[Hp Đồng Nhân – Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 201: Kết thúc yến hội

Trước Sau
EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

- o0o-

Biểu cảm cứng đờ cầm một ly rượu ít cồn --- nhận của phu nhân Zabini – tiễn ngài Crabbe cười ha hả đi, Ron nâng tay uống cạn. Cậu đang mơ, chắc chắn luôn, vị phu nhân Zabini kia, không phải ngài đến giới thiệu con trai mình hả, cái danh đào hoa khắp thế giới phép thuật của ngài đã khiến ngài vứt liêm sỉ đi dụ dỗ một học sinh như tôi sao! Ngài Parkinson, ngài làm sao có thể nghĩ rằng tôi có thể chịu đựng được cái tính tình tàn bạo của vị nữ vương Pansy kia vậy, ông cho rằng cô ta là Hermione hả! Vẫn là ngài Crabbel thực tế nhất...con bà nó chứ! Cho dù bố và Hermione kết hôn rồi có con gái thì cũng mắc chứng gì phải cho nó kết hôn với con trai nhà ông!

Ron chết lặng túm cổ áo Harry, tuy mặt mày cứng ngắc nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được cậu ta đang rất tức giận "Này con mẹ nó là thế nào! Bố chắc chắn rằng mình họ Weasley cái họ mà giới quý tộc khinh bỉ, chứ không phải Malfoy lấp la lấp lánh lung linh lóng lánh!"

"Ha hả...." Harry cũng có biểu cảm cứng ngắc y chang, khác với y khi nãy được Sirius bảo vệ, thái độ của bọn họ với Ron cho y mở rộng tầm mắt thế nào gọi là liêm sỉ không ăn được của quý tộc "Họ của cậu với liên hôn với hải yêu đủ khiến bọn họ nhai hết ba cái khinh bỉ kia rồi, sau đó bài trừ nó ra khỏi cơ thể."

"!!!" Ron trừng lớn mắt "Làm sao bọn họ biết?!"

"Chú Sirius nói là do nhẫn gia chủ, ngàn năm trước quan hệ của giới quý tộc tương đối tốt..." Tuy rằng không đầu không đuôi, nhưng Ron hiểu, cầm cái ly lên, uống cạn không khí bên trong.

"Harry, nếu giờ tớ tỏ tình với Hermione, đám người kia còn có thể nhìn chằm chằm tớ nữa không?" Ánh mắt quét một vòng, phu nhân Zabini lúc Ron nhìn qua còn chớp chớp mắt, Ron run lẩy bẩy, quay đầu nhìn vô vách tường, khiến phu nhân Zabini cười nhẹ hai tiếng.

"...Cậu nói xem." Nếu mấy quý tộc đó biết tém tém lại, vậy sẽ nhắm vào đời sau của hai người, nhưng mà Hermione...tớ nghĩ đám người kia sẽ nghĩ cách cắm một chân vào.

"Ha ha...." Ron càng hiểu đức hạnh của mấy quý tộc này hơn Harry, sờ mặt, nhìn mấy người ngày càng bối rối vì mấy đại quý tộc nói chuyện dịu dàng với mình, Ron bước đến khu vực dành cho trẻ vị thành niên, không thể trêu vào còn không cho cậu trốn hả!

Phía sau, Harry thương hại nhìn Ron gia nhập vòng nói chuyện phiếm của Moni và Draco, ha hả trở lại bên cạnh bàn dài, lấy lễ nghĩa của quý tộc mà nói, khi y ăn chắc chắn sẽ không có ai đến quấy rầy, y tình nguyện biến thành nhóc con chưa hiểu đời ham ăn hốc uống, cũng không muốn Ron ngốc nghếch đi tìm xúc thân mật với mấy "đối tượng xem mắt" kia.

Sự thật chứng minh, hành vi của Harry rất sáng suốt, Ron vừa mới chui vào kia không lâu, mấy quý tộc kia lại kéo cái giới hạn cuối của mình thấp xuống, chạy đến bên cạnh Ron đẩy mạnh tiêu thụ con trai con gái của mình.



"Blaise, thì ra con biết ngài Weasley đây sao? Sao không nói với mẹ thế này?" Phu nhân Zabini giẫm giày lắc lư đi đến, xoè quạt vui mừng nhìn Blaise.

"Mẹ?" Blaise không hiểu lắm, Ron thì ngay lúc phu nhân Zabini mở miệng đã bày biểu cảm nghẹn khuất.

"Phu nhân Zabini." Draco và Moni lễ phép chào hỏi, phu nhân Zabini cười cười, ý vị thâm trường nhìn tay Draco và Moni "Blaise, con xem Draco kìa, người ta đính hôn rồi đấy, con khi nào mới tìm một đứa nhỏ ưu tú giống cậu Cruise đây." Nói xong, còn lơ đãng nhất mạnh từ ưu tú, khiến Blaise vẫn không hiểu mô tê gì.

"Ha hả, phu nhân Zabini, con trai thì không cần thúc giục thế đâu, đứa nhỏ kế thừa nhiều ưu điểm của ngài như Blaise sẽ không thiếu quý cô nương theo sau." Parkinson chen vào khiến Pansy hoàn toàn không load được "Nhưng mà Pansy lại cầm tìm một người bạn trai, con tem tém tính tình của mình lại đi, nếu không mấy đứa nhỏ tốt sẽ bị Blaise bắt cóc mất đấy." Parkinson tranh thủ thọc cho Blaise một dao lúc ghẹo con gái mình.

Blaise và Pansy nhìn dao văng tứ phía của hai trưởng bối nhà mình, mặt mơ màng, cái quỷ gì đây? Draco thì lúc đầu còn ngu ngơ nhưng sau khi nhận được ánh mắt của ba mình xong, thì ngay lúc Ron ức chế kéo Moni lùi về sau một bước.

Draco nhìn sang Harry đang sắm vai cật hoá bên kia, tỏ vẻ Ron cậu tự cứu lấy bản thân mình đi, hôm nay cậu và Moni tú ân ái là đủ rồi.

"Ha hả, mọi người đứng đây làm gì thế, một buổi trưa không ăn gì không đói hả?" Cabble bê dĩa đi lại, nhận được ánh mắt cảm tạ của mấy đứa nhỏ "Draco, hôm nay là tiệc đính hôn của con, không mang bạn lữ mình thưởng thức bữa tiệc sao?" Ngài Crabbe cắn miếng bánh, hoàn toàn không quan tâm hình tượng của mình bị kem ảnh hưởng "Để bạn lữ đói là không được đâu, mấy đứa đi ăn đi, chuyện người lớn con nít đừng xen vào."

Phu nhân Zabini gấp quạt, bà đang lao tâm đẩy mạnh tiêu thụ cho con trai mình, ông muốn cái gì! Trong mắt phu nhân Zabini, đồng lứa, người có tính uy hiếp nhất cũng chỉ có Pansy Parkinson, con gái mà còn cứng hơn cả con trai mình nữa, kết quả đang tính nói xấu, thì Crabbe chạy đến bảo đối tượng chạy đi, đù mé Crabbe! Ông muốn cái gì! Con trai nhà ông to như con gấu rồi mà còn dám không biết xấu hổ chạy đến tranh à,

Đối mặt với đôi mắt hình viên đạn của phu nhân Zabini, Crabbe chỉ vỗ bụng "Vincent, còn cũng thật là, mấy dịp thế này cũng đừng quấy rầy người ta chứ, giúp Draco ứng phó khách khứa một chút, ta thấy hai đứa nó còn chưa hưởng thụ được bữa tiệc đó."

Má nó! Trên mặt ngài Parkinson vẫn là nụ cười khéo éo như cũ, nhưng thật ra rất muốn một đấm đi lên "Ta cũng quên mất, mấy ngày thế này không nên quấy rầy người ta, Pansy, con cũng giúp Draco đi."

"Xem ta này, chỉ lo hâm mộ Draco tìm được một đứa nhỏ ưu tú, Blaise, con thân là bạn cũng giúp Draco tiếp đón khách khứa đi."

Mấy rắn nhỏ nhìn nhau, lớn lên trong cái vòng này, vậy thì khách...thống nhất quay đầu nhìn về phía con ưng duy nhất trong đàn rắn, ba/má nói nhiều như thế là do Weasley?

"..." Khoé miệng Ron giật giật, quyết định tiếp tục giả chết.



"Ha hả, ta thấy cậu Potter một mình nãy giờ rồi, Vincent, con chừa cho hai đứa Draco có không gian riêng, đi tiếp đón khách khứa nào." Ngài Crabbe lấy khăn ăn lau kem bên khoé miệng, Vincent ngốc một chút, sau đó ngoan ngoãn đi tiếp đãi khách khứa theo đúng yêu cầu của ba mình.

Đù mé! Phu nhân Zabini và ngài Parkinson mắng thầm, khinh thường tên mập này rồi! Hai người mặt mày hạnh phúc nhìn mấy đứa nhỏ đi xa, sau đó phu nhân Zabini gấp quạt, đôi mắt hình viên đạn không che dấu nữa phóng thẳng vào người ngài Crabble "Crabbe, anh có ý gì!"

"Ha hả, hình thể của Vincent hoàn toàn kế thừa của gia tộc bọn tôi, tôi cũng không thấy hai người bao che con cái như Arthur Weasley và Black đồng ý cho con mình tìm người yêu như con gấu thế này, nhưng tạo dựng quan hệ hẳn là có thể." Crabbe cười ha hả bưng dĩa rời đi, thế hệ này coi như bỏ, nhất định phải nhìn chằm chằm hai người kia, chờ sau khi hai người họ có đời sau, làm thân ngay tức khắc.

Dưới ánh mắt kì lạ của đàn rắn nhỏ, Harry và Ron quyết định giả chết, từ đầu đến cuối cũng ăn ăn ăn, cho dù Ron có không nếm được vị gì cũng ăn hết cái bàn.

Thẳng đến khi kết thúc yến tiệc, ron che bụng, kiên định từ chối một ý đưa về của mấy quý tộc kia, bò lên xe ngựa của Black, mà Harry đã ngay đơ trong xe luôn rồi.

"Đổ ngọt, ôi merlin! Tớ sau này đếch có động vào nó nữa đâu!" Ron nghiến răng.

Harry ăn còn nhiều hơn cả ron chỉ biết cười cười, Sirius vừa mới vào xe đã thấy hai vật thể vô danh cái nắm dài trên ghế cái nằm dài trên sàn nhà.

"Harry, có vẻ con không cần ăn thêm khi về đến nhà rồi." Sirius cầm hai bình độc dược tiêu thực ra khỏi tủ để đồ, mà hai đứa nhỏ cũng không lấy.

"Sirius, con không phải no căng, mà là đau lòng." Linh hồn của Harry muốn bay ra ngoài luôn rồi, so với sức ăn của y thì cái đống đồ ngọt chút béo đó chả là gì, quan trọng là thân là griffin như y mà ăn đồ ngọt tận ba tiếng, má!

"Cảm ơn, về nhà con sẽ uống..." Ron là no căng, tuy sức ăn của hải yêu không nhỏ, nhưng kém xa griffin. . Hãy tìm đọc trang chính ở ( TRUMTRUY EN. o rg )

Không đề cập đến chuyện nhiều quý tộc không hiểu rõ tình huống, với mục đích chính của bữa tiệc, Draco và Moni thật sự rất tận hưởng hoạt động sau khi buổi tiệc kết thúc.

Hoon: Mé, hai thằng mới năm ba, tui mười hai con bà nó rồi mà còn chưa nắm tay con trai bao giờ đấy!!!!!

HẾT CHƯƠNG 206

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau