Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Chương 28: Đưa Ngươi Đến Phủ Lương Vương
Nàng đứng ở cửa Trường Thọ Viện, thất thần nhìn biển tên, trào lên cảm giác chua xót và cô tịch không thể diễn tả được.
Vốn tưởng rằng, tổ mẫu và nàng đều sẽ liều chết bảo hộ Bạch gia, bảo hộ thân nhân của bọn họ, nhưng tổ mẫu nàng lại là Trưởng công chúa Đại Tấn, bà họ Lâm…… Đại Tấn là thiên hạ của Lâm gia!
Xuân Đào thấy Bạch Khanh Ngôn đứng nhìn chằm chằm vào tấm biển Trường Thọ Viện, cho rằng nàng đang lo lắng về thân thể Trưởng công chúa nên thấp giọng khuyên nhủ: “Đại tiểu thư, Trưởng công chúa phúc trạch thâm hậu*, qua mùa đông này khẳng định sẽ bình phục.”
*福泽深厚:[phúc trạch thâm hậu] nghĩa là nhiều điều may mắn tốt lành.
Bạch Khanh Ngôn hoàn hồn, tay nắm chặt lò sưởi gật đầu: “Về thôi!”
Thôi, việc trọng sinh vốn dĩ là hư ảo nói ra không biết tổ mẫu tin hay không, nếu bởi vậy mà khiến tổ mẫu đối với nàng sinh ra đề phòng thì có một số việc nàng càng khó làm hơn.
Ít nhất, chỉ cần không chạm đến giang sơn Đại Tấn Quốc của Lâm gia thì về chuyện che chở cho Bạch gia, tổ mẫu và nàng vẫn đứng trên cùng một lập trường.
Xuân Đào vừa đỡ Bạch Khanh Ngôn vào sân, liền thấy Xuân Nghiên mặt trắng bệch nôn nóng bất an đi qua đi lại ở hành lang.
Thấy Bạch Khanh Ngôn vào cửa nha đầu đó lập tức lên đón, vắt khăn trong tay hành lễ, gấp đến mức đỏ cả vành mắt, nói:
“Đại tiểu thư, hôm nay Lương Vương bị ám sát ở phố Trường An, hôn mê bất tỉnh đang trong tình trạng nguy hiểm! Người mau mời Hồng đại phu đi xem Lương Vương điện hạ! Hồng đại phu vừa là sư huynh của Hoàng thái y trong Thái Y viện lại vừa rất nổi tiếng bên ngoài, nhất định có thể cứu Lương Vương điện hạ!”
Hôm nay Xuân Đào theo Bạch Khanh Ngôn đi gặp Tần Thượng Chí, nghe được những lời này của Xuân Nghiên, tim nàng không khỏi đập nhanh hơn.
Đôi mắt Bạch Khanh Ngôn liếc nhìn Xuân Nghiên, nàng hận không thể xé sống Lương Vương, để hắn chết như vậy đã là tiện nghi cho hắn rồi còn vì hắn thỉnh Hồng đại phu…… Làm gì có cái xuân thu đại mộng đấy*?!
*春秋大梦:[xuân thu đại mộng] nghĩa là giấc mộng lớn.
“Xuân Nghiên, chẳng lẽ ngươi điên rồi sao! Lương Vương bị ám sát, tự khắc có Thái Y Viện quan tâm! Kêu Đại tiểu thư chúng ta đi thỉnh Hồng đại phu đến xem Lương Vương là có ý gì?! Đại tiểu thư còn muốn khuê dự* hay không?!” Xuân Đào lạnh giọng răn dạy.
*闺誉:[khuê dự] nghĩa là danh dự khuê phòng của thiếu nữ.
Xuân Nghiên vội vàng quỳ xuống, nước mắt thi nhau rơi ra: “Đại tiểu thư, Xuân Nghiên biết sai rồi, Xuân Nghiên cũng chỉ là lo lắng thay Đại tiểu thư!”
“Càng nói càng điên cuồng! Ngươi……”
Không đợi Xuân Đào nói xong, Bạch Khanh Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Xuân Nghiên một cái: “Không bằng ta cho người mang khế ước đến, đưa ngươi cùng khế ước tới phủ Lương Vương được không?!”
*身契:[thân khế = văn tự] nghĩa là khế ước bán thân của nha đầu thời cổ đại.
Xuân Nghiên sợ hãi trợn to mắt dập đầu: “Nô tỳ biết sai, Đại tiểu thư xin bớt giận!”
Vốn tưởng rằng, tổ mẫu và nàng đều sẽ liều chết bảo hộ Bạch gia, bảo hộ thân nhân của bọn họ, nhưng tổ mẫu nàng lại là Trưởng công chúa Đại Tấn, bà họ Lâm…… Đại Tấn là thiên hạ của Lâm gia!
Xuân Đào thấy Bạch Khanh Ngôn đứng nhìn chằm chằm vào tấm biển Trường Thọ Viện, cho rằng nàng đang lo lắng về thân thể Trưởng công chúa nên thấp giọng khuyên nhủ: “Đại tiểu thư, Trưởng công chúa phúc trạch thâm hậu*, qua mùa đông này khẳng định sẽ bình phục.”
*福泽深厚:[phúc trạch thâm hậu] nghĩa là nhiều điều may mắn tốt lành.
Bạch Khanh Ngôn hoàn hồn, tay nắm chặt lò sưởi gật đầu: “Về thôi!”
Thôi, việc trọng sinh vốn dĩ là hư ảo nói ra không biết tổ mẫu tin hay không, nếu bởi vậy mà khiến tổ mẫu đối với nàng sinh ra đề phòng thì có một số việc nàng càng khó làm hơn.
Ít nhất, chỉ cần không chạm đến giang sơn Đại Tấn Quốc của Lâm gia thì về chuyện che chở cho Bạch gia, tổ mẫu và nàng vẫn đứng trên cùng một lập trường.
Xuân Đào vừa đỡ Bạch Khanh Ngôn vào sân, liền thấy Xuân Nghiên mặt trắng bệch nôn nóng bất an đi qua đi lại ở hành lang.
Thấy Bạch Khanh Ngôn vào cửa nha đầu đó lập tức lên đón, vắt khăn trong tay hành lễ, gấp đến mức đỏ cả vành mắt, nói:
“Đại tiểu thư, hôm nay Lương Vương bị ám sát ở phố Trường An, hôn mê bất tỉnh đang trong tình trạng nguy hiểm! Người mau mời Hồng đại phu đi xem Lương Vương điện hạ! Hồng đại phu vừa là sư huynh của Hoàng thái y trong Thái Y viện lại vừa rất nổi tiếng bên ngoài, nhất định có thể cứu Lương Vương điện hạ!”
Hôm nay Xuân Đào theo Bạch Khanh Ngôn đi gặp Tần Thượng Chí, nghe được những lời này của Xuân Nghiên, tim nàng không khỏi đập nhanh hơn.
Đôi mắt Bạch Khanh Ngôn liếc nhìn Xuân Nghiên, nàng hận không thể xé sống Lương Vương, để hắn chết như vậy đã là tiện nghi cho hắn rồi còn vì hắn thỉnh Hồng đại phu…… Làm gì có cái xuân thu đại mộng đấy*?!
*春秋大梦:[xuân thu đại mộng] nghĩa là giấc mộng lớn.
“Xuân Nghiên, chẳng lẽ ngươi điên rồi sao! Lương Vương bị ám sát, tự khắc có Thái Y Viện quan tâm! Kêu Đại tiểu thư chúng ta đi thỉnh Hồng đại phu đến xem Lương Vương là có ý gì?! Đại tiểu thư còn muốn khuê dự* hay không?!” Xuân Đào lạnh giọng răn dạy.
*闺誉:[khuê dự] nghĩa là danh dự khuê phòng của thiếu nữ.
Xuân Nghiên vội vàng quỳ xuống, nước mắt thi nhau rơi ra: “Đại tiểu thư, Xuân Nghiên biết sai rồi, Xuân Nghiên cũng chỉ là lo lắng thay Đại tiểu thư!”
“Càng nói càng điên cuồng! Ngươi……”
Không đợi Xuân Đào nói xong, Bạch Khanh Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Xuân Nghiên một cái: “Không bằng ta cho người mang khế ước đến, đưa ngươi cùng khế ước tới phủ Lương Vương được không?!”
*身契:[thân khế = văn tự] nghĩa là khế ước bán thân của nha đầu thời cổ đại.
Xuân Nghiên sợ hãi trợn to mắt dập đầu: “Nô tỳ biết sai, Đại tiểu thư xin bớt giận!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất