Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Chương 14: Đến Thăm Nhị Muội
Nhớ lại kiếp trước, thứ thật sự đẩy Bạch gia vào con đường chết, chính là cái gọi là “thư phản quốc” lục soát ra được trong thư phòng của Tổ phụ.
Điều này chứng tỏ, Lương vương đã sớm cài người vào phủ Trấn Quốc Công, có thể tiếp xúc với thư phòng của Tổ phụ chỉ tổng cộng chỉ có vài người, Bạch Khanh Ngôn không vội, vẫn còn thời gian để nàng điều tra việc này.
Kiếp trước, nàng nghĩ mãi không ra tại sao Lương vương cùng Lý Mậu lại muốn liên thủ với Lưu Hoán Chương, đuổi cùng giết tận khiến Bạch gia thậm chí không còn một nam đinh, về sau nàng mới hiểu.
Thứ Lương vương muốn là quân đội của Bạch gia, nhưng Bạch gia lại không chỉ cho nam tử tập võ luyện binh pháp như võ tướng nhà khác mà người trong phủ từ trên xuống dưới đều tinh thông tính cả Đích trưởng nữ Bạch Khanh Ngôn..... phủ Trấn Quốc Công, bất kể là nam hay nữ đều phải học tập binh pháp, cưỡi ngựa, thương pháp, kiếm pháp.
Cho dù bọn hắn chém hết binh sĩ của Bạch gia, chỉ cần Bạch gia còn sót một người..... Chỉ cần người đó không phải phế vật, quân đội của Bạch gia trung thành như vậy sẽ không có khả năng nghe lệnh từ người khác.
Chứ đừng nói đến Đại tiểu thư phủ Trấn Quốc Công Bạch Khanh Ngôn, Nhị tiểu thư Bạch Cẩm Tú, Tam tiểu thư Bạch Cẩm Đồng, các nàng đều từng cùng Tổ phụ và phụ thân chinh chiến sa trường, sát cánh cùng quân đội Bạch gia chiến đấu đầu rơi máu chảy.
Bạch Khanh Ngôn từ từ nhắm mắt, gắt gao nắm chặt quyển sách trong tay.
Mỗi lần nàng nhớ tới mối thù sâu nặng đời trước, tim cũng như đang bị lửa thiêu, hận không thể lột da róc xương bọn người Lưu Hoán Chương, Lý Mậu, còn bị hư tình giả ý của Lương vương làm mờ mắt, cam nguyện vì hắn làm trâu làm ngựa.
Năm đó nỗi đau xé lòng như vậy, nàng đều có thể nhịn được.
Bây giờ trời cao thương xót cho nàng cơ hội trở về lần nữa, mặc dù không biết có thể thay đổi vận mệnh của Tổ phụ và phụ thân cùng các huynh đệ hay không, nhưng chắc chắn có thể thay đổi kết cục của Bạch gia.
Nàng không thể bị cừu hận che mờ mắt, đã nhịn nhiều năm như vậy, bây giờ Tổ mẫu, mẫu thân, toàn bộ nữ quyến Bạch gia vẫn còn, nàng còn sợ điều gì nữa.
Bình tĩnh, không vội.....
Mọi việc đều phải giải quyết từng cái một.
Nàng nhất định tự tay kéo những kẻ tiểu nhân xu nịnh hãm hại phủ Trấn Quốc Công kia, từ vị trí cao xuống.
Trời còn chưa sáng, phủ Trấn Quốc Công còn đang bao phủ bởi tuyết lớn sương mù, đã lượn lờ khói bếp.
Ban ngày phủ Trấn Quốc Công giăng đèn đỏ, lụa đỏ, cửa phủ rộng mở.
Tiền viện bận rộn, quản gia đã bắt đầu lo liệu, bà tử, gia đinh ngay ngắn trật tự mà đi lại ở cửa hông phủ.
Trong hậu viện, Thanh Trúc Các của Nhị tiểu thư đã náo nhiệt lên, ma ma nha hoàn đều bận rộn, trong viện vẫn là một mảnh an tĩnh.
Nội viện Thanh Trúc Các, hai bà tử mặc y phục màu xanh lam, đang thêm than củi cho lò sưởi đốt địa long, liền thấy gian chính của Bạch Khanh Ngôn sáng đèn.
Giờ thìn.
Bạch Khanh Ngôn sau khi dùng xong bữa sáng, khoác lên chiếc áo lông cực kỳ dày dặn, cầm theo lò sưởi tay, xuôi theo hành lang đi đến viện của Bạch Cẩm Tú, Xuân Đào Xuân Nghiên cùng một đám nha hoàn đi theo sau cẩn thận hầu hạ.
Khi Bạch Khanh Ngôn đến trước cửa phòng Bạch Cẩm Tú, Bạch Cẩm Tú đã thay xong giá y chuẩn bị trang điểm, nghe thấy tiếng bọn nha hoàn kêu “Đại tiểu thư”. Bạch Cẩm Tú liền đẩy ma ma đang bôi phấn thơm tay cho nàng ra, xách váy đứng dậy ra cửa đón, ánh mắt vừa mừng vừa sợ.
“Trưởng tỷ, tuyết lớn như vậy, sao tỷ lại đến đây? Cẩn thận nhiễm lạnh vào người!”
Lò sưởi trong phòng Bạch Cẩm Tú lửa lớn, rất ấm, được trải thảm đỏ Ngũ Phúc, khắp nơi đều là long nhãn đậu phộng, rèm đỏ chăn đỏ, ngụ ý may mắn vui vẻ.
Bạch Khanh Ngôn đưa lò sưởi trong tay cho Xuân Đào, cởi áo khoác, nắm chặt tay Bạch Cẩm Tú đi vào nội thất, ấn nàng xuống trước gương trang điểm: “Trưởng tỷ đến tiễn muội, Xuân Đào đem đồ ta chuẩn bị lại đây.....”
Xuân Đào đón lấy hộp gấm thật dài từ nha hoàn ngoài cửa đi vào, hướng Bạch Cẩm Tú hành lễ, mở hộp gấm ra.
Điều này chứng tỏ, Lương vương đã sớm cài người vào phủ Trấn Quốc Công, có thể tiếp xúc với thư phòng của Tổ phụ chỉ tổng cộng chỉ có vài người, Bạch Khanh Ngôn không vội, vẫn còn thời gian để nàng điều tra việc này.
Kiếp trước, nàng nghĩ mãi không ra tại sao Lương vương cùng Lý Mậu lại muốn liên thủ với Lưu Hoán Chương, đuổi cùng giết tận khiến Bạch gia thậm chí không còn một nam đinh, về sau nàng mới hiểu.
Thứ Lương vương muốn là quân đội của Bạch gia, nhưng Bạch gia lại không chỉ cho nam tử tập võ luyện binh pháp như võ tướng nhà khác mà người trong phủ từ trên xuống dưới đều tinh thông tính cả Đích trưởng nữ Bạch Khanh Ngôn..... phủ Trấn Quốc Công, bất kể là nam hay nữ đều phải học tập binh pháp, cưỡi ngựa, thương pháp, kiếm pháp.
Cho dù bọn hắn chém hết binh sĩ của Bạch gia, chỉ cần Bạch gia còn sót một người..... Chỉ cần người đó không phải phế vật, quân đội của Bạch gia trung thành như vậy sẽ không có khả năng nghe lệnh từ người khác.
Chứ đừng nói đến Đại tiểu thư phủ Trấn Quốc Công Bạch Khanh Ngôn, Nhị tiểu thư Bạch Cẩm Tú, Tam tiểu thư Bạch Cẩm Đồng, các nàng đều từng cùng Tổ phụ và phụ thân chinh chiến sa trường, sát cánh cùng quân đội Bạch gia chiến đấu đầu rơi máu chảy.
Bạch Khanh Ngôn từ từ nhắm mắt, gắt gao nắm chặt quyển sách trong tay.
Mỗi lần nàng nhớ tới mối thù sâu nặng đời trước, tim cũng như đang bị lửa thiêu, hận không thể lột da róc xương bọn người Lưu Hoán Chương, Lý Mậu, còn bị hư tình giả ý của Lương vương làm mờ mắt, cam nguyện vì hắn làm trâu làm ngựa.
Năm đó nỗi đau xé lòng như vậy, nàng đều có thể nhịn được.
Bây giờ trời cao thương xót cho nàng cơ hội trở về lần nữa, mặc dù không biết có thể thay đổi vận mệnh của Tổ phụ và phụ thân cùng các huynh đệ hay không, nhưng chắc chắn có thể thay đổi kết cục của Bạch gia.
Nàng không thể bị cừu hận che mờ mắt, đã nhịn nhiều năm như vậy, bây giờ Tổ mẫu, mẫu thân, toàn bộ nữ quyến Bạch gia vẫn còn, nàng còn sợ điều gì nữa.
Bình tĩnh, không vội.....
Mọi việc đều phải giải quyết từng cái một.
Nàng nhất định tự tay kéo những kẻ tiểu nhân xu nịnh hãm hại phủ Trấn Quốc Công kia, từ vị trí cao xuống.
Trời còn chưa sáng, phủ Trấn Quốc Công còn đang bao phủ bởi tuyết lớn sương mù, đã lượn lờ khói bếp.
Ban ngày phủ Trấn Quốc Công giăng đèn đỏ, lụa đỏ, cửa phủ rộng mở.
Tiền viện bận rộn, quản gia đã bắt đầu lo liệu, bà tử, gia đinh ngay ngắn trật tự mà đi lại ở cửa hông phủ.
Trong hậu viện, Thanh Trúc Các của Nhị tiểu thư đã náo nhiệt lên, ma ma nha hoàn đều bận rộn, trong viện vẫn là một mảnh an tĩnh.
Nội viện Thanh Trúc Các, hai bà tử mặc y phục màu xanh lam, đang thêm than củi cho lò sưởi đốt địa long, liền thấy gian chính của Bạch Khanh Ngôn sáng đèn.
Giờ thìn.
Bạch Khanh Ngôn sau khi dùng xong bữa sáng, khoác lên chiếc áo lông cực kỳ dày dặn, cầm theo lò sưởi tay, xuôi theo hành lang đi đến viện của Bạch Cẩm Tú, Xuân Đào Xuân Nghiên cùng một đám nha hoàn đi theo sau cẩn thận hầu hạ.
Khi Bạch Khanh Ngôn đến trước cửa phòng Bạch Cẩm Tú, Bạch Cẩm Tú đã thay xong giá y chuẩn bị trang điểm, nghe thấy tiếng bọn nha hoàn kêu “Đại tiểu thư”. Bạch Cẩm Tú liền đẩy ma ma đang bôi phấn thơm tay cho nàng ra, xách váy đứng dậy ra cửa đón, ánh mắt vừa mừng vừa sợ.
“Trưởng tỷ, tuyết lớn như vậy, sao tỷ lại đến đây? Cẩn thận nhiễm lạnh vào người!”
Lò sưởi trong phòng Bạch Cẩm Tú lửa lớn, rất ấm, được trải thảm đỏ Ngũ Phúc, khắp nơi đều là long nhãn đậu phộng, rèm đỏ chăn đỏ, ngụ ý may mắn vui vẻ.
Bạch Khanh Ngôn đưa lò sưởi trong tay cho Xuân Đào, cởi áo khoác, nắm chặt tay Bạch Cẩm Tú đi vào nội thất, ấn nàng xuống trước gương trang điểm: “Trưởng tỷ đến tiễn muội, Xuân Đào đem đồ ta chuẩn bị lại đây.....”
Xuân Đào đón lấy hộp gấm thật dài từ nha hoàn ngoài cửa đi vào, hướng Bạch Cẩm Tú hành lễ, mở hộp gấm ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất