Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 10: Chỉ Là Giả Bộ
Chàng trai biết Giản Hề đã cứu mình nên vội vàng nói lời cảm ơn, còn muốn kết bạn WeChat với Giản Hề để khi xuống máy bay phải cảm ơn cô một phen.
Giản Hề từ chối một cách uyển chuyển.
Thực ra Giản Hề có thể kê đơn thuốc cho chàng trai, nhưng người nhà của cậu ấy sẽ không cho cậu ấy dùng đơn thuốc của cô. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chỉ cần cứu được tính mạng của chàng trai là đủ rồi, chuyện còn lại không liên quan đến cô!
Giản Hề cất túi vải vào ba lô của mình, kéo khóa một cách cẩn thận.
Thẩm Kiêu Hoành đứng yên tại chỗ nhìn động tác của cô, cũng chú ý đến chiếc ba lô nhỏ của cô, lại nhìn quần áo trên người cô, anh ấy khẽ nhướn mày, quần áo vải thô phiên bản giới hạn à?
Thú vị!
“Kính thưa các quý ông quý bà, máy bay đang hạ cánh, xin quý khách hãy ngồi yên tại vị trí của mình, thắt dây an toàn cẩn thận, gấp bàn về vị trí cũ, điều chỉnh lưng ghế dựa về vị trí ban đầu…”
Tiếng thông báo vang lên, tiếp viên hàng không nhanh chóng dọn dẹp hòm cấp cứu trên mặt đất. Tiếp viên khom lưng trước mặt Giản Hề và Thẩm Kiêu Hoành, nói: “Thưa anh thưa chị, rất cảm ơn sự giúp đỡ của hai anh chị, máy bay sắp hạ cánh, xin hãy trở về chỗ ngồi của mình, thắt dây an toàn cẩn thận.”
Giản Hề gật đầu: “Tôi biết rồi.” Lúc quay đầu, hai người ngồi bên cạnh đã nhường chỗ cho cô, cô lễ phép nói lời cảm ơn.
Thẩm Kiêu Hoành cũng đi đến khoang hạng nhất. Đi được nửa đường, anh ấy dừng bước, ngoảnh đầu nhìn Giản Hề.
Đúng lúc này, anh ấy thấy Giản Hề hít sâu một hơi, gò má căng phồng, sau đó nhanh chóng thở hắt ra một hơi.
Ha ha, thì ra vừa rồi cô chỉ giả vờ bình tĩnh mà thôi!
“Thưa các quý khách, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay thành phố B, nhiệt độ ngoài trời lúc này là 18 độ C, máy bay đang trượt trên đường bay… Hẹn gặp lại quý khách vào chuyến bay lần sau!”
Máy bay đã hạ cánh, Giản Hề nhanh chóng lướt qua hai người bên cạnh, cầm túi quần áo của mình chạy đến trước khoang thường, xếp ngay đầu hàng, chờ khách hàng của khoang hạng nhất đều xuống máy bay, đến lượt khách hàng khoang thường, cô lập tức chạy nhanh như chớp.
Các tiếp viên hàng không đưa mắt nhìn nhau, họ còn chưa chính thức cảm ơn cô gái kia mà sao cô ấy đã chạy mất tăm rồi!
Người có cùng suy nghĩ với các tiếp viên hàng không là chàng trai được cứu. Cậu ấy chỉ mới đi lấy vali hành lý của mình, đến khi xoay người lại thì ân nhân cứu mạng của cậu ấy đã chạy ra ngoài mất rồi!
Thế này…
Bởi vì Giản Hề chạy rất nhanh, khách khoang hạng nhất chỉ mới đi được nửa đoạn đường thì chợt cảm thấy có một cơn gió lướt qua bên cạnh mình, một bóng người nhanh chóng lủi trước mắt.
Mọi người đều dừng bước, nhất là Thẩm Kiêu Hoành còn đang định chờ đằng trước để làm quen với Giản Hề. Thấy tình huống này, anh ấy trực tiếp đứng yên tại chỗ, tiếc nuối nhìn theo bóng lưng Giản Hề.
Đúng lúc này, di động vừa khởi động máy của Thẩm Kiêu Hoành chợt đổ chuông, anh ấy rút di động ra nhìn màn hình, cái tên hiển thị trên màn hình là Hạ Khanh Trần.
Thẩm Kiêu Hoành ấn nút nghe máy: “Alo, Khanh Trần, máy bay mới hạ cánh, buổi tối tôi sẽ đến nhà chính kiểm tra tình trạng của ông cụ, có điều anh nên chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, dạo gần đây tình trạng sức khỏe của ông cụ càng ngày càng suy giảm, chỉ sợ không thể kiên trì lâu.”
…
Giản Hề chạy một mạch đến cửa trạm tàu điện ngầm mà hô hấp vẫn không thay đổi
Giản Hề từ chối một cách uyển chuyển.
Thực ra Giản Hề có thể kê đơn thuốc cho chàng trai, nhưng người nhà của cậu ấy sẽ không cho cậu ấy dùng đơn thuốc của cô. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chỉ cần cứu được tính mạng của chàng trai là đủ rồi, chuyện còn lại không liên quan đến cô!
Giản Hề cất túi vải vào ba lô của mình, kéo khóa một cách cẩn thận.
Thẩm Kiêu Hoành đứng yên tại chỗ nhìn động tác của cô, cũng chú ý đến chiếc ba lô nhỏ của cô, lại nhìn quần áo trên người cô, anh ấy khẽ nhướn mày, quần áo vải thô phiên bản giới hạn à?
Thú vị!
“Kính thưa các quý ông quý bà, máy bay đang hạ cánh, xin quý khách hãy ngồi yên tại vị trí của mình, thắt dây an toàn cẩn thận, gấp bàn về vị trí cũ, điều chỉnh lưng ghế dựa về vị trí ban đầu…”
Tiếng thông báo vang lên, tiếp viên hàng không nhanh chóng dọn dẹp hòm cấp cứu trên mặt đất. Tiếp viên khom lưng trước mặt Giản Hề và Thẩm Kiêu Hoành, nói: “Thưa anh thưa chị, rất cảm ơn sự giúp đỡ của hai anh chị, máy bay sắp hạ cánh, xin hãy trở về chỗ ngồi của mình, thắt dây an toàn cẩn thận.”
Giản Hề gật đầu: “Tôi biết rồi.” Lúc quay đầu, hai người ngồi bên cạnh đã nhường chỗ cho cô, cô lễ phép nói lời cảm ơn.
Thẩm Kiêu Hoành cũng đi đến khoang hạng nhất. Đi được nửa đường, anh ấy dừng bước, ngoảnh đầu nhìn Giản Hề.
Đúng lúc này, anh ấy thấy Giản Hề hít sâu một hơi, gò má căng phồng, sau đó nhanh chóng thở hắt ra một hơi.
Ha ha, thì ra vừa rồi cô chỉ giả vờ bình tĩnh mà thôi!
“Thưa các quý khách, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay thành phố B, nhiệt độ ngoài trời lúc này là 18 độ C, máy bay đang trượt trên đường bay… Hẹn gặp lại quý khách vào chuyến bay lần sau!”
Máy bay đã hạ cánh, Giản Hề nhanh chóng lướt qua hai người bên cạnh, cầm túi quần áo của mình chạy đến trước khoang thường, xếp ngay đầu hàng, chờ khách hàng của khoang hạng nhất đều xuống máy bay, đến lượt khách hàng khoang thường, cô lập tức chạy nhanh như chớp.
Các tiếp viên hàng không đưa mắt nhìn nhau, họ còn chưa chính thức cảm ơn cô gái kia mà sao cô ấy đã chạy mất tăm rồi!
Người có cùng suy nghĩ với các tiếp viên hàng không là chàng trai được cứu. Cậu ấy chỉ mới đi lấy vali hành lý của mình, đến khi xoay người lại thì ân nhân cứu mạng của cậu ấy đã chạy ra ngoài mất rồi!
Thế này…
Bởi vì Giản Hề chạy rất nhanh, khách khoang hạng nhất chỉ mới đi được nửa đoạn đường thì chợt cảm thấy có một cơn gió lướt qua bên cạnh mình, một bóng người nhanh chóng lủi trước mắt.
Mọi người đều dừng bước, nhất là Thẩm Kiêu Hoành còn đang định chờ đằng trước để làm quen với Giản Hề. Thấy tình huống này, anh ấy trực tiếp đứng yên tại chỗ, tiếc nuối nhìn theo bóng lưng Giản Hề.
Đúng lúc này, di động vừa khởi động máy của Thẩm Kiêu Hoành chợt đổ chuông, anh ấy rút di động ra nhìn màn hình, cái tên hiển thị trên màn hình là Hạ Khanh Trần.
Thẩm Kiêu Hoành ấn nút nghe máy: “Alo, Khanh Trần, máy bay mới hạ cánh, buổi tối tôi sẽ đến nhà chính kiểm tra tình trạng của ông cụ, có điều anh nên chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, dạo gần đây tình trạng sức khỏe của ông cụ càng ngày càng suy giảm, chỉ sợ không thể kiên trì lâu.”
…
Giản Hề chạy một mạch đến cửa trạm tàu điện ngầm mà hô hấp vẫn không thay đổi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất