Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Chương 20: Bắt Được Thích Khách
Sau khi trở về, Lư Bình thay xiêm y rồi vội vàng tới Thanh Huy Viện, đứng dưới mái hiên đi tới đi lui. Trông hơi thở phả ra như sương trắng lộ rõ sự gấp gáp, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Vừa thấy Bạch Khanh Ngôn đi vào với một đoàn nha hoàn đang quây xung quanh, hắn vội bước đến nghênh đón sau đó chắp tay hành lễ: “Đại tiểu thư…”
Bạch Khanh Ngôn khẽ nghiêng đầu đưa mắt nhìn Xuân Đào, Xuân Đào hiểu ý nàng liền lấy ô đưa cho Lư Bình rồi lui lại đứng cùng các nha hoàn khác.
Lư Bình che ô cho Bạch Khanh Ngôn đi đến dưới cây bạch quả rồi xếp dù lại. Lúc này, Bạch Khanh Ngôn mới xoay người nhìn về phía Lư Bình: “Bình thúc, mời thúc nói.”
Cổ họng Lư Bình bỏng rát, sau khi thở ra một làn sương trắng liền quỳ một gối xuống: “Đại tiểu thư…xin đại tiểu thư thứ tội!”
Bàn tay đang cầm lò sưởi của nàng đột nhiên siết chặt, nàng cố gắng trấn tĩnh nói: “Bình thúc, trước tiên hãy đứng lên rồi nói tiếp.”
Lư Bình đứng dậy, áy náy nhìn Bạch Khanh Ngôn: “Hôm nay, ở trước cổng Túy An phường, Lương Vương gặp phải thích khách. Toàn thân điện hạ trúng rất nhiều đao…Thương tích rất nặng! Phủ Doãn Kinh Triệu đã phong toả đường trước lúc thần định quay về. Ngờ đâu lại gặp một bằng hữu trước đây, toàn thân hắn đầy máu! Sau khi đưa về phủ mới phát hiện hắn là một trong số những tên thích khách ám sát Lương Vương”. Lư Bình thỉnh tội.
Lư Bình nói rồi lại quỳ xuống.
Bạch Khanh Ngôn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lò sưởi, khí huyết như sục sôi vì nghe Lư Bình nói rằng “Thương tích rất nặng.” Nếu lần này Lương Vương chết đi thì sau này sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.
Tim nàng đập rất nhanh, cúi người đỡ Lư Bình đứng lên: “Hiện giờ thúc đã đem người sắp xếp ở đâu?”
“Trong phòng chứa củi ở hậu viện thưa tiểu thư.” Sắc mặt Lư Bình cực kỳ khó coi, không ngừng tự trách vì đem lại rắc rối cho phủ Trấn Quốc Công. “Hiện tại phủ Doãn Kinh Triệu đang truy tìm gắt gao, thần càng không dám mạo hiểm tùy tiện đưa người ra khỏi phủ. Lư Bình đã bất cẩn, xin đại tiểu thư giáng tội!”.
Nói xong Lư Bình lại định quỳ xuống nhưng Bạch Khanh Ngôn liền ngăn lại.
“Dù sao cũng mang người về rồi, giáng tội thúc cũng vô dụng, chi bằng nghĩ cách xem làm thế nào để giải quyết hậu quả.” Đôi mắt Bạch Khanh Ngôn hiện lên vẻ thâm trầm, sâu không thấy đáy.
Bạch Khanh Ngôn đứng dưới tán cây một lúc rồi nói: “Bình thúc, dẫn ta đi xem thử một chút.”
Nàng muốn biết tại sao Lương Vương bị ám sát. Nếu có thể nắm giữ được chứng cứ bất lợi cho Lương Vương, vừa hay lại có thể tạo ra được chướng ngại trên con đường tiến thân của hắn.
Hơn nữa, Bạch Khanh Ngôn phải gặp qua người ám sát Lương Vương mới có thể phán đoán xem có nên giữ lại hay không.
Bạch Khanh Ngôn chỉ dẫn theo Xuân Đào, cùng với Lư Bình đội tuyết tới phòng chứa củi ở hậu viện. Nhưng bên trong phòng chứa củi không thấy ai ngoài một vũng máu.
Nàng chăm chú nhìn dấu vết kéo lê trên mặt đất: “Vị hiệp khách được Bạch gia ta che chở, tại sao lại tránh mặt không gặp?”
Xuân Đào hốt hoảng, bước lên phía trước đưa tay ra che chắn, bảo vệ cho Bạch Khanh Ngôn một cách vô thức, ánh mắt tràn đầy sự phòng bị.
Bạch Khanh Ngôn vỗ nhẹ vào tay Xuân Đào ra dấu cho nàng hạ tay xuống. Nam nhân đang nấp sau đống củi bị phát hiện nên cũng không trốn tránh nữa mà gạt củi trước mặt qua một bên.
Ngồi dựa trong đống củi là một nam nhân với nửa khuôn mặt đầy máu tươi đã bết lại càng làm cho khí sắc của hắn thêm phần thảm hại. Toàn thân hắn là y phục màu đen, trọng thương đến không còn sức lực nhưng vẫn toát ra khí chất tàn bạo.
Nét mặt của Bạch Khanh Ngôn vẫn thản nhiên không chút dao động nhưng tay lại siết chặt lò sưởi.
Tên thích khách Lư Bình cứu về lần này chính là Tần Thượng Chí, kẻ sau này sẽ trở thành mưu thần bên cạnh Thái tử. Thế nhưng ở kiếp trước Tần Thượng Chí không được Thái tử trọng dụng, có tài mà không được phát huy nên đã chết trong tuyệt vọng.
Tần Thượng Chí cẩn trọng nhìn Bạch Khanh Ngôn một lượt từ đầu đến chân: “Đại tiểu thư định xử lý tên thích khách là ta như thế nào để tranh công lãnh thưởng từ Lương Vương?”
Bạch Khanh Ngôn khẽ nghiêng đầu đưa mắt nhìn Xuân Đào, Xuân Đào hiểu ý nàng liền lấy ô đưa cho Lư Bình rồi lui lại đứng cùng các nha hoàn khác.
Lư Bình che ô cho Bạch Khanh Ngôn đi đến dưới cây bạch quả rồi xếp dù lại. Lúc này, Bạch Khanh Ngôn mới xoay người nhìn về phía Lư Bình: “Bình thúc, mời thúc nói.”
Cổ họng Lư Bình bỏng rát, sau khi thở ra một làn sương trắng liền quỳ một gối xuống: “Đại tiểu thư…xin đại tiểu thư thứ tội!”
Bàn tay đang cầm lò sưởi của nàng đột nhiên siết chặt, nàng cố gắng trấn tĩnh nói: “Bình thúc, trước tiên hãy đứng lên rồi nói tiếp.”
Lư Bình đứng dậy, áy náy nhìn Bạch Khanh Ngôn: “Hôm nay, ở trước cổng Túy An phường, Lương Vương gặp phải thích khách. Toàn thân điện hạ trúng rất nhiều đao…Thương tích rất nặng! Phủ Doãn Kinh Triệu đã phong toả đường trước lúc thần định quay về. Ngờ đâu lại gặp một bằng hữu trước đây, toàn thân hắn đầy máu! Sau khi đưa về phủ mới phát hiện hắn là một trong số những tên thích khách ám sát Lương Vương”. Lư Bình thỉnh tội.
Lư Bình nói rồi lại quỳ xuống.
Bạch Khanh Ngôn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lò sưởi, khí huyết như sục sôi vì nghe Lư Bình nói rằng “Thương tích rất nặng.” Nếu lần này Lương Vương chết đi thì sau này sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.
Tim nàng đập rất nhanh, cúi người đỡ Lư Bình đứng lên: “Hiện giờ thúc đã đem người sắp xếp ở đâu?”
“Trong phòng chứa củi ở hậu viện thưa tiểu thư.” Sắc mặt Lư Bình cực kỳ khó coi, không ngừng tự trách vì đem lại rắc rối cho phủ Trấn Quốc Công. “Hiện tại phủ Doãn Kinh Triệu đang truy tìm gắt gao, thần càng không dám mạo hiểm tùy tiện đưa người ra khỏi phủ. Lư Bình đã bất cẩn, xin đại tiểu thư giáng tội!”.
Nói xong Lư Bình lại định quỳ xuống nhưng Bạch Khanh Ngôn liền ngăn lại.
“Dù sao cũng mang người về rồi, giáng tội thúc cũng vô dụng, chi bằng nghĩ cách xem làm thế nào để giải quyết hậu quả.” Đôi mắt Bạch Khanh Ngôn hiện lên vẻ thâm trầm, sâu không thấy đáy.
Bạch Khanh Ngôn đứng dưới tán cây một lúc rồi nói: “Bình thúc, dẫn ta đi xem thử một chút.”
Nàng muốn biết tại sao Lương Vương bị ám sát. Nếu có thể nắm giữ được chứng cứ bất lợi cho Lương Vương, vừa hay lại có thể tạo ra được chướng ngại trên con đường tiến thân của hắn.
Hơn nữa, Bạch Khanh Ngôn phải gặp qua người ám sát Lương Vương mới có thể phán đoán xem có nên giữ lại hay không.
Bạch Khanh Ngôn chỉ dẫn theo Xuân Đào, cùng với Lư Bình đội tuyết tới phòng chứa củi ở hậu viện. Nhưng bên trong phòng chứa củi không thấy ai ngoài một vũng máu.
Nàng chăm chú nhìn dấu vết kéo lê trên mặt đất: “Vị hiệp khách được Bạch gia ta che chở, tại sao lại tránh mặt không gặp?”
Xuân Đào hốt hoảng, bước lên phía trước đưa tay ra che chắn, bảo vệ cho Bạch Khanh Ngôn một cách vô thức, ánh mắt tràn đầy sự phòng bị.
Bạch Khanh Ngôn vỗ nhẹ vào tay Xuân Đào ra dấu cho nàng hạ tay xuống. Nam nhân đang nấp sau đống củi bị phát hiện nên cũng không trốn tránh nữa mà gạt củi trước mặt qua một bên.
Ngồi dựa trong đống củi là một nam nhân với nửa khuôn mặt đầy máu tươi đã bết lại càng làm cho khí sắc của hắn thêm phần thảm hại. Toàn thân hắn là y phục màu đen, trọng thương đến không còn sức lực nhưng vẫn toát ra khí chất tàn bạo.
Nét mặt của Bạch Khanh Ngôn vẫn thản nhiên không chút dao động nhưng tay lại siết chặt lò sưởi.
Tên thích khách Lư Bình cứu về lần này chính là Tần Thượng Chí, kẻ sau này sẽ trở thành mưu thần bên cạnh Thái tử. Thế nhưng ở kiếp trước Tần Thượng Chí không được Thái tử trọng dụng, có tài mà không được phát huy nên đã chết trong tuyệt vọng.
Tần Thượng Chí cẩn trọng nhìn Bạch Khanh Ngôn một lượt từ đầu đến chân: “Đại tiểu thư định xử lý tên thích khách là ta như thế nào để tranh công lãnh thưởng từ Lương Vương?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất