Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 40: Cẩu Huyết
Chú hai của Hạ Khanh Trần không cam lòng, sau đó vô tình biết mình không phải là con cháu nhà họ Hạ mà chỉ là đứa trẻ được ông cụ Hạ nhặt về nhà, thế là ông ta nảy sinh mưu đồ xấu xa.
Cha mẹ của Hạ Khanh Trần đều bị ông ta hại chết, ông cụ Hạ cũng bị ông ta hãm hại. Gã này rất am hiểu ngụy trang, không để người khác bắt được nhược điểm.
Hiển nhiên là minh chứng sống cho câu chuyện “Người nông dân và con rắn”!
Bây giờ ngẫm lại, lời tiên đoán về Hạ Khanh Trần chắc chắn cũng là do ông ta bịa đặt.
“Hôm nay lúc em giải quyết Nhiếp Hồn cổ cho ông nội, người bên kia hẳn là đã bị phế. Nhiếp Hồn mẫu cổ phản phệ sẽ lấy mạng người, gã tà thuật sư kia cũng thật ngu xuẩn, thế mà lại đích thân nuôi cổ, thật ngu ngốc!”
Khi tiêu diệt cổ trùng, Giản Hề đã biết mẫu cổ nằm trong thân thể của gã tà thuật sư kia. Giản Hề căm hận nhất là những tên tà thuật sư dùng tà thuật hại người, bộ môn Huyền học này tồn tại là để giúp người dân trừ tà tị hại, không phải là để hại người!
Có bản lĩnh thì nên trợ giúp người khác, chứ không phải làm tổn thương người khác vì tiền tài địa vị!
Nhưng lúc này cô càng đau lòng anh trai. Từ nhỏ đã bị bắt phải chia lìa với người thân, cha mẹ còn mất đi tính mạng vì một kẻ vong ơn bội nghĩa. Nếu mình tinh thông bói toán và mệnh lý sớm hơn thì có phải là có thể tìm được một tia sinh cơ cho họ thông qua xem tướng mạo của ông nội không nhỉ? Chỉ tiếc không có nếu, bởi vì cô tu sơn trước, sau đó đến y, năm lên 8 mới bắt đầu tu mệnh, tướng, bặc.
Vậy nên sau khi lên 8, hằng năm cô xem tướng mạo của ông cụ thì cung tử nữ của ông ấy đã tắt ngúm, không còn ánh sáng.
Quan trọng nhất là cô không thể tính được số mệnh của Hạ Khanh Trần!
“Có phải ngày mai anh sẽ bắt đầu bận việc không?” Giản Hề hỏi.
Hạ Khanh Trần nhún vai: “Tàm tạm, hôm nay ông nội tỉnh lại đã tiết lộ cho anh biết thư chuyển nhượng cổ phần được giấu ở đâu. Anh đã bảo Từ Nham thông báo cho các cổ đông của tập đoàn, sáng mai sẽ mở đại hội cổ đông, chính thức tuyên bố thân phận Chủ tịch hội đồng quản trị của anh. Còn kết cục của người kia, chỉ có thể là ra nước ngoài dưỡng lão.”
Chẳng qua nước ngoài rất hỗn loạn, ai biết ông ta có thể sống được mấy ngày.
Giản Hề nhìn anh, híp mắt ghé lại gần anh: “Anh không được đích thân ra tay đâu đấy! Tuy rằng em quen biết với người bên dưới, nhưng giao tình giữa em và họ còn chưa thân thiết đến độ có thể ‘hủy bản án’ giúp anh đâu!”
Hạ Khanh Trần bật cười, cố ý không đáp lại.
Thấy anh im lặng cả buổi không nói một lời, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, Giản Hề lại tiếp tục nghiêm mặt, nhắc lại lần nữa: “Anh nghe thấy không?”
Hạ Khanh Trần nhéo má cô: “Em trông anh có giống kẻ ngốc không? Yên tâm đi, anh sẽ không đích thân ra tay đâu!” Anh nâng tay vỗ lên đầu cô: “Cảm ơn em Hề Hề, nếu không có em cứu ông nội thì có lẽ anh sẽ không thể nhanh chóng thu lưới như bây giờ.”
Thực ra nếu không suy xét Tập đoàn Hạ thị là do ông nội gây dựng từ hai bàn tay trắng, là thành quả phấn đấu hơn nửa đời người của ông cụ thì Hạ Khanh Trần đã tiêu diệt Hạ Bạc Hoài từ lâu, không cần suy xét sẽ gây ra “gièm pha” gì khiến thị trường chứng khoán của Tập đoàn Hạ thị rung chuyển, từ đó khiến Tập đoàn Hạ thị rơi vào nguy cơ.
Cha mẹ của Hạ Khanh Trần đều bị ông ta hại chết, ông cụ Hạ cũng bị ông ta hãm hại. Gã này rất am hiểu ngụy trang, không để người khác bắt được nhược điểm.
Hiển nhiên là minh chứng sống cho câu chuyện “Người nông dân và con rắn”!
Bây giờ ngẫm lại, lời tiên đoán về Hạ Khanh Trần chắc chắn cũng là do ông ta bịa đặt.
“Hôm nay lúc em giải quyết Nhiếp Hồn cổ cho ông nội, người bên kia hẳn là đã bị phế. Nhiếp Hồn mẫu cổ phản phệ sẽ lấy mạng người, gã tà thuật sư kia cũng thật ngu xuẩn, thế mà lại đích thân nuôi cổ, thật ngu ngốc!”
Khi tiêu diệt cổ trùng, Giản Hề đã biết mẫu cổ nằm trong thân thể của gã tà thuật sư kia. Giản Hề căm hận nhất là những tên tà thuật sư dùng tà thuật hại người, bộ môn Huyền học này tồn tại là để giúp người dân trừ tà tị hại, không phải là để hại người!
Có bản lĩnh thì nên trợ giúp người khác, chứ không phải làm tổn thương người khác vì tiền tài địa vị!
Nhưng lúc này cô càng đau lòng anh trai. Từ nhỏ đã bị bắt phải chia lìa với người thân, cha mẹ còn mất đi tính mạng vì một kẻ vong ơn bội nghĩa. Nếu mình tinh thông bói toán và mệnh lý sớm hơn thì có phải là có thể tìm được một tia sinh cơ cho họ thông qua xem tướng mạo của ông nội không nhỉ? Chỉ tiếc không có nếu, bởi vì cô tu sơn trước, sau đó đến y, năm lên 8 mới bắt đầu tu mệnh, tướng, bặc.
Vậy nên sau khi lên 8, hằng năm cô xem tướng mạo của ông cụ thì cung tử nữ của ông ấy đã tắt ngúm, không còn ánh sáng.
Quan trọng nhất là cô không thể tính được số mệnh của Hạ Khanh Trần!
“Có phải ngày mai anh sẽ bắt đầu bận việc không?” Giản Hề hỏi.
Hạ Khanh Trần nhún vai: “Tàm tạm, hôm nay ông nội tỉnh lại đã tiết lộ cho anh biết thư chuyển nhượng cổ phần được giấu ở đâu. Anh đã bảo Từ Nham thông báo cho các cổ đông của tập đoàn, sáng mai sẽ mở đại hội cổ đông, chính thức tuyên bố thân phận Chủ tịch hội đồng quản trị của anh. Còn kết cục của người kia, chỉ có thể là ra nước ngoài dưỡng lão.”
Chẳng qua nước ngoài rất hỗn loạn, ai biết ông ta có thể sống được mấy ngày.
Giản Hề nhìn anh, híp mắt ghé lại gần anh: “Anh không được đích thân ra tay đâu đấy! Tuy rằng em quen biết với người bên dưới, nhưng giao tình giữa em và họ còn chưa thân thiết đến độ có thể ‘hủy bản án’ giúp anh đâu!”
Hạ Khanh Trần bật cười, cố ý không đáp lại.
Thấy anh im lặng cả buổi không nói một lời, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, Giản Hề lại tiếp tục nghiêm mặt, nhắc lại lần nữa: “Anh nghe thấy không?”
Hạ Khanh Trần nhéo má cô: “Em trông anh có giống kẻ ngốc không? Yên tâm đi, anh sẽ không đích thân ra tay đâu!” Anh nâng tay vỗ lên đầu cô: “Cảm ơn em Hề Hề, nếu không có em cứu ông nội thì có lẽ anh sẽ không thể nhanh chóng thu lưới như bây giờ.”
Thực ra nếu không suy xét Tập đoàn Hạ thị là do ông nội gây dựng từ hai bàn tay trắng, là thành quả phấn đấu hơn nửa đời người của ông cụ thì Hạ Khanh Trần đã tiêu diệt Hạ Bạc Hoài từ lâu, không cần suy xét sẽ gây ra “gièm pha” gì khiến thị trường chứng khoán của Tập đoàn Hạ thị rung chuyển, từ đó khiến Tập đoàn Hạ thị rơi vào nguy cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất