Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 27: Có Tiền Thật Sung Sướng
Lúc này, Từ Nham đang lái xe vẫn chưa thể hoàn hồn từ hàng loạt hành động của Hạ Khanh Trần hồi chiều nay, bây giờ bất thình lình nghe Tổng giám đốc nhà mình nói chỉ chuyển 100 đồng tiền tiêu vặt cho em gái của anh, anh ấy lại đần mặt.
Anh ấy nhìn lén Hạ Khanh Trần từ gương chiếu hậu, rõ ràng Tổng giám đốc rất yêu thương cô em gái xuất hiện một cách đột ngột này, ngay cả ánh mắt khi nhìn cô cũng tràn ngập sự dịu dàng mà anh ấy chưa từng thấy bao giờ, vậy mà sao lúc mua sắm cho cô lại “tính toán chi li” thế này?
Bình thường một món đồ của Hạ Khanh Trần có giá trăm mấy chục nghìn, một sợi dây thắt lưng cũng có giá hàng triệu tệ, thế mà hôm nay mua sáu bộ quần áo cho em gái của anh lại không bằng giá một món đồ trên người anh. Ngay cả đồ trang sức cũng không vượt quá 10 nghìn, điều này hết sức mâu thuẫn!
Hai người ngồi hàng ghế sau hoàn toàn không để bụng Từ Nham sẽ nghĩ gì trong lòng.
Giản Hề lấy di động mới từ trong túi xách. Lúc nãy nhân viên bán hàng đã tải các phần mềm thường dùng cho cô, cô ấn vào nhận tiền, sau đó ấn xem số dư tài khoản, 100 tệ!
Vui vẻ! Có tiền thật sung sướng!
Đi dạo gần một ngày, Giản Hề đã hơi mệt mỏi. Cô ngáp một cái, sau đó nằm xuống gối lên đùi Hạ Khanh Trần, quay mặt ra ngoài, động tác rất tự nhiên.
Anh trai nói là còn rất lâu mới về đến nhà, giọng nói ngọt ngào của Giản Hề trở nên lười biếng vì buồn ngủ: “Anh ơi, đến nơi thì đánh thức em dậy, em chợp mắt một lát trước đã.”
“Ừ, em ngủ đi.” Hạ Khanh Trần cầm di động bằng tay phải trả lời tin nhắn, tay còn lại đặt trên cánh tay Giản Hề nhẹ nhàng vỗ về theo thói quen. Mỗi một động tác của hai người đều hết sức tự nhiên và quen thuộc.
Ngửi mùi thơm thân thương trên người Hạ Khanh Trần, Giản Hề cảm thấy vô cùng yên tâm, có thể nói ngủ thiếp đi chỉ trong giây lát.
Khi Giản Hề tỉnh dậy, mặt trời đã sắp xuống núi. Cô dụi mắt ngồi dậy từ trên giường, đưa mắt nhìn chung quanh, xác nhận nơi này hẳn là phòng ngủ của anh trai. Phong cách tối giản chỉ có ba màu đen trắng xám, bên phải giường lớn màu đen là phòng chứa đồ được ngăn cách bằng tường thủy tinh trong suốt, bên trái là cửa sổ sát đất khổng lồ, rèm cửa lụa trắng được khép lại, ánh nắng chiều loáng thoáng xuyên qua vải lụa.
Giản Hề xuống giường, đặt chân lên sàn nhà mới nhận thấy mình để chân trần, không biết từ khi nào đôi tất đã bị cởi ra từ đôi chân trắng nõn ấy. Bên giường có đặt một đôi dép lê màu hồng, cô xỏ dép rồi bắt đầu tìm cửa phòng ngủ.
Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước thì cánh cửa ở góc nghiêng đối diện mở ra, là Hạ Khanh Trần.
“Em dậy rồi à?”
“Vâng, dậy rồi, mặt trời sắp xuống núi rồi, sao anh không gọi em dậy?” Giản Hề chỉ vào cửa đẩy bên tay trái: “Anh ơi, đây là phòng tắm à? Em muốn tắm rửa.”
Hạ Khanh Trần cười khẽ: “Đừng tắm, ăn cơm xong rồi hẵng tắm, anh dẫn em đi tham quan nơi này trước đã, về sau nơi này cũng là nhà của em, đừng để không biết cửa phòng ở chỗ nào!”
Giản Hề kinh ngạc: “Anh lắp thiết bị theo dõi trên người em à? Sao chuyện xấu hổ nào của em anh cũng biết hết vậy?”
“Anh chăm em lớn lên mà.” Ngụ ý là anh rất thấu hiểu em.
Giản Hề không phục: “Rõ ràng anh cũng chỉ lớn hơn em 4 tuổi thôi, hơn nữa tính cách cũng chẳng dịu dàng gì cho cam, sao đối với em lại cứ như…”
Hạ Khanh Trần khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào tường: “Nói anh em xem, cứ như cái gì?”
Anh ấy nhìn lén Hạ Khanh Trần từ gương chiếu hậu, rõ ràng Tổng giám đốc rất yêu thương cô em gái xuất hiện một cách đột ngột này, ngay cả ánh mắt khi nhìn cô cũng tràn ngập sự dịu dàng mà anh ấy chưa từng thấy bao giờ, vậy mà sao lúc mua sắm cho cô lại “tính toán chi li” thế này?
Bình thường một món đồ của Hạ Khanh Trần có giá trăm mấy chục nghìn, một sợi dây thắt lưng cũng có giá hàng triệu tệ, thế mà hôm nay mua sáu bộ quần áo cho em gái của anh lại không bằng giá một món đồ trên người anh. Ngay cả đồ trang sức cũng không vượt quá 10 nghìn, điều này hết sức mâu thuẫn!
Hai người ngồi hàng ghế sau hoàn toàn không để bụng Từ Nham sẽ nghĩ gì trong lòng.
Giản Hề lấy di động mới từ trong túi xách. Lúc nãy nhân viên bán hàng đã tải các phần mềm thường dùng cho cô, cô ấn vào nhận tiền, sau đó ấn xem số dư tài khoản, 100 tệ!
Vui vẻ! Có tiền thật sung sướng!
Đi dạo gần một ngày, Giản Hề đã hơi mệt mỏi. Cô ngáp một cái, sau đó nằm xuống gối lên đùi Hạ Khanh Trần, quay mặt ra ngoài, động tác rất tự nhiên.
Anh trai nói là còn rất lâu mới về đến nhà, giọng nói ngọt ngào của Giản Hề trở nên lười biếng vì buồn ngủ: “Anh ơi, đến nơi thì đánh thức em dậy, em chợp mắt một lát trước đã.”
“Ừ, em ngủ đi.” Hạ Khanh Trần cầm di động bằng tay phải trả lời tin nhắn, tay còn lại đặt trên cánh tay Giản Hề nhẹ nhàng vỗ về theo thói quen. Mỗi một động tác của hai người đều hết sức tự nhiên và quen thuộc.
Ngửi mùi thơm thân thương trên người Hạ Khanh Trần, Giản Hề cảm thấy vô cùng yên tâm, có thể nói ngủ thiếp đi chỉ trong giây lát.
Khi Giản Hề tỉnh dậy, mặt trời đã sắp xuống núi. Cô dụi mắt ngồi dậy từ trên giường, đưa mắt nhìn chung quanh, xác nhận nơi này hẳn là phòng ngủ của anh trai. Phong cách tối giản chỉ có ba màu đen trắng xám, bên phải giường lớn màu đen là phòng chứa đồ được ngăn cách bằng tường thủy tinh trong suốt, bên trái là cửa sổ sát đất khổng lồ, rèm cửa lụa trắng được khép lại, ánh nắng chiều loáng thoáng xuyên qua vải lụa.
Giản Hề xuống giường, đặt chân lên sàn nhà mới nhận thấy mình để chân trần, không biết từ khi nào đôi tất đã bị cởi ra từ đôi chân trắng nõn ấy. Bên giường có đặt một đôi dép lê màu hồng, cô xỏ dép rồi bắt đầu tìm cửa phòng ngủ.
Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước thì cánh cửa ở góc nghiêng đối diện mở ra, là Hạ Khanh Trần.
“Em dậy rồi à?”
“Vâng, dậy rồi, mặt trời sắp xuống núi rồi, sao anh không gọi em dậy?” Giản Hề chỉ vào cửa đẩy bên tay trái: “Anh ơi, đây là phòng tắm à? Em muốn tắm rửa.”
Hạ Khanh Trần cười khẽ: “Đừng tắm, ăn cơm xong rồi hẵng tắm, anh dẫn em đi tham quan nơi này trước đã, về sau nơi này cũng là nhà của em, đừng để không biết cửa phòng ở chỗ nào!”
Giản Hề kinh ngạc: “Anh lắp thiết bị theo dõi trên người em à? Sao chuyện xấu hổ nào của em anh cũng biết hết vậy?”
“Anh chăm em lớn lên mà.” Ngụ ý là anh rất thấu hiểu em.
Giản Hề không phục: “Rõ ràng anh cũng chỉ lớn hơn em 4 tuổi thôi, hơn nữa tính cách cũng chẳng dịu dàng gì cho cam, sao đối với em lại cứ như…”
Hạ Khanh Trần khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào tường: “Nói anh em xem, cứ như cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất