Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 22: Cô Nhóc Tham Tiền
Hạ Khanh Trần búng hơi mạnh tay nên Giản Hề cảm nhận được đau đớn, lập tức vùi mặt vào lòng Hạ Khanh Trần.
Mùi buốt giá trên người Hạ Khanh Trần khiến cô rất yên tâm, rất ỷ lại.
Cô còn nhớ hồi bé, mỗi đêm mình đều ôm anh chìm vào giấc ngủ, mãi đến năm 8 tuổi, anh không cho cô ngủ chung với anh nữa. Cô hỏi anh tại sao không thể ngủ chung, anh nói cô đã lớn rồi, đã trở thành đứa trẻ lớn nên phải ngủ một mình.
Có điều mỗi lần cô đều chờ anh ngủ thiếp đi rồi lén lút chuồn lên giường anh, chui vào chăn của anh, anh cũng đành phải bó tay với cô.
“Chuyện đạo quan, để anh xử lý.” Hạ Khanh Trần nói.
Giọng nói anh đánh thức Giản Hề từ trong hồi ức. Cô lập tức ngồi dậy từ trong lòng Hạ Khanh Trần, vội xua tay: “Không cần không cần, chuyện này em phải tự làm, dù sao cũng là sư phụ để lại cho em, em sẽ tự kiếm tiền xây dựng lại đạo quan.”
Hạ Khanh Trần cong khóe môi, đuôi lông mày nhướn lên, buồn cười nhìn cô: “Em? Mỗi ngày 100 đồng à?”
Lại nữa, lại nữa, lại là nụ cười chết tiệt này! Mỗi lần cười nhạo cô, anh trai đều bày ra biểu cảm và giọng điệu đáng ghét này!
Giản Hề không phục: “Xí! Em đã nghĩ kỹ rồi! Em sẽ dùng tên của anh, anh cho em số thẻ ngân hàng của anh, sau này em kiếm được tiền sẽ gửi hết vào thẻ của anh, vậy thì số tiền này sẽ không thuộc về danh nghĩa của em. Sau khi đạo quan được phục hưng, em sẽ bắt đầu dành dụm tiền, chờ đến khi em cưới chồng, anh lại sang nhượng đạo quan cho em, số tiền còn lại cũng phải trả hết cho em đấy nhé!”
Hạ Khanh Trần chọc vào trán Giản Hề: “Nhóc tham tiền!”
Giản Hề nhe răng cười: “He he, em thừa nhận em là nhóc tham tiền đấy, ai bảo em không có tài vận chứ. Thứ gì càng không có thì càng thích, cho nên bây giờ trong mắt trong đầu em chỉ toàn tiền là tiền thôi!”
Lúc này Giản Hề xem như hoàn toàn bại lộ bản tính của mình, nhưng cũng chỉ khi ở trước mặt Hạ Khanh Trần cô mới như vậy. Trước mặt người ngoài, lúc nào cô cũng ra vẻ chín chắn bình tĩnh. Cũng như Hạ Khanh Trần chỉ trở nên kiên nhẫn và dịu dàng khi ở bên cạnh Giản Hề.
Thẩm Kiêu Hoành từng thắc mắc, một nơi tu thân dưỡng tính như đạo quan tại sao lại bồi dưỡng tính cách “bách biến” như thế này? Nhìn xem, lại thêm một người như vậy! Nhưng anh ấy không biết rằng, người có tính cách tương tự được nuôi dưỡng trong đạo quan không chỉ có mình hai người bọn họ, mà còn có sáu người nữa!
Hạ Khanh Trần lại hỏi Giản Hề về chuyện sau khi xuống núi. Cô kể anh nghe, không lâu sau đã đến Tùy Viên.
Hạ Khanh Trần dắt tay cô tiến vào Tùy Viên.
Khi nhận được tin nhắn của Từ Nham, Giám đốc đại sảnh Tùy Viên đã chuẩn bị sẵn phòng VIP thuộc về Hạ Khanh Trần.
Thấy hai người dắt tay nhau, Giám đốc đại sảnh thoáng kinh ngạc, vội vàng nhìn lướt qua gương mặt của Giản Hề. Không phải anh ta lắm chuyện, mà là anh ta cần ghi nhớ gương mặt của Giản Hề, lỡ sau này cô đến đây một mình, anh ta còn kịp thời nhận ra. Đây là lần đầu tiên ông chủ dẫn một cô gái đến đây, anh ta phải hầu hạ chu đáo mới được!
Cảm nhận được ánh mắt của Giám đốc đại sảnh, Giản Hề cũng nhìn anh ta, khẽ cau mày rồi nhanh chóng dời mắt, sau đó tiếp tục quan sát chung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên một chiếc bình chữa cháy đặt trong góc phòng.
Động tác của cô không tránh khỏi ánh mắt của Hạ Khanh Trần. Sau khi gọi những món ăn cô thích, anh bảo Giám đốc đại sảnh ra ngoài. Trong phòng VIP chỉ còn hai người bọn họ.
Mùi buốt giá trên người Hạ Khanh Trần khiến cô rất yên tâm, rất ỷ lại.
Cô còn nhớ hồi bé, mỗi đêm mình đều ôm anh chìm vào giấc ngủ, mãi đến năm 8 tuổi, anh không cho cô ngủ chung với anh nữa. Cô hỏi anh tại sao không thể ngủ chung, anh nói cô đã lớn rồi, đã trở thành đứa trẻ lớn nên phải ngủ một mình.
Có điều mỗi lần cô đều chờ anh ngủ thiếp đi rồi lén lút chuồn lên giường anh, chui vào chăn của anh, anh cũng đành phải bó tay với cô.
“Chuyện đạo quan, để anh xử lý.” Hạ Khanh Trần nói.
Giọng nói anh đánh thức Giản Hề từ trong hồi ức. Cô lập tức ngồi dậy từ trong lòng Hạ Khanh Trần, vội xua tay: “Không cần không cần, chuyện này em phải tự làm, dù sao cũng là sư phụ để lại cho em, em sẽ tự kiếm tiền xây dựng lại đạo quan.”
Hạ Khanh Trần cong khóe môi, đuôi lông mày nhướn lên, buồn cười nhìn cô: “Em? Mỗi ngày 100 đồng à?”
Lại nữa, lại nữa, lại là nụ cười chết tiệt này! Mỗi lần cười nhạo cô, anh trai đều bày ra biểu cảm và giọng điệu đáng ghét này!
Giản Hề không phục: “Xí! Em đã nghĩ kỹ rồi! Em sẽ dùng tên của anh, anh cho em số thẻ ngân hàng của anh, sau này em kiếm được tiền sẽ gửi hết vào thẻ của anh, vậy thì số tiền này sẽ không thuộc về danh nghĩa của em. Sau khi đạo quan được phục hưng, em sẽ bắt đầu dành dụm tiền, chờ đến khi em cưới chồng, anh lại sang nhượng đạo quan cho em, số tiền còn lại cũng phải trả hết cho em đấy nhé!”
Hạ Khanh Trần chọc vào trán Giản Hề: “Nhóc tham tiền!”
Giản Hề nhe răng cười: “He he, em thừa nhận em là nhóc tham tiền đấy, ai bảo em không có tài vận chứ. Thứ gì càng không có thì càng thích, cho nên bây giờ trong mắt trong đầu em chỉ toàn tiền là tiền thôi!”
Lúc này Giản Hề xem như hoàn toàn bại lộ bản tính của mình, nhưng cũng chỉ khi ở trước mặt Hạ Khanh Trần cô mới như vậy. Trước mặt người ngoài, lúc nào cô cũng ra vẻ chín chắn bình tĩnh. Cũng như Hạ Khanh Trần chỉ trở nên kiên nhẫn và dịu dàng khi ở bên cạnh Giản Hề.
Thẩm Kiêu Hoành từng thắc mắc, một nơi tu thân dưỡng tính như đạo quan tại sao lại bồi dưỡng tính cách “bách biến” như thế này? Nhìn xem, lại thêm một người như vậy! Nhưng anh ấy không biết rằng, người có tính cách tương tự được nuôi dưỡng trong đạo quan không chỉ có mình hai người bọn họ, mà còn có sáu người nữa!
Hạ Khanh Trần lại hỏi Giản Hề về chuyện sau khi xuống núi. Cô kể anh nghe, không lâu sau đã đến Tùy Viên.
Hạ Khanh Trần dắt tay cô tiến vào Tùy Viên.
Khi nhận được tin nhắn của Từ Nham, Giám đốc đại sảnh Tùy Viên đã chuẩn bị sẵn phòng VIP thuộc về Hạ Khanh Trần.
Thấy hai người dắt tay nhau, Giám đốc đại sảnh thoáng kinh ngạc, vội vàng nhìn lướt qua gương mặt của Giản Hề. Không phải anh ta lắm chuyện, mà là anh ta cần ghi nhớ gương mặt của Giản Hề, lỡ sau này cô đến đây một mình, anh ta còn kịp thời nhận ra. Đây là lần đầu tiên ông chủ dẫn một cô gái đến đây, anh ta phải hầu hạ chu đáo mới được!
Cảm nhận được ánh mắt của Giám đốc đại sảnh, Giản Hề cũng nhìn anh ta, khẽ cau mày rồi nhanh chóng dời mắt, sau đó tiếp tục quan sát chung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên một chiếc bình chữa cháy đặt trong góc phòng.
Động tác của cô không tránh khỏi ánh mắt của Hạ Khanh Trần. Sau khi gọi những món ăn cô thích, anh bảo Giám đốc đại sảnh ra ngoài. Trong phòng VIP chỉ còn hai người bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất