Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Chương 44: Tần Đức Chiêu
Bạch Khanh Ngôn bước lên xe ngựa, một tay cầm lò sưởi một tay vén nhẹ rèm, ngó xem điệu bộ yếu đuối giả tạo của Tưởng thị. Nàng không khỏi bật cười một cách lạnh lùng.
Lời nói của Tưởng thị nghe có vẻ hay ho, thái độ thì giống như nhận lỗi nhưng lại ngầm ám chỉ người của phủ Trấn Quốc Công ngang ngược. Nhị tiểu thư Bạch Cẩm Tú do chơi đùa không cẩn thận trượt chân rơi xuống hồ. Tứ tiểu thư Bạch Cẩm Trĩ không phân biệt trái phải đúng sai, dùng roi đánh nhị vị tiểu thư phủ Trung Dũng Hầu. Lại còn dùng lý lẽ quyết không buông tha người khác …Cưỡng ép đưa cô nương đã xuất giá đang mang thương tích ra khỏi phủ để đưa về phủ Trấn Quốc Công trong ngày tuyết lớn.
“Miệng bà ta đầy phân!”
Tứ tiểu thư Bạch Cẩm Trĩ nắm chặt roi ngựa ở hông định bước xuống xe ngựa liền bị tam tiểu thư Bạch Cẩm Đồng ngăn lại.
“Chưa cần nói đến vai vế của phu nhân Trung Dũng Hầu là Cáo mệnh phu nhân, chỉ riêng việc muội kích động ở phủ Trung Dũng Hầu, dám vung roi trước mặt phu nhân cũng đủ chọc tức bà ấy rồi!” Bạch Cẩm Đồng vỗ vào tay Bạch Cẩm Trĩ, nói: “Muội hãy ngồi yên trên xe, để ta đi bàn bạc với trưởng tỷ đã!”
Nhị phu nhân Lưu thị sắp lên xe ngựa nhưng kích động đến mức run rẩy, vừa khóc nức nở vừa phẫn nộ lên tiếng: “Nhi nữ của ta vừa mới gả vào Hầu phủ được ba ngày, vậy mà đến tính mạng cũng sắp không giữ được! Thử hỏi ta làm sao dám để cho nhi nữ ở lại một nơi chẳng khác gì hang hùm hang sói là phủ Trung Dũng Hầu của các ngươi?”
Trung Dũng Hầu Tần Đức Chiêu còn chưa đi tới cửa liền nghe được tiếng thê tử tạ lỗi, lại thấy nhị phu nhân Lưu thị hùng hổ mắng nhiếc, nói Hầu phủ chẳng khác nào hang hùm hang sói. Cơn giận như lửa đốt, Hầu gia nhấc vạt áo bước ra khỏi phủ.
“Nhị phu nhân phủ Trấn Quốc Công lẽ nào đã quên mất chuyện việc Nhị tiểu thư phủ các người đã gả tới Hầu phủ?!” Tần Đức Chiêu chắp tay ra sau lưng, gương mặt đen như than căng lên, trông dáng vẻ vô cùng doạ nạt người khác.
Tưởng ma ma sợ Lưu thị quá kích động sẽ nói ra những điều có thể khiến phủ Trung Dũng Hầu mang tiếng xấu liền tiến lên một bước hành lễ nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của Bạch Khanh Ngôn truyền đến từ trong kiệu…
“Miệng lưỡi của Hầu phu nhân đúng là vô cùng sắc bén, có thể đổi trắng thay đen… Đem chuyện giết người đoạt mệnh nói thành vui chơi đùa giỡn! Chúng ta cũng vì bất đắc dĩ, không còn cách nào khác mới phải đưa nhị muội hồi phủ dưới trời tuyết thế này. Ấy vậy mà chuyện từ miệng của Hầu phu nhân nói ra lại trở thành ngang tàn, hống hách.”
Bạch Cẩm Đồng nhìn thấy Xuân Đào vén rèm, đỡ Bạch Khanh Ngôn xuống xe ngựa, lặng lẽ đứng bên cạnh xe ngựa quan sát.
Trung Dũng Hầu Tần Đức Chiêu siết chặt nắm tay ở sau lưng, dùng ánh mắt điềm tĩnh quan sát bước đi thản nhiên của Bạch Khanh Ngôn: “Bạch tiểu thư hãy cẩn thận lời nói của mình.”
Lời nói của Tưởng thị nghe có vẻ hay ho, thái độ thì giống như nhận lỗi nhưng lại ngầm ám chỉ người của phủ Trấn Quốc Công ngang ngược. Nhị tiểu thư Bạch Cẩm Tú do chơi đùa không cẩn thận trượt chân rơi xuống hồ. Tứ tiểu thư Bạch Cẩm Trĩ không phân biệt trái phải đúng sai, dùng roi đánh nhị vị tiểu thư phủ Trung Dũng Hầu. Lại còn dùng lý lẽ quyết không buông tha người khác …Cưỡng ép đưa cô nương đã xuất giá đang mang thương tích ra khỏi phủ để đưa về phủ Trấn Quốc Công trong ngày tuyết lớn.
“Miệng bà ta đầy phân!”
Tứ tiểu thư Bạch Cẩm Trĩ nắm chặt roi ngựa ở hông định bước xuống xe ngựa liền bị tam tiểu thư Bạch Cẩm Đồng ngăn lại.
“Chưa cần nói đến vai vế của phu nhân Trung Dũng Hầu là Cáo mệnh phu nhân, chỉ riêng việc muội kích động ở phủ Trung Dũng Hầu, dám vung roi trước mặt phu nhân cũng đủ chọc tức bà ấy rồi!” Bạch Cẩm Đồng vỗ vào tay Bạch Cẩm Trĩ, nói: “Muội hãy ngồi yên trên xe, để ta đi bàn bạc với trưởng tỷ đã!”
Nhị phu nhân Lưu thị sắp lên xe ngựa nhưng kích động đến mức run rẩy, vừa khóc nức nở vừa phẫn nộ lên tiếng: “Nhi nữ của ta vừa mới gả vào Hầu phủ được ba ngày, vậy mà đến tính mạng cũng sắp không giữ được! Thử hỏi ta làm sao dám để cho nhi nữ ở lại một nơi chẳng khác gì hang hùm hang sói là phủ Trung Dũng Hầu của các ngươi?”
Trung Dũng Hầu Tần Đức Chiêu còn chưa đi tới cửa liền nghe được tiếng thê tử tạ lỗi, lại thấy nhị phu nhân Lưu thị hùng hổ mắng nhiếc, nói Hầu phủ chẳng khác nào hang hùm hang sói. Cơn giận như lửa đốt, Hầu gia nhấc vạt áo bước ra khỏi phủ.
“Nhị phu nhân phủ Trấn Quốc Công lẽ nào đã quên mất chuyện việc Nhị tiểu thư phủ các người đã gả tới Hầu phủ?!” Tần Đức Chiêu chắp tay ra sau lưng, gương mặt đen như than căng lên, trông dáng vẻ vô cùng doạ nạt người khác.
Tưởng ma ma sợ Lưu thị quá kích động sẽ nói ra những điều có thể khiến phủ Trung Dũng Hầu mang tiếng xấu liền tiến lên một bước hành lễ nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của Bạch Khanh Ngôn truyền đến từ trong kiệu…
“Miệng lưỡi của Hầu phu nhân đúng là vô cùng sắc bén, có thể đổi trắng thay đen… Đem chuyện giết người đoạt mệnh nói thành vui chơi đùa giỡn! Chúng ta cũng vì bất đắc dĩ, không còn cách nào khác mới phải đưa nhị muội hồi phủ dưới trời tuyết thế này. Ấy vậy mà chuyện từ miệng của Hầu phu nhân nói ra lại trở thành ngang tàn, hống hách.”
Bạch Cẩm Đồng nhìn thấy Xuân Đào vén rèm, đỡ Bạch Khanh Ngôn xuống xe ngựa, lặng lẽ đứng bên cạnh xe ngựa quan sát.
Trung Dũng Hầu Tần Đức Chiêu siết chặt nắm tay ở sau lưng, dùng ánh mắt điềm tĩnh quan sát bước đi thản nhiên của Bạch Khanh Ngôn: “Bạch tiểu thư hãy cẩn thận lời nói của mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất