Đại Nghiệp Nữ Đế

Chương 5: Tạ Lão Phu Nhân

Trước Sau
Phật đường trải bức Ngũ phúc hiến thọ, phía sau tấm bình phong là bạch ngọc san hô bách điểu triều phụng, là nơi lão phu nhân thường lễ phật.

Trong đài sen bạch ngọc trên bệ bàn dài bằng gỗ mun vàng lụa, thờ cúng một pho tượng bồ tát, bên cạnh có màn che bằng vải đay, lư hương bạch ngọc bốc khói lượn lờ quấn quít, đồng thau hai bên, trên giá cắm nến, ngọn lửa đong đưa, đã thiêu đốt tầng tầng giọt nến.

Tạ lão phu nhân mặc nho sam xanh sẫm, vạt áo màu đen, tay cuộn tràng hạt, quỳ trên đệm hương bồ họa tiết tây phiên liên hoa màu xanh, một tay di chuyển tràng hạt, một tay nâng gáy sách kinh Phật.

Tạ Vân Sơ quỳ xuống tấm nệm bên cạnh Tạ lão phu nhân, bái lạy am thờ Phật rồi mới quay người hành lễ với Tạ Lão phu nhân, lấy bức thư của Thúy Chi gửi cho Tô Bá gia ra: “Tổ mẫu, của hồi môn của trưởng tỷ bị nha đầu phản bội Thúy Chi… bán tin tức của Tạ phủ cho Tô Bá gia, nhân chứng vật chứng có đủ, con đã cho người trượng tễ rồi.”

Tạ lão phu nhân đóng quyển kinh Phật lại đưa cho Khổng ma ma bên cạnh, cầm lấy lá thư xem qua: “Thứ phản bội chủ tử, hồ ngôn loạn ngữ, đúng là đáng đánh chết.”

Tạ lão phu nhân nhìn Tạ Vân Sơ, khẽ thở dài, tránh nói vào vấn đề chính: “Trưởng tỷ của con chịu khổ ở phủ cô gia mới quay về Vĩnh Gia, phụ thân con thương xót nhi nữ, bàn bạc với tổ phụ con… chuyện để tỷ tỷ cháu hòa ly. Nhưng… hiện giờ Tô Bá gia đích thân đến đón trưởng tỷ của con, bảo đảm sau này nhất định sẽ quản thúc tỷ phu của con, không cho trưởng tỷ con chịu khổ nữa, con yên tâm đi!”

Trước khi Tạ Vân Sơ bước vào, Khổng ma ma đã báo cáo những việc vừa xảy ra cho Tạ lão phu nhân, lão phu nhân mới khuyên Tạ Vân Sơ vài câu, muốn làm Tạ Vân Sơ yên lòng, ngoan ngoãn đi thư viện.

Tạ lão phu nhân sờ sờ mái đỉnh đầu Tạ Vân Sơ, bàn tay cuộn tràng phật nắm chặt lấy tay nàng, lời nói thành khẩn…



“Từ trước đến nay hôn nhân cưới gả, không phải là chuyện của một người… mà là chuyện của hai gia tộc. Thế gia đại tộc ngoài việc dựa vào quyền lực, tài chính và con cái của mình, còn phải nương tựa vào quan hệ thông gia. Các con sinh ra là con cháu Tạ thị phải dựa vào Tạ thị mới đi xa được, đương nhiên cũng phải cố gắng tận lực vì Tạ thị! Con là đứa trẻ thông minh, tổ mẫu nói như vậy… chắc chắn con sẽ hiểu.”

Tạ lão phu nhân đầu tóc bạc phơ được chải cẩn thận tỉ mỉ, ăn chay niệm Phật đã lâu, vẻ mặt từ bi trách trời thương dân.

Lông mi Vân Sơ rủ xuống, che giấu vẻ lạnh lùng trong mắt.

Đánh rắn đánh dập đầu, bắt giặc phải bắt vua.

Nếu những thứ lão thái gia và lão phu nhân coi trọng chỉ có thịnh suy của gia tộc.

Vậy chỉ có thể nghĩ cách nắm chắc được những gì mà họ quan tâm, mới có thể đạt được ước nguyện.

“Tổ mẫu!” Tạ Vân Sơ dập đầu với Tạ lão phu nhân, ngẩng đầu lần nữa, vẻ mặt chân thành nói: “Trưởng tỷ là đích trưởng nữ của tổ mẫu, lúc còn ở phủ tổ mẫu vẫn luôn yêu thương trưởng tỷ! Giờ thấy trưởng tỷ chịu khổ, tổ mẫu chắc chắn lòng như lửa đốt, nhưng vì toàn gia tộc không thể không nhịn đau đưa trưởng tỷ về hang sói, nhưng tình thế triều đình không rõ, bây giờ không phải thời điểm tốt để toàn gia tộc dựa vào Đại hoàng tử!”

Tạ lão phu nhân còn tưởng Tạ Vân Sơ ngoài miệng thì nghe nhưng trong lòng thì vẫn không chết tâm, muốn khuyên họ cho phép Tạ Vân Mạn hòa ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau