Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 6: Nhặt Về
Đây là lần đầu tiên Giản Hề ngồi máy bay, Phùng Tuyết Tình chọn vị trí bên cạnh cửa sổ cho Giản Hề. Cô quay sang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khẽ lẩm bẩm: “Thì ra phong cảnh trên mây là thế này, đẹp ghê, không biết giờ này anh trai đang làm gì nhỉ?”
Trước kia cô rất hiếm khi xuống núi, huống chi là xuất hành một mình như thế này.
Từ nhỏ cô đã được anh trai nuôi nấng, nhưng ông anh này không phải là anh ruột của cô, mà là “người ngoài” sống trong đạo quan.
Gọi là “người ngoài”, không phải vì mọi người đều coi anh là người ngoài, mà bởi vì anh không phải đạo sĩ, chẳng qua là tạm thời sống trong đạo quan để tĩnh dưỡng thân thể.
Nói chính xác hơn thì cô được anh nhặt về.
Cô là trẻ mồ côi, vừa chào đời không lâu đã bị ném trước cổng đạo quan. Hôm ấy, anh trai cô ra ngoài rèn luyện buổi sáng, vừa mở cổng đạo quan thì thấy cô, bèn bế cô về đạo quan.
Năm cô lên 3, quan chủ của đạo quan, cũng chính là sư phụ cô – Huyền Nhất đạo trưởng phát hiện cô có mắt âm dương trời sinh, nói rằng cô sinh ra để ăn cơm của Huyền học, thế là ông ấy nhận cô làm đồ đệ.
Cứ thế, cô đi theo Huyền Nhất đạo trưởng, bắt đầu con đường của tiểu đạo sĩ, trở thành đồ đệ nhỏ tuổi nhất trong quan.
Không tính cả cô thì đạo quan có tổng cộng sáu đồ đệ, cô xếp thứ bảy, các sư huynh sư tỷ đều gọi cô là Tiểu Thất, đây cũng là nhũ danh của cô.
Nhưng chỉ mình anh trai cô không gọi cô là Tiểu Thất, mà gọi cô là Hề Hề. Bởi vì tên của cô là do anh trai cô đặt.
Lấy từ bài thơ [Giản Hề] trong Kinh Thi – Giản hề giản hề, phương tương vạn vũ.
(*) Giản hề giản hề, phương tương vạn vũ: trích từ bài thơ “Bội Phong – Giản Hề” trong “Kinh Thi”, ngụ ý ca ngợi vẻ đẹp của võ sư. Có nghĩa: Giản dị khinh nhờn, sắp cùng nhau nhảy múa.
Cô được coi là cục cưng của đạo quan, mỗi người đều yêu thương cô. Năm cô 10 tuổi, các sư huynh sư tỷ lần lượt học thành tài, sư phụ cho họ xuống núi phát triển tự do. Nhưng cứ cách một hai năm, bất kể mọi người bận cỡ nào cũng sẽ không hẹn mà cùng quay về đạo quan gặp nhau một lần, ở lại đó hai ngày.
Cứ đến ngày đó, Giản Hề sẽ rất vui sướng, bởi vì cô chẳng những được gặp lại các sư huynh sư tỷ đã lâu không gặp, mà còn nhận được rất nhiều quà.
Hơn một tháng trước, các sư huynh sư tỷ đều trở về một lần. Sư phụ của cô phá lệ cũng giữ họ ở lại thêm một ngày.
Nhưng sau khi họ rời đi, chưa được mấy ngày sau, sư phụ của cô đã quy tiên.
Cô vốn định báo cho các sư huynh sư tỷ trở về, nhưng khi hấp hối, sư phụ của cô từng dặn dò cô đừng gọi họ quay về.
Ngoài ra, sư phụ còn chuyển nhượng đạo quan sang danh nghĩa của cô. Khi ấy cô cũng hơi kinh ngạc, không rõ vì sao sư phụ lại đưa đạo quan cho mình. Rõ ràng sư phụ biết tình trạng của mình.
Trước kia cô rất hiếm khi xuống núi, huống chi là xuất hành một mình như thế này.
Từ nhỏ cô đã được anh trai nuôi nấng, nhưng ông anh này không phải là anh ruột của cô, mà là “người ngoài” sống trong đạo quan.
Gọi là “người ngoài”, không phải vì mọi người đều coi anh là người ngoài, mà bởi vì anh không phải đạo sĩ, chẳng qua là tạm thời sống trong đạo quan để tĩnh dưỡng thân thể.
Nói chính xác hơn thì cô được anh nhặt về.
Cô là trẻ mồ côi, vừa chào đời không lâu đã bị ném trước cổng đạo quan. Hôm ấy, anh trai cô ra ngoài rèn luyện buổi sáng, vừa mở cổng đạo quan thì thấy cô, bèn bế cô về đạo quan.
Năm cô lên 3, quan chủ của đạo quan, cũng chính là sư phụ cô – Huyền Nhất đạo trưởng phát hiện cô có mắt âm dương trời sinh, nói rằng cô sinh ra để ăn cơm của Huyền học, thế là ông ấy nhận cô làm đồ đệ.
Cứ thế, cô đi theo Huyền Nhất đạo trưởng, bắt đầu con đường của tiểu đạo sĩ, trở thành đồ đệ nhỏ tuổi nhất trong quan.
Không tính cả cô thì đạo quan có tổng cộng sáu đồ đệ, cô xếp thứ bảy, các sư huynh sư tỷ đều gọi cô là Tiểu Thất, đây cũng là nhũ danh của cô.
Nhưng chỉ mình anh trai cô không gọi cô là Tiểu Thất, mà gọi cô là Hề Hề. Bởi vì tên của cô là do anh trai cô đặt.
Lấy từ bài thơ [Giản Hề] trong Kinh Thi – Giản hề giản hề, phương tương vạn vũ.
(*) Giản hề giản hề, phương tương vạn vũ: trích từ bài thơ “Bội Phong – Giản Hề” trong “Kinh Thi”, ngụ ý ca ngợi vẻ đẹp của võ sư. Có nghĩa: Giản dị khinh nhờn, sắp cùng nhau nhảy múa.
Cô được coi là cục cưng của đạo quan, mỗi người đều yêu thương cô. Năm cô 10 tuổi, các sư huynh sư tỷ lần lượt học thành tài, sư phụ cho họ xuống núi phát triển tự do. Nhưng cứ cách một hai năm, bất kể mọi người bận cỡ nào cũng sẽ không hẹn mà cùng quay về đạo quan gặp nhau một lần, ở lại đó hai ngày.
Cứ đến ngày đó, Giản Hề sẽ rất vui sướng, bởi vì cô chẳng những được gặp lại các sư huynh sư tỷ đã lâu không gặp, mà còn nhận được rất nhiều quà.
Hơn một tháng trước, các sư huynh sư tỷ đều trở về một lần. Sư phụ của cô phá lệ cũng giữ họ ở lại thêm một ngày.
Nhưng sau khi họ rời đi, chưa được mấy ngày sau, sư phụ của cô đã quy tiên.
Cô vốn định báo cho các sư huynh sư tỷ trở về, nhưng khi hấp hối, sư phụ của cô từng dặn dò cô đừng gọi họ quay về.
Ngoài ra, sư phụ còn chuyển nhượng đạo quan sang danh nghĩa của cô. Khi ấy cô cũng hơi kinh ngạc, không rõ vì sao sư phụ lại đưa đạo quan cho mình. Rõ ràng sư phụ biết tình trạng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất