Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Chương 45: Đối Đáp
Tưởng ma ma vội bước lên lên đỡ lấy Bạch Khanh Ngôn tỏ ý bảo vệ nàng.
Hai mắt Nhị phu nhân Lưu thị đỏ hoe, phẫn nộ lên tiếng: “Nhị vị nhi nữ của phủ Trung Dũng Hầu quả thực vô cùng lợi hại! Đánh đập nữ nhi của ta đến mức đổ máu, để lại vết thương lớn trên đầu, giữa trời tuyết của tháng chạp còn tàn nhẫn đẩy người xuống hồ! Nỗi uất hận này quá lớn, chẳng khác gì cầm thú đã ra tay sát hại nữ nhi của ta?!”
Tần Đức Chiêu quay đầu nhìn về phía Tưởng thị, gương mặt Tưởng thị đã tái nhợt đi, vội vàng lắc đầu. Tần Đức Chiêu lại nhìn sang nhị phu nhân Lưu thị: “Nhị phu nhân, phải chăng đã có hiểu lầm?”
“Hiểu lầm chó má gì!” Nhị phu nhân Lưu thị tức giận đến mức thốt ra những lời lẽ khó nghe. Nước mắt phu nhân chảy dài trên má, tay chỉ vào Hầu phu nhân với ánh mắt hận không thể xé xác đối phương thành trăm mảnh: “Ngươi hỏi phu nhân tốt của ngươi xem! *Điêu bà tử thân cận bên cạnh phu nhân cũng đã chính miệng thừa nhận nhị vị nữ nhi của Hầu phủ làm cho nhi nữ của ta bị trọng thương. Ấy vậy mà ngược lại phu nhân chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cho rằng *cô tẩu vì mải chơi đùa mà rơi xuống nước! Thừa dịp nhi nữ của ta hôn mê, nhúng tay vào của hồi môn, đem bán nha hoàn của nhi nữ ta. Đến lúc cần người chăm sóc đến một nha hoàn bên cạnh cũng không có, đây rõ ràng là muốn nhi nữ của ta mất mạng!”
*姑嫂: [cô tẩu] chị dâu
*刁婆子: Điêu bà tử/ Điêu bà bà
Nhị phu nhân Lưu thị kích động đến mức khóc ra thành tiếng, nắm chặt y phục trước ngực, trong mắt oán khí ngút trời: “Ở chỗ các ngươi mà là Hầu phủ?! Chỗ các ngươi rõ ràng là hang hùm hang sói chỉ muốn đoạt mạng kẻ khác! Ta quả thật bị mù mới đẩy nhi nữ vào chỗ chết là phủ Trung Dũng Hầu của các ngươi! Các ngươi mà là con người sao? Chỗ các ngươi rõ ràng là một ổ súc sinh độc ác.”
“Nhị phu nhân! Bạch Cẩm Tú sơ suất trượt chân ngã xuống nước bị hôn mê là chuyện không ai muốn!” Tần Đức Chiêu đột nhiên nổi trận lôi đình: “Ta kính trọng ngươi là thông gia, ngươi lại dùng lời lẽ độc ác thì đừng trách ta không khách khí!”
“Hầu gia……” Bạch Khanh Ngôn lộ vẻ không vừa ý, lạnh lùng chậm rãi nói: “Nhị muội muội của ta vốn biết bơi, cả Đại Đô Thành này nam nhi có thể so võ công với muội ấy vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Trượt chân ngã xuống nước dẫn tới hôn mê? Hầu gia…ngài không cảm thấy buồn cười sao?”
Tần Đức Chiêu trong lòng đầy tức giận: “Dù sao đi nữa, nhị tiểu thư của Bạch gia đã là tức phụ phủ Trung Dũng, là người của Tần gia! Bạch gia các ngươi nói mang người đi là mang đi, các ngươi xem phủ Trung Dũng Hầu là gì?!”
Bạch Khanh Ngôn ngước mắt lên lộ rõ vẻ tức giận: “Theo như lời của Hầu gia…Nhị muội của ta gả vào Hầu phủ thì đã là người của Hầu phủ. Nhưng khi nhị muội muội bị trọng thương dưới tay nhị vị tiểu thư, giờ đây tính mạng như đèn treo trước gió. Hầu phủ mặc kệ không nói, lẽ nào đến người thân ruột thịt cũng không được can thiệp?! Tổ mẫu ta là Trưởng đại công chúa cũng không được can dự? Đây là kết thông gia hay muốn đoạt mạng?!”
“Xằng bậy!” Tần Đức Chiêu giận đến xanh mặt.
Hai mắt Nhị phu nhân Lưu thị đỏ hoe, phẫn nộ lên tiếng: “Nhị vị nhi nữ của phủ Trung Dũng Hầu quả thực vô cùng lợi hại! Đánh đập nữ nhi của ta đến mức đổ máu, để lại vết thương lớn trên đầu, giữa trời tuyết của tháng chạp còn tàn nhẫn đẩy người xuống hồ! Nỗi uất hận này quá lớn, chẳng khác gì cầm thú đã ra tay sát hại nữ nhi của ta?!”
Tần Đức Chiêu quay đầu nhìn về phía Tưởng thị, gương mặt Tưởng thị đã tái nhợt đi, vội vàng lắc đầu. Tần Đức Chiêu lại nhìn sang nhị phu nhân Lưu thị: “Nhị phu nhân, phải chăng đã có hiểu lầm?”
“Hiểu lầm chó má gì!” Nhị phu nhân Lưu thị tức giận đến mức thốt ra những lời lẽ khó nghe. Nước mắt phu nhân chảy dài trên má, tay chỉ vào Hầu phu nhân với ánh mắt hận không thể xé xác đối phương thành trăm mảnh: “Ngươi hỏi phu nhân tốt của ngươi xem! *Điêu bà tử thân cận bên cạnh phu nhân cũng đã chính miệng thừa nhận nhị vị nữ nhi của Hầu phủ làm cho nhi nữ của ta bị trọng thương. Ấy vậy mà ngược lại phu nhân chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cho rằng *cô tẩu vì mải chơi đùa mà rơi xuống nước! Thừa dịp nhi nữ của ta hôn mê, nhúng tay vào của hồi môn, đem bán nha hoàn của nhi nữ ta. Đến lúc cần người chăm sóc đến một nha hoàn bên cạnh cũng không có, đây rõ ràng là muốn nhi nữ của ta mất mạng!”
*姑嫂: [cô tẩu] chị dâu
*刁婆子: Điêu bà tử/ Điêu bà bà
Nhị phu nhân Lưu thị kích động đến mức khóc ra thành tiếng, nắm chặt y phục trước ngực, trong mắt oán khí ngút trời: “Ở chỗ các ngươi mà là Hầu phủ?! Chỗ các ngươi rõ ràng là hang hùm hang sói chỉ muốn đoạt mạng kẻ khác! Ta quả thật bị mù mới đẩy nhi nữ vào chỗ chết là phủ Trung Dũng Hầu của các ngươi! Các ngươi mà là con người sao? Chỗ các ngươi rõ ràng là một ổ súc sinh độc ác.”
“Nhị phu nhân! Bạch Cẩm Tú sơ suất trượt chân ngã xuống nước bị hôn mê là chuyện không ai muốn!” Tần Đức Chiêu đột nhiên nổi trận lôi đình: “Ta kính trọng ngươi là thông gia, ngươi lại dùng lời lẽ độc ác thì đừng trách ta không khách khí!”
“Hầu gia……” Bạch Khanh Ngôn lộ vẻ không vừa ý, lạnh lùng chậm rãi nói: “Nhị muội muội của ta vốn biết bơi, cả Đại Đô Thành này nam nhi có thể so võ công với muội ấy vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Trượt chân ngã xuống nước dẫn tới hôn mê? Hầu gia…ngài không cảm thấy buồn cười sao?”
Tần Đức Chiêu trong lòng đầy tức giận: “Dù sao đi nữa, nhị tiểu thư của Bạch gia đã là tức phụ phủ Trung Dũng, là người của Tần gia! Bạch gia các ngươi nói mang người đi là mang đi, các ngươi xem phủ Trung Dũng Hầu là gì?!”
Bạch Khanh Ngôn ngước mắt lên lộ rõ vẻ tức giận: “Theo như lời của Hầu gia…Nhị muội của ta gả vào Hầu phủ thì đã là người của Hầu phủ. Nhưng khi nhị muội muội bị trọng thương dưới tay nhị vị tiểu thư, giờ đây tính mạng như đèn treo trước gió. Hầu phủ mặc kệ không nói, lẽ nào đến người thân ruột thịt cũng không được can thiệp?! Tổ mẫu ta là Trưởng đại công chúa cũng không được can dự? Đây là kết thông gia hay muốn đoạt mạng?!”
“Xằng bậy!” Tần Đức Chiêu giận đến xanh mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất