Y Phi Kinh Thế – Mị Vương Sủng Thê – Quỷ Y Hoàn Khố Phi
Chương 41: Thái Tử Đích Thân Tới
“Người đâu, chuẩn bị kiệu cho ta, ta muốn xuất cung!” Hiên Viên Hoàn cười thầm trong lòng: “Mỹ nhân, chờ ta tới tìm ngươi!”
Trong khi đó, Bách Lý Hồng Trang đang chẩn trị cho một số người bệnh. Có thể nói Thần Y Phường đã được lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Phàm là người bệnh được Bách Lý Hồng Trang trị liệu qua, không có người nào là không hồi phục khoẻ mạnh, một số bệnh lâu năm khó trị tận gốc đều được trị hết tận gốc ở chỗ này.
Trong lúc nhất thời, thanh danh Thần Y Phường càng truyền càng vang!
Tất cả người bệnh từng được Bách Lý Hồng Trang chẩn trị qua bắt đầu không hẹn mà cùng nhau tuyên truyền, đây quả thực chính là ân phúc của mọi người!
Thanh danh dần dần từ hoàng thành truyền tới những địa phương khác, người tới tìm thầy trị bệnh càng ngày càng nối liền không dứt, họ từ những thành trì khác sôi nổi ùa vào hoàng thành.
Cùng lúc đó, hai tên người hầu Quý Văn Bân giới thiệu cũng đã tới Thần Y Phường hỗ trợ.
Từ sau khi lão sư rời đi, Đỗ Thiên Thạc và Đổng Tư Nhu cũng bắt đầu phát sầu vì kế sinh nhai.
Với y thuật của hai người bọn họ, mở một gian y quán thì không đủ thực lực, nhưng nếu tìm một sư phụ khác thì lại không phải là chuyện dễ dàng.
Sau khi lão y sư đi rồi, bọn họ vẫn luôn phát sầu tại nhà, cho đến khi Quý Văn Bân tới tìm bọn họ.
Khi hai người biết rằng có thể tới làm việc tại Thần Y Phường nổi tiếng trong hoàng, bọn họ cảm thấy chợt giống như bị một khối bánh có nhân lớn rơi trúng người, hưng phấn đến nỗi một lúc lâu cũng nói không nên lời.
Mãi đến sau khi thật sự làm việc tại Thần Y Phường, Đỗ Thiên Thạc và Đổng Tư Nhu mới bắt đầu tin tưởng, bọn họ là một thành viên của Thần Y Phường!
Đối với cơ hội không dễ có này, Đỗ Thiên Thạc và Đổng Tư Nhu thật sự rất quý trọng, vì thế làm mọi việc cực kỳ cần mẫn, khiến Bách Lý Hồng Trang vô cùng vừa lòng.
Thanh danh Thần Y Phường vang dội, những ngày ở trong nhà sầu khổ của Bách Lý Ngọc Nhan cũng phảng phất nhìn thấy hy vọng. Nếu như Bách Lý Hồng Trang có thể chữa trị cho nhiều người như thế, không biết có thể khiến da thịt nàng ta trơn bóng như lúc ban đầu hay không?
“Ngọc Nhan, hiện giờ một ngày Thần Y Phường chỉ xem cho mười người bệnh, mẫu thân đã ra giá rất cao mới cướp được một vị trí khám ở đó, ngươi mau đi xem một chút đi.” Tô Uyển Tĩnh nắm tay Bách Lý Ngọc Nhan và nói.
Hiện giờ Bách Lý Ngọc Nhan đã không còn dáng vẻ diễm lệ giống như lúc trước nữa, trên da thịt tinh mịn của nàng ta tràn đầy vết sẹo, trầy xước dữ tợn, trông như bị hủy dung vậy.
Sau những ngày đó, ý chí tinh thần của Bách Lý Ngọc Nhan vẫn luôn sa sút, nàng ta thấy mình vậy cũng cực kỳ đau lòng.
Bây giờ vất vả lắm mới có được cơ hội này, nàng ta chỉ còn ngóng trông thần y danh bất hư truyền, Bách Lý Hồng Trang thật sự có thể chữa khỏi cho mình.
Nghe những lời này, trong mắt Bách Lý Ngọc Nhan loé lên ánh sáng hưng phấn: "Nương, người thật sự cướp được một chỗ khám cho ta sao?”
Thời điểm khi thanh danh Thần Y Phường lần đầu tiên được tuyên truyền ra bên ngoài, nàng ta đã muốn tới tìm thầy trị bệnh, nhưng người tranh đoạt chỗ khám quá nhiều, nàng ta lại không tiện ra mặt, nên mới phải chờ cho tới hôm nay.
Tô Uyển Tĩnh cười gật đầu: "Ngươi là nữ nhi bảo bối của mẫu thân, tất nhiên mẫu thân phải quan tâm chuyện của ngươi rồi.”
“Cảm ơn mẫu thân!” Bách Lý Ngọc Nhan xúc động nói.
Đối với một nữ tử mà nói, quan trọng nhất chính là tướng mạo, mấy ngày nay nàng ta còn không muốn nhìn thấy mặt mình, huống chi là Thái Tử điện hạ?
Đợi sau khi nàng ta khôi phục lại dung mạo, có thể trở lại bên người Thái Tử điện hạ, nói không chừng có thể trở thành thái tử phi đời kế tiếp…
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Bách Lý Ngọc Nhan càng thêm xán lạn, nàng ta tin chắc mình nhất định có thể khôi phục!
…
“Hồng Trang cô nương.”
Bách Lý Hồng Trang vừa mới chẩn trị xong cho người bệnh thứ 9 hôm nay, một giọng nói quen thuộc khiến nàng chán ghét lập tức vang lên trước Thần Y Phường.
“Mau nhìn kìa! Thái Tử điện hạ đã tới!”
“Thái Tử điện hạ quả nhiên đã khỏi hẳn, cũng may nhờ Hồng Trang cô nương diệu thủ hồi xuân, nếu không hiện tại Thái Tử điện hạ chỉ sợ hồn đã về Cửu Thiên rồi!”
“Ta thấy Thái Tử điện hạ đặc biệt tới đây là để nói lời cảm tạ đó!”
Trong khi đó, Bách Lý Hồng Trang đang chẩn trị cho một số người bệnh. Có thể nói Thần Y Phường đã được lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Phàm là người bệnh được Bách Lý Hồng Trang trị liệu qua, không có người nào là không hồi phục khoẻ mạnh, một số bệnh lâu năm khó trị tận gốc đều được trị hết tận gốc ở chỗ này.
Trong lúc nhất thời, thanh danh Thần Y Phường càng truyền càng vang!
Tất cả người bệnh từng được Bách Lý Hồng Trang chẩn trị qua bắt đầu không hẹn mà cùng nhau tuyên truyền, đây quả thực chính là ân phúc của mọi người!
Thanh danh dần dần từ hoàng thành truyền tới những địa phương khác, người tới tìm thầy trị bệnh càng ngày càng nối liền không dứt, họ từ những thành trì khác sôi nổi ùa vào hoàng thành.
Cùng lúc đó, hai tên người hầu Quý Văn Bân giới thiệu cũng đã tới Thần Y Phường hỗ trợ.
Từ sau khi lão sư rời đi, Đỗ Thiên Thạc và Đổng Tư Nhu cũng bắt đầu phát sầu vì kế sinh nhai.
Với y thuật của hai người bọn họ, mở một gian y quán thì không đủ thực lực, nhưng nếu tìm một sư phụ khác thì lại không phải là chuyện dễ dàng.
Sau khi lão y sư đi rồi, bọn họ vẫn luôn phát sầu tại nhà, cho đến khi Quý Văn Bân tới tìm bọn họ.
Khi hai người biết rằng có thể tới làm việc tại Thần Y Phường nổi tiếng trong hoàng, bọn họ cảm thấy chợt giống như bị một khối bánh có nhân lớn rơi trúng người, hưng phấn đến nỗi một lúc lâu cũng nói không nên lời.
Mãi đến sau khi thật sự làm việc tại Thần Y Phường, Đỗ Thiên Thạc và Đổng Tư Nhu mới bắt đầu tin tưởng, bọn họ là một thành viên của Thần Y Phường!
Đối với cơ hội không dễ có này, Đỗ Thiên Thạc và Đổng Tư Nhu thật sự rất quý trọng, vì thế làm mọi việc cực kỳ cần mẫn, khiến Bách Lý Hồng Trang vô cùng vừa lòng.
Thanh danh Thần Y Phường vang dội, những ngày ở trong nhà sầu khổ của Bách Lý Ngọc Nhan cũng phảng phất nhìn thấy hy vọng. Nếu như Bách Lý Hồng Trang có thể chữa trị cho nhiều người như thế, không biết có thể khiến da thịt nàng ta trơn bóng như lúc ban đầu hay không?
“Ngọc Nhan, hiện giờ một ngày Thần Y Phường chỉ xem cho mười người bệnh, mẫu thân đã ra giá rất cao mới cướp được một vị trí khám ở đó, ngươi mau đi xem một chút đi.” Tô Uyển Tĩnh nắm tay Bách Lý Ngọc Nhan và nói.
Hiện giờ Bách Lý Ngọc Nhan đã không còn dáng vẻ diễm lệ giống như lúc trước nữa, trên da thịt tinh mịn của nàng ta tràn đầy vết sẹo, trầy xước dữ tợn, trông như bị hủy dung vậy.
Sau những ngày đó, ý chí tinh thần của Bách Lý Ngọc Nhan vẫn luôn sa sút, nàng ta thấy mình vậy cũng cực kỳ đau lòng.
Bây giờ vất vả lắm mới có được cơ hội này, nàng ta chỉ còn ngóng trông thần y danh bất hư truyền, Bách Lý Hồng Trang thật sự có thể chữa khỏi cho mình.
Nghe những lời này, trong mắt Bách Lý Ngọc Nhan loé lên ánh sáng hưng phấn: "Nương, người thật sự cướp được một chỗ khám cho ta sao?”
Thời điểm khi thanh danh Thần Y Phường lần đầu tiên được tuyên truyền ra bên ngoài, nàng ta đã muốn tới tìm thầy trị bệnh, nhưng người tranh đoạt chỗ khám quá nhiều, nàng ta lại không tiện ra mặt, nên mới phải chờ cho tới hôm nay.
Tô Uyển Tĩnh cười gật đầu: "Ngươi là nữ nhi bảo bối của mẫu thân, tất nhiên mẫu thân phải quan tâm chuyện của ngươi rồi.”
“Cảm ơn mẫu thân!” Bách Lý Ngọc Nhan xúc động nói.
Đối với một nữ tử mà nói, quan trọng nhất chính là tướng mạo, mấy ngày nay nàng ta còn không muốn nhìn thấy mặt mình, huống chi là Thái Tử điện hạ?
Đợi sau khi nàng ta khôi phục lại dung mạo, có thể trở lại bên người Thái Tử điện hạ, nói không chừng có thể trở thành thái tử phi đời kế tiếp…
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Bách Lý Ngọc Nhan càng thêm xán lạn, nàng ta tin chắc mình nhất định có thể khôi phục!
…
“Hồng Trang cô nương.”
Bách Lý Hồng Trang vừa mới chẩn trị xong cho người bệnh thứ 9 hôm nay, một giọng nói quen thuộc khiến nàng chán ghét lập tức vang lên trước Thần Y Phường.
“Mau nhìn kìa! Thái Tử điện hạ đã tới!”
“Thái Tử điện hạ quả nhiên đã khỏi hẳn, cũng may nhờ Hồng Trang cô nương diệu thủ hồi xuân, nếu không hiện tại Thái Tử điện hạ chỉ sợ hồn đã về Cửu Thiên rồi!”
“Ta thấy Thái Tử điện hạ đặc biệt tới đây là để nói lời cảm tạ đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất