy tay hai cái, bộ dáng vui sướng nhảy nhót.
Sau đó cậu đặt xấp tài liệu trước ngực vào dưới áo khoác, tay phải nắm chặt máy ghi âm, cũng không chú ý tới phía bên phải cửa chính cũng vang lên tiếng bóp còi ngắn ngủi, mà chỉ nhìn chăm chú vào Triệu Khả Nghiên ở trong xe, không chút do dự đầu trần chạy dưới trời mưa to, nhanh chóng đi xuống vài bậc thang, rồi chạy về phía chiếc xe ô tô đang tới kia.
Ở bên phải cậu, một chiếc xe màu đen từ cửa phụ chạy tới, kèm theo một tiếng còi sắc bén là tiếng lốp xe ma sát mặt đất chói tai, Lý Dương Kiêu theo bản năng nghiêng người, hai tay bất ngờ không kịp đề phòng đẩy đầu xe, sau đó bị quán tính của xe vọt tới lui về phía sau vài bước, chật vật ngã xuống đất, bút ghi âm trong tay cậu cũng bị ném ra ngoài, tư liệu bảo vệ trong ngực rải đầy trên mặt đất.....
"Cut!" Đạo diễn hô to một tiếng, sau đó đi tới nói với tài xế trong xe: "Phanh quá nhanh rồi, xe lập tức ngừng như vậy, không được tự nhiên."
Lý Dương Kiêu được trợ lý đoàn phim kéo dậy từ trên mặt đất, tóc của cậu đã ướt đẫm, nước mưa theo ngọn tóc, dọc theo thái dương chảy xuống.
Đạo diễn đi tới nói: "Dương Kiêu vừa rồi đoạn trước va chạm xe diễn khá tốt, động tác lúc va chạm xe vẫn là có chút cứng đờ, chúng ta thử lại một lần, lại từ đoạn xe lái đến, đi thôi, chỉnh trang lại chút, không cần khẩn trương."
Lý Dương Kiêu đi theo trở về lều trú mưa, đi trên đường cậu thoáng khom lưng, nhìn đầu gối của mình nói: "Quần bị nước mưa dính ướt rồi, đồ bảo hộ nhìn rất lộ, tôi vẫn là bỏ ra thì hơn."
Đạo diễn quay đầu lại nhìn đầu gối cậu, nói: "Bỏ ra liệu đầu gối có chịu được không? Đừng bị thương."
"Không sao, lúc diễn sẽ là ngã ngửa ra, kỳ thật sẽ không đụng đến đầu gối." Lý Dương Kiêu nói, trở lại lều tìm ghế dựa ngồi xuống, sau đó xắn quần lên cởi đồ bảo hộ.
Trì Minh Nghiêu đứng ở phía sau cậu một khoảng, nhìn cậu.
Anh nhìn thấy Lý Dương Kiêu tháo đồ bảo hộ ra, liền nhíu mày: Bỏ ra như vậy, không muốn sống nữa sao?
Anh cũng không định đến quấy rầy Lý Dương Kiêu, chỉ là khoảnh khắc chiếc xe vừa rồi đụng vào cậu ấy, trái tim anh cơ hồ trong nháy mắt nhảy lên —— Lý Dương Kiêu lảo đảo cùng lui về phía sau đều chân thật như vậy, tùy thời đều có thể bị chiếc xe khẩn cấp phanh gấp kia đâm vào thật. Từ bị đụng đến lui về phía sau lại té ngã, ngắn ngủi mấy giây, phần nào là thật, vài phần là diễn ra? Người bình thường nặng nề ngã xuống làm sao có thể không đau chứ, nhưng Lý Dương Kiêu đứng lên từ trên mặt đất, lại không biểu hiện ra cảm xúc đau đớn nào, cậu ấy không phải rất sợ đau sao?
Chuyên gia trang điểm đã chỉnh trang cho Lý Dương Kiêu xong, cậu lại một lần nữa từ trên cầu thang lao xuống, lần này chiếc xe màu đen so với lần trước phanh chậm hơn một chút, Lý Dương Kiêu cơ hồ là bị xe đẩy lùi về phía sau vài bước, sau đó chật vật nghiêng người ngã xuống, tay chống xuống đất một chút.
Đạo diễn lại một lần hô "Cut".
"Ngại quá," Lý Dương Kiêu chống mặt đất đứng lên nói, "Lần này không tốt, lại làm lại một lần đi."
Trước sau tổng cộng diễn sáu lần. Mỗi lần ngã xuống đều là ngã thật.
Tới lần thứ tư, Lý Dương Kiêu đứng lên xoa xoa đầu gối, đạo diễn đề nghị cậu mang theo đồ bảo hộ, nhưng cậu lắc đầu cự tuyệt, nói đường viền hộ cụ quá rõ ràng, vẫn là không mang thì hơn.
Lần thứ sáu, Lý Dương Kiêu hai tay chống lên đầu xe, bị xe dẫn lui về phía sau vài bước, lại bởi vì quán tính bị ép lui vài bước, sau đó lảo đảo nặng nề ngã xuống đất.
Trên mặt đất, nước mưa bẩn bắn tung tóe lên áo sơ mi trắng và khuôn mặt cậu. Đèn xe chói lọi bao phủ cậu, cậu một tay chống mặt đất, tay còn lại nâng lên che mắt.
"Cut!" Đạo diễn nói, "Qua qua! Đặc biệt tốt!"
Lý Dương Kiêu được trợ lý đoàn phim đỡ đứng lên, xoa xoa thắt lưng té ngã, sau đó đi tới phía sau máy theo dõi, nhìn cảnh vừa mới quay xong, bộ dáng rất vui vẻ.
Tiểu Lãng chạy tới gọi Lý Dương Kiêu trang điểm, mắt thấy phía trước có một soái ca vai rộng chân dài vóc người bắt mắt, sau khi chạy tới muốn quay đầu lại nhìn chính diện thế nào, vừa quay đầu lại, hắn ngây ngẩn cả người —— đây không phải là vị Trì tổng kia sao? Sao không tới phía trước tìm Lý Dương Kiêu đi?
Xuất phát từ lòng tốt, hắn lắp bắp mà nói câu: "Dương, Dương Kiêu ở phía trước đóng phim, tôi bảo cậu ấy lại đây tìm ngài nha?"
Trì Minh Nghiêu lúc này mới thu hồi ánh mắt từ trên người Lý Dương Kiêu, nhìn lướt qua Tiểu Lãng —— Trí nhớ của anh không tệ, lập tức nhớ lại cách ăn mặc giống gà tây của người này cùng lời nói chấn động lúc xuất hiện lần trước.
"Không cần," Trì Minh Nghiêu nhàn nhạt nói, "đừng nói cho cậu ấy, quay xong hết rồi nói sau."
Tiểu Lãng gật đầu, vội vàng quay lại rời đi. Lúc hóa trang, hắn thế nhưng không dám lên tiếng nói chuyện với Lý Dương Kiêu, sợ mình không cẩn thận nói ra chuyện Trì Minh Nghiêu đứng ở phía sau —— tuy rằng hắn cũng không biết nói ra sẽ có hậu quả gì, nhưng nghĩ đến vẻ mặt Trì Minh Nghiêu, vẫn cảm thấy vẫn không nói là tốt nhất.
Lý Dương Kiêu chỉnh trang lại xong, lại quay tiếp cảnh thứ hai tối nay.
Xe còn dừng ở vị trí vừa rồi, chỉ là người trên xe đổi thành Từ Cảnh Diệp.
La Tử Minh ngồi trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt. Quý Song Trì từ trên xe đi xuống, cửa xe vừa ngã, bước nhanh tới "Bị thương không?"
"Không có mắt sao!" La Tử Minh nổi giận đùng đùng mắng, "Thiếu chút nữa xảy ra án mạng rồi biết không?! Đau chết đi được!"
Thấy Triệu Khả Nghiên chạy tới, cậu lập tức im lặng, nhanh chóng thay đổi thành bộ dáng đáng thương sắp khóc đến nơi rồi.
Rốt cuộc là thực tập sinh mình dẫn dắt, Triệu Khả Nghiên có chút đau lòng, cô bước nhanh xông lên, luống cuống tay chân kiểm tra vết thương của La Tử Minh: "Có chuyện gì không? Vết thương ở đâu? Có đau không?"
La Tử Minh mím môi, trong mắt toàn là nước mắt, nhìn Triệu Khả Nghiên: "Đau, chân đau muốn chết....Tôi có phải bị gãy xương rồi không?"
Nói xong, còn xắn ống quần của mình lên, lộ ra một đoạn bắp chân trắng đến phản quang.
"Này, anh xin lỗi tôi đi!" La Tử Minh nói với Quý Song Trì.
Quý Song Trì đã đi tới một bên, nhặt lên bút ghi âm bị ném đến tứ phân ngũ liệt, lại bị nước mưa hoàn toàn thấm ướt, quay đầu nhíu mày hỏi cậu: "Đây là chứng cứ cậu nói với Triệu Khả Nghiên?"
"Cô đã nói với anh ta?" La Tử Minh quay đầu chất vấn Triệu Khả Nghiên, "rõ ràng tôi ở trong điện thoại đã nói không được nói cho anh ta biết mà!"
"Quý Song Trì!" Triệu Khả Nghiên quay đầu lại nói, "Anh đụng cậu ấy bị thương rồi, mau xin lỗi đi. "
Quý Song Trì cầm bút ghi âm đi tới, nhìn La Tử Minh, lạnh mặt nói: "Đây là chứng cớ cậu nói? Cậu có biết nó quan trọng như thế nào không?"
La Tử Minh lập tức thay đổi sắc mặt, cậu đưa tay cướp bút ghi âm, miệng cứng rắn nói: "Nó là của tôi, anh quản tôi được chắc..."
Quý Song Trì xanh mặt: "Cậu có biết cái bút ghi âm này chứa một mạng người hay không?"
La Tử Minh tiếp tục mạnh miệng: "Vậy anh có biết vừa rồi anh đạp phanh chậm một chút nữa thôi thì hiện tại cũng đi một mạng người rồi không!"
......
Trong màn ảnh, Lý Dương Kiêu đem một loạt biến hóa biểu tình diễn giải vô cùng đúng chỗ —— từ lúc ban đầu tức giận với Quý Song Trì, đến làm nũng với Triệu Khả Nghiên, đến biết rõ phạm sai lầm nhưng vẫn cứng miệng như cũ, hoàn toàn khác biệt Lý Dương Kiêu đứng trong mưa lạnh lùng kia, chân chính trở thành tiểu thiếu gia liều lĩnh La Tử Minh.
Đạo diễn mới vừa nói "qua", trợ lý của Từ Cảnh Diệp cùng Ngụy Lâm Lâm lập tức bung dù cầm khăn lông xông tới, hộ tống nghệ sĩ nhà mình trở về phòng nghỉ.
Thợ chiếu sáng, nhiếp ảnh gia, người phụ trách đạo cụ và các nhân viên khác cũng nhanh chóng thu thập máy móc, vội vã trở lại lều trú mưa.
Lý Dương Kiêu ngồi trên mặt đất chống tay đứng lên, cậu khom lưng cúi xuống, muốn buông ống quần vừa mới xắn xuống.
Phấn đánh sáng chói mắt chiếu rọi bầm máu trên đùi đặc biệt rõ ràng, Lý Dương Kiêu nửa ngồi xuống, muốn xem có bị trầy xước da hay không.
Trời vẫn còn mưa, toàn thân cậu đã ướt đẫm. Nước mưa theo ngọn tóc, từng giọt từng giọt chảy xuống, có một giọt rơi vào trong mắt, cậu nâng mu bàn tay lên lau —— sau đó có một đạo bóng râm bao phủ xuống, đem tất cả nước mưa ùn ùn úp rơi xuống đều cách bên ngoài, tiếng tạch tạch đập vào ô, dường như đột nhiên trở nên đinh tai nhức óc.
Lý Dương Kiêu ngẩng đầu, bất thình lình đụng phải ánh mắt Trì Minh Nghiêu.
Trong nháy mắt đó, đại khái là loại cảm giác trái tim đập thình thịch lại xuất hiện, Lý Dương Kiêu giật mình một chút, lại rất nhanh phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn Trì Minh Nghiêu từ trên cao nhìn xuống hỏi "Tới khi nào vậy? "
Trì Minh Nghiêu không trả lời, chỉ vươn tay, vuốt mái tóc xám bạc ướt đẫm của Lý Dương Kiêu ra sau một chút, lộ ra cái trán trơn bóng của cậu. Lúc tay anh hạ xuống, đụng phải lỗ tai Lý Dương Kiêu.
Lý Dương Kiêu có một khắc thấy hoảng hốt, nhiệt độ không khí cũng không cao, nhưng lỗ tai cậu cơ hồ lập tức nóng lên, trong đầu cũng không hiểu sao nhảy ra một ý nghĩ: May mà sau đây không có cảnh quay nào nữa, nếu không với trạng thái này đại khái là không có cách nào diễn nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất