Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu

Chương 13: Nghĩ Thông

Trước Sau
Lương vương, hắn giống như là một cái u nhọt mọc trên vết thương của Bạch Khanh Ngôn, mỗi lần nghĩ đến lại bộc phát cơn đau, tuy không đến mức nguy hiểm đến tính mạng nhưng nó lại khiến nàng kinh tởm và sợ hãi đến tột cùng.

Sau khi kiềm chế được cảm xúc, Bạch Khanh Ngôn ngước mắt lên nhìn Xuân Nghiên vẫn đang vui vẻ mà dông dài.

“Nô tỳ nghe Đồng Cát bên cạnh Lương vương nói, trời chưa sáng hẳn Lương vương điện hạ đã tới, vẫn đứng chờ tới bây giờ. Nô tỳ vừa thấy khuôn mặt của Lương vương điện hạ đều lạnh đến tím tái cả rồi!“ Xuân Nghiên nói với dáng vẻ rất đau lòng.

Bạch Khanh Ngôn tiếp tục lật một trang sách, cũng không tiếp lời.

Xuân Nghiên không hiểu, Lương vương thân là con cháu hoàng gia tôn quý như vậy, lại hạ mình đợi ở cửa hông của phủ Trấn Quốc Công cả một ngày, nàng cũng thấy cảm động. Nhìn lại dáng vẻ lạnh nhạt của Đại tiểu thư nhà nàng, lẽ nào vẫn chưa chết tâm với Thế tử phủ Trung Dũng Hầu?

Giọng nói Xuân Nghiên lại nhỏ hơn một chút: “Điện hạ lo lắng ngày mai Thế tử phủ Trung Dũng Hầu đến rước Nhị tiểu thư khiến người không vui, muốn mượn cớ lấy binh thư để nói vài câu với tiểu thư.”

“Ngươi nhận lời thay Tiểu thư rồi ư?!” Khuôn mặt Xuân Đào tức giận hỏi: “Lá gan của nha đầu nhà ngươi cũng to lắm! Nếu để người khác bắt thóp nói Đại tiểu thư cùng Lương vương có tư tình riêng, danh tiếng của Đại tiểu thư coi như xong!”

Xuân Nghiên chỉ đang cảm động một tấm chân tình, cũng không nghĩ gì nhiều, nghe Xuân Đào vừa nói như thế, liền bị dọa hết hồn: “Tiểu thư, nô tỳ.....”

Bạch Khanh Ngôn trọng sinh một đời liền nhìn rõ hết thảy, về sau Xuân Nghiên hoàn toàn về phe Lương vương, đoán chừng là do thời điểm thay nàng đi gặp Lương vương, âm thầm nảy sinh tình cảm.

Nàng nhàn nhạt hỏi: “Lương vương điện hạ nói gì?”

Xuân Nghiên nơm nớp lo sợ mở miệng: “Điện hạ nói, phủ Trung Dũng Hầu kiến thức hạn hẹp, bởi vì coi trọng dòng dõi mà để Thể tử đổi người cưới Nhị tiểu thư, phủ Trung Dũng Hầu muốn cưới chỉ là tiểu thư phủ Trấn Quốc Công, là ai cũng không quan trọng! Nhưng Điện hạ lại cảm kích phủ Trung Dũng Hầu, cho hắn cơ hội để tiếp cận Tiểu thư.”

Lương vương chính là như vậy lừa nàng, lừa nha đầu một lòng trung thành bên người nàng, lừa mẫu thân nàng, người Bạch gia ai ai cũng cho rằng Lương vương đối với nàng tình sâu nghĩa trọng, thậm chí không nề hà việc nàng có dòng dõi thấp hơn.



Bạch Khanh Ngôn từ từ nhắm mắt lại, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo.

Xuân Nghiên không biết có phải mình đã làm sai điều gì, hơi co quắp đứng ở đó: “Tiểu thư, nô tỳ..... Nô tỳ có phải đã làm sai chuyện gì hay không?”

Lương vương đến là muốn lấy binh thư có bút tích Tổ phụ, nàng nếu không để hắn đạt được mục đích, sợ là với tính cách của hắn lại nghĩ ra những biện pháp khác.

Không phải hắn muốn bắt chước bút tích của Tổ phụ trong binh thư sao? Chỗ Bạch Khanh Ngôn có một bản binh thư độc nhất vô nhị mà Tổ phụ đưa, phía trên có bút tích chú giải của Cao Tổ Hoàng đế, Bạch Khanh Ngôn liền đưa cho hắn bản này để hắn chép vậy.

Bạch Khanh Ngôn với mái tóc dài óng mượt đen nhánh, phân phó Xuân Đào lấy một hộp gỗ lim khắc hoa từ giá sách xuống: “Đem bản binh thư mà Tổ phụ tặng ta này đưa cho Lương vương điện hạ, thay ta cảm tạ tấm lòng của Lương vương!”

“Vâng!” Xuân Nghiên đón lấy chiếc hộp lập tức vui sướng đứng lên, cởi mở lên tiếng: “Nô tỳ mang binh thư đưa cho Lương vương ngay đây ạ!”

Xuân Đào không yên lòng, một tay kéo lấy Xuân Nghiên, thấp giọng dặn dò: “Ngươi đi gặp Lương vương thì cẩn thận chút, đừng rước họa cho Đại tiểu thư! Nếu không phải Đại tiểu thư độ lượng, phu nhân bên kia..... Ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ chết.”

“Xuân Đào tỷ, tỷ yên tâm đi!”

Xuân Nghiên tính tình bộc trực, hoạt bát, chỉ nghĩ là Lương vương đã khiến tiểu thư nhà mình cảm động, nghiêng người hành lễ rồi cầm hộp gỗ lim khắc hoa chạy nhanh như một làn khói ra ngoài.

Gió bấc thổi đến khiến bông tuyết xoay chuyển, cách một cánh cửa gỗ khắc hoa, vẫn có thể nghe được âm thanh bên ngoài khiến lòng người lo lắng, bất an.

Bạch Khanh Ngôn xoay người tiếp tục lật xem binh thư trong tay, không còn giống như lúc mới trọng sinh dễ dàng mất bình tĩnh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau