Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 47: Sao Vậy
Giản Hề lẩm bẩm: “Anh trai em tuyệt nhất còn gì nữa.”
Hoắc Thừa Hi cũng chẳng buồn đôi co với cô. Bởi vì trong mắt cô nhóc này, tên Hạ Khanh Trần kia lúc nào cũng tuyệt nhất.
Không so sánh được không so sánh được.
Từ đại học B đến sân bay rất xa, chạy xe gần hai giờ mới đến nơi.
Hai người tìm đến trạm chuyển phát nhanh để lấy pháp khí của Giản Hề, sau đó định quay về. Đúng lúc này, một nhóm tiếp viên hàng không kéo vali hành lý của mình tiến về phía họ.
Bước chân Giản Hề chững lại.
Thấy động tác của cô, Hoắc Thừa Hi hỏi: “Sao vậy?”
Giản Hề không trả lời anh mà trực tiếp ngăn cản các tiếp viên hàng không đang chuẩn bị tiến vào lối đi kiểm tra an ninh.
“Chào chị, xin hỏi lát nữa các chị sẽ ngồi trên chuyến bay nào vậy?” Cô nghiêm túc hỏi.
Tiếp viên hàng không dẫn đầu sửng sốt vì hành động của Giản Hề, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: “Chào cô, lát nữa chúng tôi sẽ ngồi trên chuyến bay MK7770 bay từ thành phố B đến thành phố S. Xin hỏi có phải cô cần trợ giúp gì không?”
Giản Hề lắc đầu, mỉm cười với cô ấy: “Không cần, cảm ơn chị.”
Nói lời cảm ơn xong, cô nhanh chóng tiến về phía quầy thủ tục check-in, nhưng mới đi được mấy bước thì tiếng loa thông báo đã vang lên, hành khách của chuyến bay ML7770 bắt đầu check-in.
Cô cau mày, bước chân đi nhanh hơn, cuối cùng bắt đầu chạy bước nhỏ. Cô còn phải xác nhận thêm lần nữa mới được.
Hoắc Thừa Hi nhận thấy thái độ khác thường của Giản Hề, lại thấy cô ngăn cản tiếp viên hàng không hỏi số hiệu chuyến bay nên biết chắc chắn đã xảy ra chuyện. Anh xách đồ đạc của Giản Hề, cũng chạy theo cô.
Giản Hề chạy đến quầy thủ tục, nhìn đội ngũ hành khách đang xếp hàng của chuyến bay MK7770, có đủ nam nữ già trẻ. Trong mắt người khác đây chỉ là những người bình thường, nhưng trong mắt Giản Hề lại hoàn toàn khác. Bởi vì cung mệnh (ấn đường) của mỗi người đều tỏa khói đen.
Giản Hề nhíu mày chặt hơn, nhanh chóng bấm đốt ngón tay, đồng thời nhắm mắt lại, biến hóa Bát Quái Trận khổng lồ trong đầu.
Chỉ cần có một tia sinh cơ, cô phải cứu hơn một trăm mạng người này.
Hoắc Thừa Hi đứng bên cạnh im lặng chờ đợi.
Lát sau, Giản Hề mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi, có sinh cơ, vẫn cứu được.
“Lục sư huynh, vẫn còn một tia sinh cơ, anh chính là sinh cơ!”
Hoắc Thừa Hi chỉ vào mình, thắc mắc: “Anh á?”
“Ừ, nói đúng hơn không phải anh mà là Hoắc thị.” Giản Hề giải thích.
“Lúc nãy em thấy ấn đường của các tiếp viên hàng không đều biến thành màu đen, có dấu hiệu sắp chết, cho nên em đoán chuyến bay sắp tới của họ sẽ gặp nạn nên mới hỏi thăm là chuyến bay nào. Đến đây em mới thấy, quả nhiên đúng như suy đoán của em.” Cô chỉ vào đội ngũ bên kia: “Cung mệnh của những người này cũng có màu đen, em vừa tính toán một phen, họ không phải không có chút sinh cơ nào, vẫn còn cơ hội cứu mạng!”
Hoắc Thừa Hi đã hiểu. Tuy rằng anh không tinh thông thuật Huyền học nhưng vẫn biết tri thức lý luận. Cái gọi là sinh cơ của Giản Hề tức là tuy họ gặp phải tử kiếp, nhưng không phải nhất định phải chết, mà có thể phá kiếp. Bình thường người gặp phải tử kiếp sẽ rất khó thoát nạn, chẳng qua hôm nay họ rất may mắn gặp được Giản Hề.
Nghe Giản Hề nhắc đến Hoắc thị, Hoắc Thừa Hi lập tức nhớ ra sân bay này có cổ phần của Hoặc thị, anh bèn rút di động ra: “Anh sẽ gọi điện cho ba anh ngay bây giờ, em đứng đây chờ anh.”
“Vâng, anh đi nhanh lên.” Giản Hề giục.
Hoắc Thừa Hi đi sang một bên gọi điện thoại, còn lại Giản Hề không thể nhúng tay vào. Cô đã làm hết những gì mình có khả năng làm được, bây giờ chỉ ngoan ngoãn đứng chờ tại chỗ.
Hoắc Thừa Hi cũng chẳng buồn đôi co với cô. Bởi vì trong mắt cô nhóc này, tên Hạ Khanh Trần kia lúc nào cũng tuyệt nhất.
Không so sánh được không so sánh được.
Từ đại học B đến sân bay rất xa, chạy xe gần hai giờ mới đến nơi.
Hai người tìm đến trạm chuyển phát nhanh để lấy pháp khí của Giản Hề, sau đó định quay về. Đúng lúc này, một nhóm tiếp viên hàng không kéo vali hành lý của mình tiến về phía họ.
Bước chân Giản Hề chững lại.
Thấy động tác của cô, Hoắc Thừa Hi hỏi: “Sao vậy?”
Giản Hề không trả lời anh mà trực tiếp ngăn cản các tiếp viên hàng không đang chuẩn bị tiến vào lối đi kiểm tra an ninh.
“Chào chị, xin hỏi lát nữa các chị sẽ ngồi trên chuyến bay nào vậy?” Cô nghiêm túc hỏi.
Tiếp viên hàng không dẫn đầu sửng sốt vì hành động của Giản Hề, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: “Chào cô, lát nữa chúng tôi sẽ ngồi trên chuyến bay MK7770 bay từ thành phố B đến thành phố S. Xin hỏi có phải cô cần trợ giúp gì không?”
Giản Hề lắc đầu, mỉm cười với cô ấy: “Không cần, cảm ơn chị.”
Nói lời cảm ơn xong, cô nhanh chóng tiến về phía quầy thủ tục check-in, nhưng mới đi được mấy bước thì tiếng loa thông báo đã vang lên, hành khách của chuyến bay ML7770 bắt đầu check-in.
Cô cau mày, bước chân đi nhanh hơn, cuối cùng bắt đầu chạy bước nhỏ. Cô còn phải xác nhận thêm lần nữa mới được.
Hoắc Thừa Hi nhận thấy thái độ khác thường của Giản Hề, lại thấy cô ngăn cản tiếp viên hàng không hỏi số hiệu chuyến bay nên biết chắc chắn đã xảy ra chuyện. Anh xách đồ đạc của Giản Hề, cũng chạy theo cô.
Giản Hề chạy đến quầy thủ tục, nhìn đội ngũ hành khách đang xếp hàng của chuyến bay MK7770, có đủ nam nữ già trẻ. Trong mắt người khác đây chỉ là những người bình thường, nhưng trong mắt Giản Hề lại hoàn toàn khác. Bởi vì cung mệnh (ấn đường) của mỗi người đều tỏa khói đen.
Giản Hề nhíu mày chặt hơn, nhanh chóng bấm đốt ngón tay, đồng thời nhắm mắt lại, biến hóa Bát Quái Trận khổng lồ trong đầu.
Chỉ cần có một tia sinh cơ, cô phải cứu hơn một trăm mạng người này.
Hoắc Thừa Hi đứng bên cạnh im lặng chờ đợi.
Lát sau, Giản Hề mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi, có sinh cơ, vẫn cứu được.
“Lục sư huynh, vẫn còn một tia sinh cơ, anh chính là sinh cơ!”
Hoắc Thừa Hi chỉ vào mình, thắc mắc: “Anh á?”
“Ừ, nói đúng hơn không phải anh mà là Hoắc thị.” Giản Hề giải thích.
“Lúc nãy em thấy ấn đường của các tiếp viên hàng không đều biến thành màu đen, có dấu hiệu sắp chết, cho nên em đoán chuyến bay sắp tới của họ sẽ gặp nạn nên mới hỏi thăm là chuyến bay nào. Đến đây em mới thấy, quả nhiên đúng như suy đoán của em.” Cô chỉ vào đội ngũ bên kia: “Cung mệnh của những người này cũng có màu đen, em vừa tính toán một phen, họ không phải không có chút sinh cơ nào, vẫn còn cơ hội cứu mạng!”
Hoắc Thừa Hi đã hiểu. Tuy rằng anh không tinh thông thuật Huyền học nhưng vẫn biết tri thức lý luận. Cái gọi là sinh cơ của Giản Hề tức là tuy họ gặp phải tử kiếp, nhưng không phải nhất định phải chết, mà có thể phá kiếp. Bình thường người gặp phải tử kiếp sẽ rất khó thoát nạn, chẳng qua hôm nay họ rất may mắn gặp được Giản Hề.
Nghe Giản Hề nhắc đến Hoắc thị, Hoắc Thừa Hi lập tức nhớ ra sân bay này có cổ phần của Hoặc thị, anh bèn rút di động ra: “Anh sẽ gọi điện cho ba anh ngay bây giờ, em đứng đây chờ anh.”
“Vâng, anh đi nhanh lên.” Giản Hề giục.
Hoắc Thừa Hi đi sang một bên gọi điện thoại, còn lại Giản Hề không thể nhúng tay vào. Cô đã làm hết những gì mình có khả năng làm được, bây giờ chỉ ngoan ngoãn đứng chờ tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất