Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 32: Đồ Vô Tích Sự
Khi Hạ Bạc Hoài và Vu Tuyết chạy đến nơi, biệt thự của Hạ Tuấn Đình đã được lính cứu hỏa dập lửa, một mình anh ta để trần nửa người trên đứng bên ngoài, lạnh đến nỗi run cầm cập.
Thấy ba mẹ mình đã đến, Hạ Tuấn Đình gào khóc, oán trách: “Ba mẹ ăn no rửng mỡ hay sao mà lại đi chọc tên Diêm Vương sống đó? Con suýt nữa bị thiêu cháy rồi thấy chưa? Cuộc sống bây giờ không sung sướng hay sao mà phải gây chuyện? Chúng ta không thiếu tiền, tiền lời từ cổ phần công ty hằng năm đã được hơn một trăm triệu, cho dù ba không phải là con ruột…”
Chát!
“Câm miệng!” Hạ Bạc Hoài cho Hạ Tuấn Đình một bạt tai: “Mày thì biết cái gì? Đồ vô tích sự!”
Vu Tuyết kéo Hạ Tuấn Đình ra sau lưng mình, trừng Hạ Bạc Hoài: “Ông làm gì vậy hả? Tuấn Đình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, ông đánh thằng bé làm gì? Sao ông không đi đánh Hạ Khanh Trần đi!”
Nhìn người đàn bà mập trước mặt và đứa con trai vô tích sự sau lưng bà ta, ánh mắt Hạ Bạc Hoài tràn ngập thất vọng.
Một hình bóng xinh đẹp chợt hiện lên trong đầu, trong lòng ông ta lại tràn ngập không cam tâm.
Ông ta xoay người lên xe. Bây giờ không phải là lúc trở mặt với Vu Tuyết, chờ chút nữa, chờ đến khi lão già chết tiệt kia thăng thiên, mình nắm giữ Hạ thị trong tay, lúc đó… Hừ, tất cả đều cút hết cho tao!
…
Hôm sau, Giản Hề thức dậy vào lúc sáu giờ rưỡi, đây là đồng hồ sinh học của cô.
Sau khi rời giường, cô đi rửa mặt sạch sẽ, sau đó phù thanh khiết ra trận, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
Đến khi dọn dẹp xong lại xuống lầu nấu bữa sáng. Chỉ tiếc có những thứ cô không biết cách dùng, ví dụ như máy pha cà phê, máy nướng bánh mì gì đó… Cô đều không biết cách sử dụng. Cô chỉ biết dùng bếp gas, vậy nên cuối cùng cô chỉ nấu cháo thịt xé sợi bằng nồi đất, lại trộn nộm dưa chuột ngon miệng.
Giản Hề đang định lên lầu gọi Hạ Khanh Trần rời giường thì anh đã xuống lầu: “Anh ơi, ăn sáng thôi!”
Nhìn bữa sáng trên bàn, lại nhìn Giản Hề đứng bên cạnh bàn ăn, ánh mắt Hạ Khanh Trần khẽ nhúc nhích, khẽ môi cong lên: “Ừ, anh đến đây.”
Đây là bữa sáng giản dị nhất, đồng thời cũng là bữa sáng ngon miệng nhất của Hạ Khanh Trần trong vòng bốn năm qua.
Ăn sáng xong, Hạ Khanh Trần dẫn Giản Hề về nhà chính.
Sau màn pháo hoa đêm qua, có lẽ Hạ Bạc Hoài sẽ yên tĩnh mấy ngày, vừa lúc có thể trở về nhà chính.
Trước khi đi, anh đã gọi Thẩm Kiêu Hoành đến đó trước để xúi mọi người ra ngoài giúp mình. Vậy nên khi anh và Giản Hề đến nơi, trong phòng của ông cụ chỉ có mình Thẩm Kiêu Hoành.
Khi thấy Giản Hề đi theo sau Hạ Khanh Trần, Thẩm Kiêu Hoành sững sờ trong chốc lát. Chẳng phải đây là cô gái ở trên máy bay à? Sao cô lại ở đây?
Cùng lúc đó, Giản Hề cũng kinh ngạc khi thấy Thẩm Kiêu Hoành. Đây chẳng phải là anh bác sĩ đã cứu người trên máy bay à? Sao anh ấy lại ở đây?
Tuy rằng một chuỗi dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu, nhưng Thẩm Kiêu Hoành vẫn lên tiếng chào Giản Hề trước: “Lại gặp mặt, cô bé!”
“Thật trùng hợp, ừm…” Giản Hề khựng lại, hồi đó anh ấy bảo anh ấy tên là gì nhỉ?
Thẩm Kiêu Hoành mỉm cười, cũng không để bụng, tự giới thiệu lại lần nữa: “Thẩm Kiêu Hoành, bác sĩ của bệnh viện Hoa Thanh.”
Giản Hề lễ phép mỉm cười: “Giản Hề.”
Hạ Khanh Trần không nói một lời, nhìn về phía Giản Hề chờ cô giải thích. Vừa thấy ánh mắt của Hạ Khanh Trần, Giản Hề vội giải thích: “Em từng kể với anh là em cứu được một người trên máy bay còn gì, anh Thẩm này là vị bác sĩ cũng cứu người lúc ấy.”
Thấy ba mẹ mình đã đến, Hạ Tuấn Đình gào khóc, oán trách: “Ba mẹ ăn no rửng mỡ hay sao mà lại đi chọc tên Diêm Vương sống đó? Con suýt nữa bị thiêu cháy rồi thấy chưa? Cuộc sống bây giờ không sung sướng hay sao mà phải gây chuyện? Chúng ta không thiếu tiền, tiền lời từ cổ phần công ty hằng năm đã được hơn một trăm triệu, cho dù ba không phải là con ruột…”
Chát!
“Câm miệng!” Hạ Bạc Hoài cho Hạ Tuấn Đình một bạt tai: “Mày thì biết cái gì? Đồ vô tích sự!”
Vu Tuyết kéo Hạ Tuấn Đình ra sau lưng mình, trừng Hạ Bạc Hoài: “Ông làm gì vậy hả? Tuấn Đình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, ông đánh thằng bé làm gì? Sao ông không đi đánh Hạ Khanh Trần đi!”
Nhìn người đàn bà mập trước mặt và đứa con trai vô tích sự sau lưng bà ta, ánh mắt Hạ Bạc Hoài tràn ngập thất vọng.
Một hình bóng xinh đẹp chợt hiện lên trong đầu, trong lòng ông ta lại tràn ngập không cam tâm.
Ông ta xoay người lên xe. Bây giờ không phải là lúc trở mặt với Vu Tuyết, chờ chút nữa, chờ đến khi lão già chết tiệt kia thăng thiên, mình nắm giữ Hạ thị trong tay, lúc đó… Hừ, tất cả đều cút hết cho tao!
…
Hôm sau, Giản Hề thức dậy vào lúc sáu giờ rưỡi, đây là đồng hồ sinh học của cô.
Sau khi rời giường, cô đi rửa mặt sạch sẽ, sau đó phù thanh khiết ra trận, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
Đến khi dọn dẹp xong lại xuống lầu nấu bữa sáng. Chỉ tiếc có những thứ cô không biết cách dùng, ví dụ như máy pha cà phê, máy nướng bánh mì gì đó… Cô đều không biết cách sử dụng. Cô chỉ biết dùng bếp gas, vậy nên cuối cùng cô chỉ nấu cháo thịt xé sợi bằng nồi đất, lại trộn nộm dưa chuột ngon miệng.
Giản Hề đang định lên lầu gọi Hạ Khanh Trần rời giường thì anh đã xuống lầu: “Anh ơi, ăn sáng thôi!”
Nhìn bữa sáng trên bàn, lại nhìn Giản Hề đứng bên cạnh bàn ăn, ánh mắt Hạ Khanh Trần khẽ nhúc nhích, khẽ môi cong lên: “Ừ, anh đến đây.”
Đây là bữa sáng giản dị nhất, đồng thời cũng là bữa sáng ngon miệng nhất của Hạ Khanh Trần trong vòng bốn năm qua.
Ăn sáng xong, Hạ Khanh Trần dẫn Giản Hề về nhà chính.
Sau màn pháo hoa đêm qua, có lẽ Hạ Bạc Hoài sẽ yên tĩnh mấy ngày, vừa lúc có thể trở về nhà chính.
Trước khi đi, anh đã gọi Thẩm Kiêu Hoành đến đó trước để xúi mọi người ra ngoài giúp mình. Vậy nên khi anh và Giản Hề đến nơi, trong phòng của ông cụ chỉ có mình Thẩm Kiêu Hoành.
Khi thấy Giản Hề đi theo sau Hạ Khanh Trần, Thẩm Kiêu Hoành sững sờ trong chốc lát. Chẳng phải đây là cô gái ở trên máy bay à? Sao cô lại ở đây?
Cùng lúc đó, Giản Hề cũng kinh ngạc khi thấy Thẩm Kiêu Hoành. Đây chẳng phải là anh bác sĩ đã cứu người trên máy bay à? Sao anh ấy lại ở đây?
Tuy rằng một chuỗi dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu, nhưng Thẩm Kiêu Hoành vẫn lên tiếng chào Giản Hề trước: “Lại gặp mặt, cô bé!”
“Thật trùng hợp, ừm…” Giản Hề khựng lại, hồi đó anh ấy bảo anh ấy tên là gì nhỉ?
Thẩm Kiêu Hoành mỉm cười, cũng không để bụng, tự giới thiệu lại lần nữa: “Thẩm Kiêu Hoành, bác sĩ của bệnh viện Hoa Thanh.”
Giản Hề lễ phép mỉm cười: “Giản Hề.”
Hạ Khanh Trần không nói một lời, nhìn về phía Giản Hề chờ cô giải thích. Vừa thấy ánh mắt của Hạ Khanh Trần, Giản Hề vội giải thích: “Em từng kể với anh là em cứu được một người trên máy bay còn gì, anh Thẩm này là vị bác sĩ cũng cứu người lúc ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất