[Hp Đồng Nhân – Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh
Chương 158: Độc dược nhiều công dụng
"...." Harry nhìn theo hướng Moni đang nhìn chằm chằm, chỉ có một đám giám ngục mà thôi, là y hiểu sai ý phải không, chắc chắn không phải giám ngục đâu mà! Harry đang ngây ngô sững sốt nhìn Moni trốn khỏi vòng tay của Draco, vọt đến đám giám ngục, chụp một con chuẩn bị táp "!!!"
Đột nhiên tỉnh thần, xông đến kéo Moni "Cho dù cậu có đói đi chăng nữa thì cái thứ này cũng không phải thứ ăn được!"
Chả ai biết giám ngục ra đời bằng cách nào, thứ sinh vật huyền bí người người nhà nhà chán ghét này thích đi hút vui sướng của người khác, đồng thời cũng thích hút linh hồn, nhưng bọn nó không tiêu hóa linh hồn được, cho nên linh hồn hút vào nằm trong cơ thể bọn nó.
Nightmare chân chính, không phải cái loại bạch kì mã nhiễm bóng tối xong biến thành, mà là ác quỷ bò từ địa ngục ra trong truyền thuyết, bọn họ cũng thích linh hồn, trong mắt Moni, mấy con giám ngục du đãng này giờ đây hệt như giấy gói đồ ăn cho một bữa tiệc thịnh soạn.
"Đói..." Harry liều mạng kéo Moni ra, sau khi rời khỏi ma chưởng của Moni, con giám ngục xui xẻo kia chạy lên trời trốn, đáng tiếc mới chạy lên đã đụng ngay hai bé phượng hoàng xinh xinh.
"Draco, 'kẹo' đâu!" Harry lục lọi trong túi áo Moni nửa ngày cũng không lôi được mấy cục tinh thạch chứa ma lực kia.
"Ăn hết đời nào rồi! Nếu không cậu cho rằng chỉ với mình tớ mà có thể níu cậu ấy sao!" Nếu như không một một hơi nuốt hết trên trăm viên tinh thạch, Moni đã sớm chạy thoát rồi, cậu cũng chả phải loại sinh vật dùng sức mạnh cơ thể như thằng đầu bô kia.
Draco bò dậy níu Moni với Harry, nhưng Moni vẫn không thể tỉnh táo lại, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm người giám ngục "Đói quá đi mất..."
"Ron!" Harry hét lên với con người đang ở tận bên kia sân Quidditch, bây giờ đánh ngất là chuyện không thể, ở loại hoàn cảnh nào, cho dù là bất tỉnh hay không bất tỉnh thì cũng chỉ có thể dựa vào Ron, để cho cái thứ này "ăn" đủ thì tự khắc tỉnh.
Tình huống của Ron bên kia dưới sự chở che của thần hộ mệnh của Harry đã khá hơn nhiều, Hermione đã được cậu đưa đi một cách an toàn, học sinh trên sân cũng rút bớt, các giáo sư hiện tại cũng đang bảo vệ nhóm học sinh trở về lâu đài, Dumbledore và Grindelwald thì bận tiêu diệt một số lượng lớn giám ngục, không có ai chú ý đến nhóm Harry.
Vội vả chạy đến, rít vào tai cậu ta một cái, Moni run lên, mém nữa ngã xuống, nhưng ánh mắt đã có tiêu cự lại "Đi!" Moni cắn răng, cho dù hiện tại cậu đang rất đói cũng tuyệt không muốn ăn cái thứ đồ chơi này, cho nên kéo tay Ron qua táp một phát, máu xanh xen lẫn đỏ chảy ra khỏi khóe miệng Moni.
"Á!" Ron kêu la thảm thiết, hoàn toàn không kịp chuẩn bị, cậu cảm thấy tay mình nhất định đã bị cạp rớt một miếng thịt, Ron còn thấy rõ Moni nuốt một mớ máu của mình xuống "Sao cậu không đi hút của lông trắng nhà cậu đấy!"
Nguồn máu có chứa độc tố và ma lực của nhân ngư đủ khiến Moni tạm thời thanh tỉnh, Draco kéo Moni chạy về phía lâu đài "Cậu bị uống một chút máu cũng không chết được!" Draco, cậu không nỡ, cắn Harry chẳng khác gì chào tạm biệt hàng tiền đạo, Ron nghĩ rằng cậu thích mùi tanh của máu của cậu ta hay gì!
Má! Chê thì đừng có uống! Ron tự phun cho mình miếng nước, vảy cả cậu lại bắt đầu khô lại, lúc thấy ánh mắt của Moni mém xíu sặc chết.
"Đi nhanh đi!" Harry dùng thần hộ mệnh không hoàn toàn của mình đưa cả bọn cách xa sân quidditch, bọn họ bây giờ không về trường được, nội máu của Ron đã khác người bình thường rồi, không chỉ thế còn có Moni có thể mất bình tĩnh bất kì lúc nào, lỡ khi ấy không kéo cậu ta lại kịp, cậu ta đi tạp người khác là end game!
"Potter! Bọn mi đi đâu!" Snape sau khi hộ tống xong học sinh vội vàng trở về thì nhìn thấy nhóm người Harry dưới sự bảo hộ của thần hộ mệnh mà chạy đến hồ Đen.
"Giáo sư, xem xét tình hình hiện tại, bọn con không về lâu đài được." mấy người Harry tăng tốc chạy đến hồ đen, Ron nói hồ đen có mật đạo vào nơi thí luyện, còn Moni thì cắn Ron đến lần thứ hai rồi "Thầy cũng đừng lại đây." Tình hình Moni hiện tại, chỉ sợ y lơ là một chút thôi thì Snape sẽ thành bữa trưa của cậu ấy mất.
Snape nhíu mày nhìn đôi mắt ngập tràn tham lam của Moni, nhíu mày lôi ra một bình độc dược, màu xanh đậm của nó khiến Harry nhớ ngay đến thứ làm mình chả ăn uống được mấy tuần. snape duỗi tay tống cả bình vào họng Moni, nhưng không có chút hiệu quả nào, Snape nhìn Moni lại lâm vào mê mang lần nữa, cười lạnh lôi một gói hình chữ nhật ra khỏi túi áo - Harry nhớ đó là kẹo cao su mà y làm mất - ngảy cả gói cũng không xé nhét thẳng vào mồm Moni.
Moni nhai hai miếng đã phun ra, nhưng nhiêu đó đã quá đủ rồi, Ron không thể không đưa cánh tay mình lên lần nữa, Moni vừa cắn xuống đã... "Oẹ ------"
Mặt Ron đen thui, thiếu chút nữa là tặng cho gương mặt kia một cú đá đầy tình thương rồi.
"Oẹ ----" Moni ói ra ruột xanh mật vàng, Harry đột nhiên nhớ đến chuyện Moni rất nhạy cảm với mùi vị đồ ăn, hơn nữa cái lọ độc dược khiến y lạnh người hồi nãy màu đậm như thế....Y nhớ lại mình một tuần sụt bà nó hai ký.
"Hiện tại, mang trò Cruise trở về lâu đài." Snape vung đũa phép, thần hộ mệnh chạy lại, chú hươu cái dẫn đầu đoàn người chạy về phía Hogwart.
Harry đi theo đằng sau, mặt mày phức tạp nhìn vị thần hộ mệnh kia, tuy rằng nói như thế rất có lỗi với người ba yêu mẹ của mình say đắm, nhưng tình cảm của giáo sư Snape với mẹ mình không chừng còn sâu hơn cả ba y, nhưng thứ này không giống như tình yêu đơn thuần lắm. Harry nhìn ánh mắt Snape dùng để nhìn chú hươu cái kia, tình yêu, thương nhớ, nhiều nhất vẫn là áy náy, người chết vĩnh viễn là tạo vật hoàn hảo nhất, y không nghi ngờ tình cảm Snape dành cho mẹ, nhưng cũng không thể để Snape đi theo mẹ y như đời trước được, người còn sống vẫn phải sống tiếp.
Kéo Moni ói đến mức muốn thăng luôn về lâu đài, tất cả đều đang tụ tập trong đại sảnh đường, Draco mang Moni vào phòng Yêu Cầu, Ron vác cánh tay bị thương của mình thừa dịp nhóm Ravenclaw không chú ý chui tít vào trong mật thất thí luyện để ngâm nước biển, còn Harry bị Snape gọi lại, bảo y đến văn phòng chờ hắn, sau đó Snape lại mang theo thần hộ mệnh của mình đến sân Quidditch.
Harry ngồi trước cửa văn phòng, bóng ma từ lần dùng xà ngữ vào trong trước vẫn còn, tuy rằng lúc này trong trỏng chả có ma nào, nhưng y cũng không muốn xin nghỉ thêm hai tuần nữa.
Vung đũa phép thả thần hộ mệnh của mình ra, Harry nhìn thứ sương khói màu bạc ấy, có thể nhìn ra là một sinh vật rất mạnh mẽ, không phải y không muốn sử dụng thần hộ mệnh hoàn toàn, nhưng từ sau khi y chế tác Trường Sinh Linh Giá, thần hộ mệnh của y nó vẫn cứ như thế này. Hơn nữa mỗi trước khi sử dụng thần hộ mệnh, đầu đều đau như búa bổ.
Không được, không đợi được nữa, vấn đề ngày càng nghiêm trọng rồi,trước hết cần bổ túc cái bộ phận xé xuống kia, còn làm gì sau bổ túc, dù sao đời trước y linh hồn có không đầy đủ thì vẫn kéo được vũ xà chết chung thôi.
Tiểu kịch trường
Moni: Đói...(mém xíu là táp được Snape)
Snape cười lạnh (đổ độc dược, nhét kẹo cao su)
Harry ánh mắt cung tiễn người anh hùng.
HẾT CHƯƠNG 160
Đột nhiên tỉnh thần, xông đến kéo Moni "Cho dù cậu có đói đi chăng nữa thì cái thứ này cũng không phải thứ ăn được!"
Chả ai biết giám ngục ra đời bằng cách nào, thứ sinh vật huyền bí người người nhà nhà chán ghét này thích đi hút vui sướng của người khác, đồng thời cũng thích hút linh hồn, nhưng bọn nó không tiêu hóa linh hồn được, cho nên linh hồn hút vào nằm trong cơ thể bọn nó.
Nightmare chân chính, không phải cái loại bạch kì mã nhiễm bóng tối xong biến thành, mà là ác quỷ bò từ địa ngục ra trong truyền thuyết, bọn họ cũng thích linh hồn, trong mắt Moni, mấy con giám ngục du đãng này giờ đây hệt như giấy gói đồ ăn cho một bữa tiệc thịnh soạn.
"Đói..." Harry liều mạng kéo Moni ra, sau khi rời khỏi ma chưởng của Moni, con giám ngục xui xẻo kia chạy lên trời trốn, đáng tiếc mới chạy lên đã đụng ngay hai bé phượng hoàng xinh xinh.
"Draco, 'kẹo' đâu!" Harry lục lọi trong túi áo Moni nửa ngày cũng không lôi được mấy cục tinh thạch chứa ma lực kia.
"Ăn hết đời nào rồi! Nếu không cậu cho rằng chỉ với mình tớ mà có thể níu cậu ấy sao!" Nếu như không một một hơi nuốt hết trên trăm viên tinh thạch, Moni đã sớm chạy thoát rồi, cậu cũng chả phải loại sinh vật dùng sức mạnh cơ thể như thằng đầu bô kia.
Draco bò dậy níu Moni với Harry, nhưng Moni vẫn không thể tỉnh táo lại, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm người giám ngục "Đói quá đi mất..."
"Ron!" Harry hét lên với con người đang ở tận bên kia sân Quidditch, bây giờ đánh ngất là chuyện không thể, ở loại hoàn cảnh nào, cho dù là bất tỉnh hay không bất tỉnh thì cũng chỉ có thể dựa vào Ron, để cho cái thứ này "ăn" đủ thì tự khắc tỉnh.
Tình huống của Ron bên kia dưới sự chở che của thần hộ mệnh của Harry đã khá hơn nhiều, Hermione đã được cậu đưa đi một cách an toàn, học sinh trên sân cũng rút bớt, các giáo sư hiện tại cũng đang bảo vệ nhóm học sinh trở về lâu đài, Dumbledore và Grindelwald thì bận tiêu diệt một số lượng lớn giám ngục, không có ai chú ý đến nhóm Harry.
Vội vả chạy đến, rít vào tai cậu ta một cái, Moni run lên, mém nữa ngã xuống, nhưng ánh mắt đã có tiêu cự lại "Đi!" Moni cắn răng, cho dù hiện tại cậu đang rất đói cũng tuyệt không muốn ăn cái thứ đồ chơi này, cho nên kéo tay Ron qua táp một phát, máu xanh xen lẫn đỏ chảy ra khỏi khóe miệng Moni.
"Á!" Ron kêu la thảm thiết, hoàn toàn không kịp chuẩn bị, cậu cảm thấy tay mình nhất định đã bị cạp rớt một miếng thịt, Ron còn thấy rõ Moni nuốt một mớ máu của mình xuống "Sao cậu không đi hút của lông trắng nhà cậu đấy!"
Nguồn máu có chứa độc tố và ma lực của nhân ngư đủ khiến Moni tạm thời thanh tỉnh, Draco kéo Moni chạy về phía lâu đài "Cậu bị uống một chút máu cũng không chết được!" Draco, cậu không nỡ, cắn Harry chẳng khác gì chào tạm biệt hàng tiền đạo, Ron nghĩ rằng cậu thích mùi tanh của máu của cậu ta hay gì!
Má! Chê thì đừng có uống! Ron tự phun cho mình miếng nước, vảy cả cậu lại bắt đầu khô lại, lúc thấy ánh mắt của Moni mém xíu sặc chết.
"Đi nhanh đi!" Harry dùng thần hộ mệnh không hoàn toàn của mình đưa cả bọn cách xa sân quidditch, bọn họ bây giờ không về trường được, nội máu của Ron đã khác người bình thường rồi, không chỉ thế còn có Moni có thể mất bình tĩnh bất kì lúc nào, lỡ khi ấy không kéo cậu ta lại kịp, cậu ta đi tạp người khác là end game!
"Potter! Bọn mi đi đâu!" Snape sau khi hộ tống xong học sinh vội vàng trở về thì nhìn thấy nhóm người Harry dưới sự bảo hộ của thần hộ mệnh mà chạy đến hồ Đen.
"Giáo sư, xem xét tình hình hiện tại, bọn con không về lâu đài được." mấy người Harry tăng tốc chạy đến hồ đen, Ron nói hồ đen có mật đạo vào nơi thí luyện, còn Moni thì cắn Ron đến lần thứ hai rồi "Thầy cũng đừng lại đây." Tình hình Moni hiện tại, chỉ sợ y lơ là một chút thôi thì Snape sẽ thành bữa trưa của cậu ấy mất.
Snape nhíu mày nhìn đôi mắt ngập tràn tham lam của Moni, nhíu mày lôi ra một bình độc dược, màu xanh đậm của nó khiến Harry nhớ ngay đến thứ làm mình chả ăn uống được mấy tuần. snape duỗi tay tống cả bình vào họng Moni, nhưng không có chút hiệu quả nào, Snape nhìn Moni lại lâm vào mê mang lần nữa, cười lạnh lôi một gói hình chữ nhật ra khỏi túi áo - Harry nhớ đó là kẹo cao su mà y làm mất - ngảy cả gói cũng không xé nhét thẳng vào mồm Moni.
Moni nhai hai miếng đã phun ra, nhưng nhiêu đó đã quá đủ rồi, Ron không thể không đưa cánh tay mình lên lần nữa, Moni vừa cắn xuống đã... "Oẹ ------"
Mặt Ron đen thui, thiếu chút nữa là tặng cho gương mặt kia một cú đá đầy tình thương rồi.
"Oẹ ----" Moni ói ra ruột xanh mật vàng, Harry đột nhiên nhớ đến chuyện Moni rất nhạy cảm với mùi vị đồ ăn, hơn nữa cái lọ độc dược khiến y lạnh người hồi nãy màu đậm như thế....Y nhớ lại mình một tuần sụt bà nó hai ký.
"Hiện tại, mang trò Cruise trở về lâu đài." Snape vung đũa phép, thần hộ mệnh chạy lại, chú hươu cái dẫn đầu đoàn người chạy về phía Hogwart.
Harry đi theo đằng sau, mặt mày phức tạp nhìn vị thần hộ mệnh kia, tuy rằng nói như thế rất có lỗi với người ba yêu mẹ của mình say đắm, nhưng tình cảm của giáo sư Snape với mẹ mình không chừng còn sâu hơn cả ba y, nhưng thứ này không giống như tình yêu đơn thuần lắm. Harry nhìn ánh mắt Snape dùng để nhìn chú hươu cái kia, tình yêu, thương nhớ, nhiều nhất vẫn là áy náy, người chết vĩnh viễn là tạo vật hoàn hảo nhất, y không nghi ngờ tình cảm Snape dành cho mẹ, nhưng cũng không thể để Snape đi theo mẹ y như đời trước được, người còn sống vẫn phải sống tiếp.
Kéo Moni ói đến mức muốn thăng luôn về lâu đài, tất cả đều đang tụ tập trong đại sảnh đường, Draco mang Moni vào phòng Yêu Cầu, Ron vác cánh tay bị thương của mình thừa dịp nhóm Ravenclaw không chú ý chui tít vào trong mật thất thí luyện để ngâm nước biển, còn Harry bị Snape gọi lại, bảo y đến văn phòng chờ hắn, sau đó Snape lại mang theo thần hộ mệnh của mình đến sân Quidditch.
Harry ngồi trước cửa văn phòng, bóng ma từ lần dùng xà ngữ vào trong trước vẫn còn, tuy rằng lúc này trong trỏng chả có ma nào, nhưng y cũng không muốn xin nghỉ thêm hai tuần nữa.
Vung đũa phép thả thần hộ mệnh của mình ra, Harry nhìn thứ sương khói màu bạc ấy, có thể nhìn ra là một sinh vật rất mạnh mẽ, không phải y không muốn sử dụng thần hộ mệnh hoàn toàn, nhưng từ sau khi y chế tác Trường Sinh Linh Giá, thần hộ mệnh của y nó vẫn cứ như thế này. Hơn nữa mỗi trước khi sử dụng thần hộ mệnh, đầu đều đau như búa bổ.
Không được, không đợi được nữa, vấn đề ngày càng nghiêm trọng rồi,trước hết cần bổ túc cái bộ phận xé xuống kia, còn làm gì sau bổ túc, dù sao đời trước y linh hồn có không đầy đủ thì vẫn kéo được vũ xà chết chung thôi.
Tiểu kịch trường
Moni: Đói...(mém xíu là táp được Snape)
Snape cười lạnh (đổ độc dược, nhét kẹo cao su)
Harry ánh mắt cung tiễn người anh hùng.
HẾT CHƯƠNG 160
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất