Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Chương 33: Mẫu Thân
“Phu nhân quá khen, nô tỳ gánh không nổi.” Xuân Đào càng kính cẩn hơn.
Đổng thị quay đầu nhìn Bạch Khanh Ngôn khóe môi đang hé nụ cười, nhớ tới hôm nay Bạch Cẩm Tú xuất giá, hôn sự của nữ nhi mình còn xa, trong lòng khó nhịn chua xót, sợ nữ nhi phát giác lại thương tâm theo mình, Đổng thị chỉ ngồi một chút liền rời đi.
Thời điểm gà gáy sáng sớm ngày thứ hai, thô sử bà tử hà hơi vào hai tay bê chậu gỗ từ trong phòng đi ra, liền thấy Bạch Khanh Ngôn đang đứng tấn trong viện, bị dọa đến mức hơi bị hà ra cũng nuốt ngược trở lại, vội vàng hành lễ: “Đại tiểu thư!”
“Nên đi làm gì thì làm đi, quản tốt cái miệng của ngươi!” Xuân Đào phân phó.
Bạch Khanh Ngôn mặc một thân quần áo luyện công đơn bạc, mồ hôi dọc theo chiếc cằm tí tách rơi xuống, trên đầu cùng thân thể đều bốc hơi nóng, Xuân Đào đứng ở một bên lo lắng lại không dám nhiều lời, chỉ không ngừng vò khăn tay, nhìn về phía đồng hồ nước mong ngóng thời gian trôi nhanh hơn một chút.
Mồ hôi Bạch Khanh Ngôn thấm ướt hơn nửa quần áo, nàng đã đứng tấn nửa canh giờ, nhưng còn chưa đeo thêm bao cát, nàng dường như đã đến cực hạn.
Bây giờ, Bạch Khanh Ngôn muốn tìm lại võ công bị phế, nhất định phải kiên trì chịu khổ như lúc nhỏ, bất kể có khó hơn nữa, nàng cũng phải bám trụ.
Kiếp trước, để có thể mặc giáp ra trận một lần nữa, Bạch Khanh Ngôn đã chịu đựng rất nhiều cực khổ, mấy lần suýt mất mạng, đều dựa vào hận ý mà chống đỡ qua.
Kiếp này, người thân đều còn sống, dù có bắt nàng chịu khổ gấp nghìn lần đi nữa, nàng cũng chịu được, nàng cũng phải khiến bản thân cường đại lên. Nàng không thể làm một phế nhân đợi lúc Bạch gia rơi vào cảnh hoạn nạn, nhìn người thân của mình đều bỏ mạng rồi mới đập nồi dìm thuyền* liều mạng lấy lại võ nghệ.
(*Đập nồi dìm thuyền: đặt mình vào tình thế không còn đường lui, buộc phải dốc hết sức lực và chiến đấu đến cùng để đạt được mục đích.)
Trời cao thương xót Bạch gia nàng, để nàng trở lại, không phải để nàng trở thành kẻ tầm thường trơ mắt nhìn Bạch gia sụp đổ lần nữa.
Bạch Khanh Ngôn nuốt xuống một ngụm khí, dựa vào ý chí kiên cường chống đỡ.
Một canh giờ vừa đến, Xuân Đào vội chạy đến đỡ Bạch Khanh Ngôn: “Đại tiểu thư, đã hết một canh giờ rồi!”
Cả người Bạch Khanh Ngôn ướt đẫm, chân tay run rẩy, vừa đứng lên liền lảo đảo suýt ngã.
“Đại tiểu thư cẩn thận!” Xuân Đào đau lòng, hốc mắt đỏ ửng.
“Gọi người chuẩn bị nước cho ta!” Bạch Khanh Ngôn khàn giọng phân phó.
“Vâng.....” Xuân Đào đáp lời.
Đổng thị quay đầu nhìn Bạch Khanh Ngôn khóe môi đang hé nụ cười, nhớ tới hôm nay Bạch Cẩm Tú xuất giá, hôn sự của nữ nhi mình còn xa, trong lòng khó nhịn chua xót, sợ nữ nhi phát giác lại thương tâm theo mình, Đổng thị chỉ ngồi một chút liền rời đi.
Thời điểm gà gáy sáng sớm ngày thứ hai, thô sử bà tử hà hơi vào hai tay bê chậu gỗ từ trong phòng đi ra, liền thấy Bạch Khanh Ngôn đang đứng tấn trong viện, bị dọa đến mức hơi bị hà ra cũng nuốt ngược trở lại, vội vàng hành lễ: “Đại tiểu thư!”
“Nên đi làm gì thì làm đi, quản tốt cái miệng của ngươi!” Xuân Đào phân phó.
Bạch Khanh Ngôn mặc một thân quần áo luyện công đơn bạc, mồ hôi dọc theo chiếc cằm tí tách rơi xuống, trên đầu cùng thân thể đều bốc hơi nóng, Xuân Đào đứng ở một bên lo lắng lại không dám nhiều lời, chỉ không ngừng vò khăn tay, nhìn về phía đồng hồ nước mong ngóng thời gian trôi nhanh hơn một chút.
Mồ hôi Bạch Khanh Ngôn thấm ướt hơn nửa quần áo, nàng đã đứng tấn nửa canh giờ, nhưng còn chưa đeo thêm bao cát, nàng dường như đã đến cực hạn.
Bây giờ, Bạch Khanh Ngôn muốn tìm lại võ công bị phế, nhất định phải kiên trì chịu khổ như lúc nhỏ, bất kể có khó hơn nữa, nàng cũng phải bám trụ.
Kiếp trước, để có thể mặc giáp ra trận một lần nữa, Bạch Khanh Ngôn đã chịu đựng rất nhiều cực khổ, mấy lần suýt mất mạng, đều dựa vào hận ý mà chống đỡ qua.
Kiếp này, người thân đều còn sống, dù có bắt nàng chịu khổ gấp nghìn lần đi nữa, nàng cũng chịu được, nàng cũng phải khiến bản thân cường đại lên. Nàng không thể làm một phế nhân đợi lúc Bạch gia rơi vào cảnh hoạn nạn, nhìn người thân của mình đều bỏ mạng rồi mới đập nồi dìm thuyền* liều mạng lấy lại võ nghệ.
(*Đập nồi dìm thuyền: đặt mình vào tình thế không còn đường lui, buộc phải dốc hết sức lực và chiến đấu đến cùng để đạt được mục đích.)
Trời cao thương xót Bạch gia nàng, để nàng trở lại, không phải để nàng trở thành kẻ tầm thường trơ mắt nhìn Bạch gia sụp đổ lần nữa.
Bạch Khanh Ngôn nuốt xuống một ngụm khí, dựa vào ý chí kiên cường chống đỡ.
Một canh giờ vừa đến, Xuân Đào vội chạy đến đỡ Bạch Khanh Ngôn: “Đại tiểu thư, đã hết một canh giờ rồi!”
Cả người Bạch Khanh Ngôn ướt đẫm, chân tay run rẩy, vừa đứng lên liền lảo đảo suýt ngã.
“Đại tiểu thư cẩn thận!” Xuân Đào đau lòng, hốc mắt đỏ ửng.
“Gọi người chuẩn bị nước cho ta!” Bạch Khanh Ngôn khàn giọng phân phó.
“Vâng.....” Xuân Đào đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất