Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Chương 42: Gia Giáo
*亲嫂:[thân tẩu] là vợ của anh trai ruột - Chị dâu ruột thịt.
“Ngươi!” Tưởng thị vốn là muốn trút giận, kết quả lại bị nghẹn ở cổ họng, bà ta nhanh chóng siết chặt cái kháng bên cạnh, đứng lên nhìn với ánh mắt tức tối, cố nén lửa giận: “Tỷ muội chúng chẳng qua chỉ là chơi đùa cùng tẩu tẩu thôi, tội danh mưu hại thân tẩu này, Bạch đại tiểu thư cũng đừng không bằng không chứng mà chụp lên đầu các cô nương phủ Trung Dũng Hầu.”
Bạch Cẩm Trĩ đang muốn tức giận, thì bị Bạch Khanh Ngôn giữ lại, ánh mắt nàng tối sầm, đè nén ý định chôn sống Tưởng thị trong đầu, nhưng trong mắt đã lộ ra sát ý.
Tưởng thị bị Bạch Khanh Ngôn nhìn đến nỗi có chút sợ hãi, không được tự nhiên sửa cổ áo.
Bạch Khanh Ngôn cười lạnh, chậm rãi mở miệng: “Trên đầu nhị muội ta thủng một lỗ lớn chảy nhiều máu như vậy, sống chết còn chưa rõ, Hầu phu nhân chỉ nói là chơi đùa!”
“Hiện giờ hai vị tiểu thư phủ Trung Dũng Hầu cùng lắm chỉ là xước một chút da, Hầu phu nhân liền đem những cái mác vô lễ, vô giáo dưỡng, người đàn bà chanh chua trên phố này gánh lên đầu tứ muội ta, Hầu phu nhân cho rằng ta tuổi còn nhỏ dễ khi dễ*?! Không bằng để ta thỉnh tổ mẫu Trưởng công chúa tới được không?”
*好欺负:[dễ khi dễ] là dễ bắt nạt.
Nhắc tới lão tổ tông Trưởng công chúa ngụ ở Bạch gia, Tưởng thị ý thức được mình không còn khí phách gì, cho dù toàn bộ nam nhi Bạch gia đều bị diệt hết thì vẫn còn một vị Trưởng công chúa đương triều ở đây.
Tưởng thị kìm nén lại, dùng khăn đè lên khóe môi, ép lửa giận không được bèn xem thường Bạch Khanh Ngôn: “Bạch đại tiểu thư đúng là miệng mồm lanh lợi, làm điên đảo thị phi, ngươi năm nay đã mười chín tuổi, lại chậm chạp không thấy bà mối tới cửa làm mai.”
“Vốn đã khó có con nối dõi, nếu thanh danh miệng lưỡi lợi hại như lại vậy truyền ra thì còn có nhà nào dám đến cầu cưới ngươi? Bạch đại tiểu thư, những lời này của ta đều vì tốt cho ngươi!”
*求娶:[cầu thú] là xin hỏi cưới.
Từ lâu Bạch Khanh Ngôn đã không thèm để ý đến thanh danh đó nhưng Bạch Cẩm Trĩ lại tức đến đỏ mặt: “Ngươi……”
Chỉ nghe thấy Bạch Khanh Ngôn lạnh lùng, không vội vàng hay tức giận, nói: “Hầu phu nhân vẫn là nên giữ lại những lời tốt đẹp này…… Nghĩ cho hai nữ một nam của mình nhiều hơn!”
“Nhị muội ta gả vào phủ Trung Dũng Hầu chỉ mới ba ngày, trước có hai vị tiểu thư hầu phủ mưu hại tính mạng, sau có hầu phu nhân nhúng tay vào của hồi môn của nhị muội ta. Truyền ra ngoài… Không biết là nhà ai dám thú Tần gia nữ, dám gả Tần gia lang* nữa không đây?!”
敢娶秦家女, 敢嫁秦家郎:[dám thú Tần gia nữ, dám gả Tần gia lang] nghĩa là dám cưới con gái của Tần gia, dám gả cho con trai của Tần gia.
Tưởng thị đổ mồ hôi lạnh, bà sinh hai nữ nhi trước rồi mới có được một nhi tử, dường như là luôn để hắn trong tầm mắt.
“Ngươi!” Tưởng thị vốn là muốn trút giận, kết quả lại bị nghẹn ở cổ họng, bà ta nhanh chóng siết chặt cái kháng bên cạnh, đứng lên nhìn với ánh mắt tức tối, cố nén lửa giận: “Tỷ muội chúng chẳng qua chỉ là chơi đùa cùng tẩu tẩu thôi, tội danh mưu hại thân tẩu này, Bạch đại tiểu thư cũng đừng không bằng không chứng mà chụp lên đầu các cô nương phủ Trung Dũng Hầu.”
Bạch Cẩm Trĩ đang muốn tức giận, thì bị Bạch Khanh Ngôn giữ lại, ánh mắt nàng tối sầm, đè nén ý định chôn sống Tưởng thị trong đầu, nhưng trong mắt đã lộ ra sát ý.
Tưởng thị bị Bạch Khanh Ngôn nhìn đến nỗi có chút sợ hãi, không được tự nhiên sửa cổ áo.
Bạch Khanh Ngôn cười lạnh, chậm rãi mở miệng: “Trên đầu nhị muội ta thủng một lỗ lớn chảy nhiều máu như vậy, sống chết còn chưa rõ, Hầu phu nhân chỉ nói là chơi đùa!”
“Hiện giờ hai vị tiểu thư phủ Trung Dũng Hầu cùng lắm chỉ là xước một chút da, Hầu phu nhân liền đem những cái mác vô lễ, vô giáo dưỡng, người đàn bà chanh chua trên phố này gánh lên đầu tứ muội ta, Hầu phu nhân cho rằng ta tuổi còn nhỏ dễ khi dễ*?! Không bằng để ta thỉnh tổ mẫu Trưởng công chúa tới được không?”
*好欺负:[dễ khi dễ] là dễ bắt nạt.
Nhắc tới lão tổ tông Trưởng công chúa ngụ ở Bạch gia, Tưởng thị ý thức được mình không còn khí phách gì, cho dù toàn bộ nam nhi Bạch gia đều bị diệt hết thì vẫn còn một vị Trưởng công chúa đương triều ở đây.
Tưởng thị kìm nén lại, dùng khăn đè lên khóe môi, ép lửa giận không được bèn xem thường Bạch Khanh Ngôn: “Bạch đại tiểu thư đúng là miệng mồm lanh lợi, làm điên đảo thị phi, ngươi năm nay đã mười chín tuổi, lại chậm chạp không thấy bà mối tới cửa làm mai.”
“Vốn đã khó có con nối dõi, nếu thanh danh miệng lưỡi lợi hại như lại vậy truyền ra thì còn có nhà nào dám đến cầu cưới ngươi? Bạch đại tiểu thư, những lời này của ta đều vì tốt cho ngươi!”
*求娶:[cầu thú] là xin hỏi cưới.
Từ lâu Bạch Khanh Ngôn đã không thèm để ý đến thanh danh đó nhưng Bạch Cẩm Trĩ lại tức đến đỏ mặt: “Ngươi……”
Chỉ nghe thấy Bạch Khanh Ngôn lạnh lùng, không vội vàng hay tức giận, nói: “Hầu phu nhân vẫn là nên giữ lại những lời tốt đẹp này…… Nghĩ cho hai nữ một nam của mình nhiều hơn!”
“Nhị muội ta gả vào phủ Trung Dũng Hầu chỉ mới ba ngày, trước có hai vị tiểu thư hầu phủ mưu hại tính mạng, sau có hầu phu nhân nhúng tay vào của hồi môn của nhị muội ta. Truyền ra ngoài… Không biết là nhà ai dám thú Tần gia nữ, dám gả Tần gia lang* nữa không đây?!”
敢娶秦家女, 敢嫁秦家郎:[dám thú Tần gia nữ, dám gả Tần gia lang] nghĩa là dám cưới con gái của Tần gia, dám gả cho con trai của Tần gia.
Tưởng thị đổ mồ hôi lạnh, bà sinh hai nữ nhi trước rồi mới có được một nhi tử, dường như là luôn để hắn trong tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất