[Hp Đồng Nhân – Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 212: Thế giới này thay đổi quá nhanh

Trước Sau
EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

- o0o-

Bởi vì giống đột nhiên ngộ ra chân lý, Harry cảm thấy thế giới cũng quay cuồng. Tuyệt đối không thể nào! Nhưng Snape quả thật thay đổi thái độ...Đùa gì thế! Nhưng Snape trừ điểm cả cái Hogwarst này cũng không trừ điểm y...đây là Severus – rắn chúa – yêu Lily – Snape đó! Nhưng đồ ăn kia quả thật được chuẩn bị theo sở thích của y....Merlin! Merlin! Merlin! Harry cào loạn mái tóc của mình, đi vòng vòng tại chỗ, tháo cái mắt kính gãy mất tiêu của mình ra rồi ngồi xuống, sao có thể chứ!

Tuyệt đối là y nghĩ linh tinh, suy nghĩ chút mấy câu hỏi của Snape, hỏi y có bạn gái hay chưa, sau khi y trả lời áp suất trong hầm đột nhiên giảm (Khúc sau cậu nhai nuốt luôn rồi hả), sau đó khi y nói Ginny chê mình nhàm chán cho nên chia tay với mình, áp suất lại thấp xuống, sau lại hỏi y bây giờ có người yêu không, y bảo không, áp suất của Snape bình thường lại....Á á á! Càng nghĩ càng a! Trong mặt dây chuyền có khắc tên Regulus! Slytherin ở trong quan tài của Gryffindor! Merlin ngủ với Arthur á á á!

Harry tư tưởng hổn loạn dưới ánh mắt khó hiểu của Hermione dẹp màn đi Hogsmeade sang một bên tự về lâu đài, sau khi xác nhận xung quanh không có ai, Harry đập đầu vào tường, tường lủng một lỗ to đùng, làm nhân vật trong bức tranh hét toáng lên, bỏ chạy.

Snape trong hầm đang chỉnh sửa luận văn, phong cách luận văn của Oliver Wood bên Gryffindor kia ngày càng giống Marcus Flint (Uả rồi Marcus là tên hay họ mà anh Wood gọi như đúng rồi thế?).

Chậc! Snape viết một chữ A lên luận văn của Wood, gần tốt nghiệp đến nơi còn rảnh rỗi yêu với chả đương, đám nhóc này cũng không biết nhìn lại thành tích của mình. Thuận tay đổi tờ tiếp theo, Marcus Flint, lúc thu luận văn, Gryffindor và Slytherin đều chia thành hai bên để nộp, kết quả là trong luận văn của Gryffindor xuất hiện một "phản đồ".

Nhìn luận văn của Marcus, không khác của Wood là bao, vừa định viết một chữ A lên đã bị cảm xúc bên kia khế ước truyền đến làm tấm da dê trầy nguyên một vết, cảm xúc của Potter bên kia đã ảnh hướng đến hắn, mặc dù không phải phát điên, nhưng cảm xúc khó hiểu này của Potter khiến hắn chỉ muốn đi đến đó tát chết thằng này cho rồi.

Bẻ gãy bút lông chim, Snape đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, Potter tốt nhất là không phải làm chuyện gì đi, nếu không hắn sẽ cho y nuốt hết cái luận văn của Marcus.

Rút đầu khỏi tường, mảnh vụn rơi xuống không ngừng, thứ duy nhất thức tỉnh huyết thống không tốt chính là chỉ muốn đập đầu vào tường hai cái để thanh tỉnh bản thân thôi, nhưng trực tiếp đập ra cái lỗ, Harry mặt lạnh nhìn cái lỗ bắt đầu khép lại nhờ phép thuật tự sửa của lâu đài.



Rầm! Harry đập cái nữa, Merlin ơi! Đây là chuyện gì chứ! Harry kêu rên trong lòng, rõ ràng Snape đã tuyệt vọng với mẹ Lily rồi, sao tự nhiên vừa ý y. Rút đầu ra, Harry chuẩn bị về ký túc xá ngủ một giấc, chuyện này cứ coi như mình không biết đi, trở vể tự ếm cho mình một bùa Oblivate!

Harry thần kinh hỗn loạn nghĩ thế, xiêu vẹo về tháp Gryffindor, một bước hai bậc vào phòng sinh hoạt chung.

"Oh! Đứa nhỏ, con có vẻ không tốt!" Phu Nhân Béo lo lắng nhìn mặt của Harry.

"...Con muốn...về ngủ một giấc..." Giọng nói Harry hơi bay bổng.

"Oh, ta cảm thấy con tỉnh ngủ thì nên đến Bệnh Thất chút đi." Phu Nhân Béo mở cửa, trong phòng sinh hoạt chung không bóng người, cho dù là năm hai không được đi Hogsmeade thì cũng đang đến sân quidditch coi người ta huấn luyện.

Harry trở về ký túc xá, nằm xuống giường, tự ếm thần chú, đừng hiểu lầm, không phải Obliviate, chỉ là Harry cảm thấy mình chắc chắn không ngủ được nếu không có thần chú mà thôi.

Snape đi được một nửa đột nhiên cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn bên kia khế ước biến mất, nhìn bàn đồ Đạo Tặc một chút, Potter đã về ký túc xá. Y rốt cuộc đã làm cái gì? Sau khi động kinh xong thì đi ngủ hả?

Đứng đó chốc lát, Snape quay người về hầm, nếu Potter còn có tâm trạng đi ngủ vậy thì không phải chuyện lớn gì đâu, hắn còn một đống luận văn cần phê đấy. Nếu Snape đi đến phía trước, chắc chắn sẽ thấy cái lỗ to đùng trên tường.

Harry có lẽ lúc xuống tay với mình tâm trạng rối rắm quá, cho nên không đủ mạnh, tỉnh dậy trước bữa tối, trong khi y tính ngủ qua đêm luôn.

Harry mở mắt, mơ màng nhìn trần nhà, bây giờ, y làm cái gì bây giờ? Mơ màng ngồi dậy, xi măng rơi xuống khỏi đầu. Duỗi tay sờ sờ, một tay đầy bụi, Harry trừng lớn mắt, nghĩ đến...

Không rảnh quan tâm cái tay đầy bụi của mình, không tiếng động gào thét, nhưng mà sau khi ngủ xong một giấc cũng tỉnh ra nhiều. Tuy rằng không dám tin, nhưng Snape quả thật thích y (cậu tỉnh cái quần què ý), mà điều y cần làm là giả ngu, giả ngu, giả ngu, giả đến khi nào Snape tỏ tình thì nói "Xin lỗi, giáo sư, con không thích thầy,", trước khi Snape tỏ tình y không nên đá động đến nó miễn cho hắn thẹn quá hoá giận thịt luôn mình (cậu thật sự vẫn chưa tỉnh).

Chà mặt, phủi hết mớ bụi trên mặt y, xoa xoa bụng, cái bụng không ăn trưa của Harry đã bắt đầu gào thét. Mang cái mặt xám nghét đến bàn dài, đến khi Hermione nhìn thấy mớ tro bụi trên đầu Harry khi y cúi đầu, run rẩy vứt một bùa tẩy cho y "Harry...cậu làm cái gì thế?"



"Không có gì, dạo rừng Cấm một vòng, té ngã mà thôi." Harry sờ mũi, có vẻ cái lỗ kia đã được sửa xong.

"..." Hermione không nói gì nhìn Harry, một bộ "cậu nghĩ tớ ngu hả?", cái thứ trên đầu cậu là xi măng chứ không phải đất! Nhưng Harry không muốn nói, hơn nữa y cũng chả sao, cho nên Hermione cũng không đề cập nữa.

Harry nhìn lên bàn dài giáo sư, Snape không ở đó, Harry nhẹ nhàng thở ra, mới thở được chốc lát mà thôi, y không muốn gặp Snape.

Thẳng đến khi đồ ngọt lên đầy bàn rồi, Harry vẫn chưa ăn xong miếng bít tết đầu tiên, Hermione liếc mắt, thây kệ, vì bạn xứng đáng mà thôi, bọn Harry có cả đống bí mật, còn lâu Hermione mới tin rằng mấy câu bọn họ không thân của Ron.

Chờ đến khi bữa tối kết thúc, Harry cũng chưa ăn xong được một miếng bít tết, chà chà mặt, Harry đi cấm túc.

Đứng trước cửa hầm, Harry hít sâu một hơi, gõ cửa, mở cửa, đi vào, toàn bộ đều giống như trước đây, quay đầu thấy phần ăn trên bàn, tự nhiên ngồi xuống, cầm nĩa ăn "Giáo sư, thầy ăn tối chưa?" Snape thường xuyên quên ăn, lúc trước Harry cũng đã từng hỏi qua.

"Rồi." Snape ngẩng đầu khỏi mớ luận văn, đánh giá Harry, không có vấn đề gì, cảm xúc bên kia khế ước cũng rất bình tĩnh.

"Sao vậy, giáo sư?" Harry cắn nĩa, trong lòng hãi hùng.

Snape không có việc gì tiếp tục phê luận văn, vừa rồi hình như Potter hơi chột dạ, cậu ta rốt cuộc đã làm gì?

Harry thở hắt ra, hiện tại thầy Snape y còn khẩn trương hơn cả kiếp trước, rõ ràng là Snape thích y (.....) nhưng y khẩn trương hơn hắn nhiều.

HẾT CHƯƠNG 218

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau