Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Chương 5: Vẫn Nên Mời Thái Y Lại Đây
Tưởng ma ma đã hầu hạ bên người tổ mẫu từ năm 7 tuổi, cả đời không gả cho ai. Sau khi tổ mẫu ra đi không được bao lâu, Tưởng ma ma cũng liền nuốt độc tuẫn táng theo tổ mẫu, có được lòng trung thành như vậy thật đáng quý.
“Ma ma……” Nàng cùng Tưởng ma ma vừa đi vào trong Trường Thọ Viện, vừa hỏi: “Tổ mẫu ngủ trưa dậy rồi sao?”
“Trưởng công chúa đã tỉnh, vẫn đang lễ Phật cầu Phật Tổ phù hộ Quốc Công gia cùng Thế tử gia tất cả đều bình an chiến thắng trở về thưa tiểu thư.”
“Gần đây cơ thể tổ mẫu có tốt không?”
“Đại tiểu thư yên tâm, sức khỏe Trưởng công chúa có Thái Y Viện vẫn luôn để ý, thật ra không có vấn đề gì lớn. Chỉ là mấy năm nay Quốc Công gia, Thế tử gia cùng các tôn tử vẫn chưa trở về, nên giấc ngủ của Trưởng công chúa có không tốt lắm thôi.” Tưởng ma ma nói.
Nàng gật đầu rồi tiến đến noãn các sửa sang lại xiêm y trên người, Tưởng ma ma đâu vào đấy phân phó người tới đổi giày và vớ đã dính tuyết cho Bạch Khanh Ngôn, lấy nước nóng cho nàng rửa tay.
“Ma ma, trước tiên không vội, ta có lời muốn nói với ma ma.” Nàng cởi áo choàng đưa cho Xuân Đào, ngồi xuống bên cạnh chậu than: “Các ngươi lui xuống trước đi……”
Tưởng ma ma là người khôn khéo, biết Bạch Khanh Ngôn có chuyện quan trọng muốn nói liền lẳng lặng đứng ở một bên.
“Ma ma, Nam Cương có tin tức truyền đến……”
Tưởng ma ma ngừng thở, có dự cảm không tốt, sắc mặt ngưng trọng nói: “Có phải hay không, Quốc Công gia……”
Nàng nhìn chậu than chăm chú, vươn tay hơ qua hơ lại, trầm ngâm một lát rồi nói: “Làm phiền ma ma đem thuốc cứu mạng lần trước Thái Hậu ban cho tổ mẫu ra sẵn, rồi lại chuẩn bị thêm vài lát nhân sâm.”
Tưởng ma ma gật đầu, mặt tái không có chút máu.
Bỗng nghe thấy tiếng “Răng rắc” giòn vang, Bạch Khanh Ngôn quay đầu nhìn ra cửa gỗ khắc hoa, lại một nhành cây nữa bị tuyết đọng chặt đứt.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng co lại, nàng mím môi: “Lại sai người lấy thẻ bài của tổ mẫu, mời Hoàng thái y lại đây chờ.”
“Đại tiểu thư, thật ra trong khoảng thời gian này giấc ngủ của Trưởng công chúa vẫn luôn không tốt, như có dự cảm không lành!” Hốc mắt Tưởng ma ma phiếm hồng: “Trưởng công chúa luôn luôn kiên cường, không đến mức cần thỉnh thái y lại đây, Trưởng công chúa sẽ chịu đựng được.”
“Ma ma, vẫn nên mời thái y lại đây đi.” Bạch Khanh Ngôn rũ mắt, đáy mắt đã ngấn lệ.
Tổ mẫu vừa mới không kiên cường cũng vừa không thể chịu đựng được, nàng đời trước đã biết.
Đời này, nàng đã quá sợ hãi mất đi người thân. Nàng biết rằng nếu lấy trí tuệ cơ trí của tổ mẫu,dù cho nàng thoái thác rằng mượn cảnh trong mơ nói đến sợ là người cũng có thể đoán ra một vài việc, nàng cần phải chuẩn bị mọi chuyện một cách tốt nhất.
“Chẳng lẽ là…… Thế tử gia cũng xảy ra chuyện?” Tưởng ma ma đỡ lấy khung cửa, chân hơi run, mềm rũ xuống.
Thế tử gia trong miệng Tưởng ma ma, chính là phụ thân của Bạch Khanh Ngôn, đích trưởng tử thân sinh của Trưởng công chúa.
“Ma ma……” Nàng cùng Tưởng ma ma vừa đi vào trong Trường Thọ Viện, vừa hỏi: “Tổ mẫu ngủ trưa dậy rồi sao?”
“Trưởng công chúa đã tỉnh, vẫn đang lễ Phật cầu Phật Tổ phù hộ Quốc Công gia cùng Thế tử gia tất cả đều bình an chiến thắng trở về thưa tiểu thư.”
“Gần đây cơ thể tổ mẫu có tốt không?”
“Đại tiểu thư yên tâm, sức khỏe Trưởng công chúa có Thái Y Viện vẫn luôn để ý, thật ra không có vấn đề gì lớn. Chỉ là mấy năm nay Quốc Công gia, Thế tử gia cùng các tôn tử vẫn chưa trở về, nên giấc ngủ của Trưởng công chúa có không tốt lắm thôi.” Tưởng ma ma nói.
Nàng gật đầu rồi tiến đến noãn các sửa sang lại xiêm y trên người, Tưởng ma ma đâu vào đấy phân phó người tới đổi giày và vớ đã dính tuyết cho Bạch Khanh Ngôn, lấy nước nóng cho nàng rửa tay.
“Ma ma, trước tiên không vội, ta có lời muốn nói với ma ma.” Nàng cởi áo choàng đưa cho Xuân Đào, ngồi xuống bên cạnh chậu than: “Các ngươi lui xuống trước đi……”
Tưởng ma ma là người khôn khéo, biết Bạch Khanh Ngôn có chuyện quan trọng muốn nói liền lẳng lặng đứng ở một bên.
“Ma ma, Nam Cương có tin tức truyền đến……”
Tưởng ma ma ngừng thở, có dự cảm không tốt, sắc mặt ngưng trọng nói: “Có phải hay không, Quốc Công gia……”
Nàng nhìn chậu than chăm chú, vươn tay hơ qua hơ lại, trầm ngâm một lát rồi nói: “Làm phiền ma ma đem thuốc cứu mạng lần trước Thái Hậu ban cho tổ mẫu ra sẵn, rồi lại chuẩn bị thêm vài lát nhân sâm.”
Tưởng ma ma gật đầu, mặt tái không có chút máu.
Bỗng nghe thấy tiếng “Răng rắc” giòn vang, Bạch Khanh Ngôn quay đầu nhìn ra cửa gỗ khắc hoa, lại một nhành cây nữa bị tuyết đọng chặt đứt.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng co lại, nàng mím môi: “Lại sai người lấy thẻ bài của tổ mẫu, mời Hoàng thái y lại đây chờ.”
“Đại tiểu thư, thật ra trong khoảng thời gian này giấc ngủ của Trưởng công chúa vẫn luôn không tốt, như có dự cảm không lành!” Hốc mắt Tưởng ma ma phiếm hồng: “Trưởng công chúa luôn luôn kiên cường, không đến mức cần thỉnh thái y lại đây, Trưởng công chúa sẽ chịu đựng được.”
“Ma ma, vẫn nên mời thái y lại đây đi.” Bạch Khanh Ngôn rũ mắt, đáy mắt đã ngấn lệ.
Tổ mẫu vừa mới không kiên cường cũng vừa không thể chịu đựng được, nàng đời trước đã biết.
Đời này, nàng đã quá sợ hãi mất đi người thân. Nàng biết rằng nếu lấy trí tuệ cơ trí của tổ mẫu,dù cho nàng thoái thác rằng mượn cảnh trong mơ nói đến sợ là người cũng có thể đoán ra một vài việc, nàng cần phải chuẩn bị mọi chuyện một cách tốt nhất.
“Chẳng lẽ là…… Thế tử gia cũng xảy ra chuyện?” Tưởng ma ma đỡ lấy khung cửa, chân hơi run, mềm rũ xuống.
Thế tử gia trong miệng Tưởng ma ma, chính là phụ thân của Bạch Khanh Ngôn, đích trưởng tử thân sinh của Trưởng công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất